Chương 16: Hoạ bì- Trường sinh (3)

Dương Dạ nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ—— anh ta cảm thấy hai người ngủ chung một giường là bất tiện à?

Nào ngờ Cố Lương rất nhanh đã hỏi Dương Dạ: "Cậu nằm ở bên trong hay bên ngoài?"

"Hả?"- Dương Dạ hơi sửng sốt, sau đó nói: "Anh ngủ trên giường đi, để tôi ngủ dưới sàn."

Cố Lương khó hiểu: "Đều là đàn ông cả, cậu vừa già vừa nghèo mà còn ra vẻ cao sang làm gì."

"Cái... Cái gì nghèo mà ra vẻ cao sang? Đây không phải là sợ anh——"

Đây không phải là sợ anh cho rằng tôi ức hϊếp anh, chiếm tiện nghi của anh sao.

Cố Lương mặc kệ hắn, đi ra bể nước trong sân lấy nước, rửa mặt bằng nước lạnh rồi trở về phòng ngủ.

"Cậu phải rời giường trước giờ Mão nên nằm ở ngoài đi."- Cố Lương tháo tóc giả ra, cởi váy dài, mặc mỗi nội y nằm ở trên giường. Đây chỉ là đạo cụ hoá trang, tuy không rườm rà như trang phục thật của phụ nữ thời cổ đại nhưng cũng rất cầu kỳ.

Bởi vì đội tóc giả cả một ngày nên mái tóc ngắn của Cố Lương hiện giờ hơi xoăn xoăn lên, nhìn có vẻ rối bù nhưng mềm mềm tơi xốp. Dương Dạ thấy thế, vô cùng muốn đưa tay ra vuốt một cái.

Nhưng lúc hắn vươn tay ra, Dương Dạ cuối cùng cũng nhịn được.

Nếu không Cố Lương sẽ cho rằng mình là một kẻ biến-thái mất.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc mình là gay sao?

Không, anh ta quá thẳng.

Dương Dạ lắc đầu, cũng ra ngoài lấy nước, sau đó hỏi Cố Lương: "Bột kem đánh răng ở cổ đại dùng kiểu gì vậy?"

"Cứ thoa đại mà dùng thôi. Dù sao cũng làm từ xà phòng trộn với gừng, địa hoàng và các dược liệu thuốc bắc khác rồi mài thành bột."

"Biết nhiều thế."

"Sao. Nhanh lên, tôi đi ngủ đây."

"Đến liền đây, nàng đừng có vội."

"?"

"Không phải nàng đến tìm ta hẹn hò sao? Cảnh đẹp ngày lành này, một khắc đêm xuân gì đó——"

"Im đi!"

Dương Dạ không nói nữa, nghĩ rằng đùa hơi quá trớn khiến Cố Lương nổi giận rồi.

Nào ngờ chỉ là Cố Lương đang buồn ngủ, không nhận ra rằng Dương Dạ đang "dirty talk." Anh chỉ nói: "Tôi buồn ngủ lắm rồi, đừng nói chuyện nữa. Để tôi ngủ..."

Đêm, Dương Dạ vẫn mặc tăng bào, tựa vào bên ngoài để ngủ, còn Cố Lương thì nghiêng người, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.

Dương Dạ nhẹ nhàng di chuyển đến thành giường, cố gắng giữ khoảng cách an toàn bằng hai nắm tay với Cố Lương.

Nhưng họ vẫn cách nhau quá gần.

Thế nên khi Dương Dạ đảo mắt, có thể nhìn thấy mái tóc ngắn bù xù, cái gáy trắng nõn và xương bướm như thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp qυầи ɭóŧ màu đỏ, đường nét cực kỳ đẹp mắt.

Mọi thứ xung quanh đều quá thật. Điều này khiến Dương Dạ có ảo giác như thể hắn là một nhà sư thực sự, còn Cố Lương chính là nam yêu quái nửa đêm canh ba đến dụ dỗ hắn ta.

Nghe thấy nhịp hô hấp của Cố Lương, ngửi thấy hương mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, Dương Dạ cảm thấy toàn thân nóng rực, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Hắn nhắm chặt mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng mùi hương cùng tiếng hít thở miên man của người bên cạnh lại càng thêm nồng đậm.

Cuối cùng, hắn dứt khoát từ bỏ đấu tranh, nghiêng người, lặng yên nhìn bóng lưng Cố Lương.

Dương Dạ buộc mình nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như vết sẹo trên tay Cố Lương hay là anh ta cuối cùng đã trải qua những gì.

Sau khi quen biết với Cố Lương, Dương Dạ thấy anh không giống với dáng vẻ "người lạ chớ lại gần" như lúc đầu, cũng không phải là một người đặc biệt coi trọng ý tứ. Ví dụ anh ta không ngại ngủ chung giường với một người không thân quen lắm.

Vậy nên có thể tính cách ban đầu của anh ta hoàn toàn khác với tính cách hiện giờ. Thậm chí có thể anh cũng từng rất hoạt bát vui vẻ.

Không biết anh đã trải qua những gì mới trở thành như vậy, như thể anh đã vẽ ra một ranh giới ngăn cách với tất cả mọi người—— không ai có thể đến gần trái tim anh cũng như hiểu rõ quá khứ của anh.

Đêm nay, tâm trí bất định, trong lòng nóng nảy, Dương Dạ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Hắn chỉ cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì đã bị lá bài trên người đánh thức.

Dương Dạ lấy lá bài ra nhìn, là lá bài nhắc nhở hắn đã đến lúc rời khỏi phòng.

Theo kịch bản, Tuệ đại sư mỗi ngày đều dậy từ sớm, đi đến chánh điện phái Tiêu Dao trước giờ Mão để tụng kinh.

Sau khi được lá bài nhắc nhở, Dương Dạ rời giường, rửa mặt trong chốc lát rồi men theo tấm bản đồ đến Phật đường.

Trong lúc này, Cố Lương bị Dương Dạ làm thức. Chờ Dương Dạ đi rồi, anh xoay người ôm chăn tiếp tục ngủ. Nhưng không bao lâu sau, lá bài của anh cũng rung lên.

Cố Lương nhắm mắt lại, không muốn chú ý đến, nhưng lá bài càng rung mạnh hơn.

Ngay sau đó, tiếng phát thanh: "Sau đây là thông báo về các tình huống bất ngờ. Y mỹ nhân sắp vi phạm quy tắc—— "

Cố Lương đành phải ngồi dậy. Sau khi nhanh chóng mặc bộ váy đỏ vào, dựa theo cách thức được viết trong tuyến thời gian của kịch bản, anh lấy ra một chiếc gương từ trong ngực ra, rót một cốc nước, nhúng ngón tay vào nước, vẽ ra từng vết nước trên gương, cuối cùng viết tên và ngày sinh của Vương bất lão bằng vết nước.

Dùng nước vẽ xong lá bùa, đợi đến thời điểm thích hợp, Cố Lương xem như là hoàn thành nhiệm vụ gϊếŧ Vương bất lão bằng lời nguyền "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi."

Chờ vết nước từ từ khô lại, trên gương ngoại trừ dính một ít vết nước thì không còn dấu vết gì.

Giờ Mão, quy đổi sang giờ ở hiện đại là 5 giờ sáng, là quá sớm đối với Cố Lương, người đã quen với việc dậy lúc 10 giờ. Vì vậy, sau khi hoàn thành tất cả những việc này, anh lựa chọn ngả lưng xuống giường ngủ lại.

Sau ba khắc, Dương Dạ trở về.

Thấy Cố Lương vẫn còn nằm, Dương Dạ lại vỗ vỗ anh: "Này, đừng ngủ nữa. Tôi vừa mới trở về từ Phật đường, còn mang theo một ít đồ chay về. Những món ăn đó đều chuẩn bị cho tôi nên không có độc, anh còn không mau dậy ăn một chút đi? Lát nữa sẽ phải phá án đó."

"Um, dậy liền."- Cố Lương ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng không có ý muốn dậy.

Dương Dạ cảm thấy buồn cười. Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ trong tay Cố Lương có thêm chiếc gương thì những thứ khác tựa như vẫn như cũ.

Dương Dạ hỏi anh: "Nè, trong lúc tôi đi vắng, anh đã làm cái gì vậy? Có liên quan gì đến gương à?"

"Tự mình điều tra đi."- Cố Lương lười biếng nói.

Lúc này, trong sân có tiếng bước chân sột soạt.

Một lúc sau, tiếng bước chân dừng lại. Lại có tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói nũng nịu: "Tuệ đại sư có ở đây không?"

"Ai vậy?"- Dương Dạ hỏi.

"Tuệ đại sư, theo kịch bản thì tôi và anh là thanh mai trúc mã. Tôi là Ngọc đại phu, vào phái Tiêu Dao nửa tháng trước, tới để chữa bệnh cho Vương bất lão. Hôm qua đi ngang qua hoa viên thì gặp anh, mới biết thì ra anh là... trúc mã của tôi."

Nghe Ngọc đại phu nói như vậy, Dương Dạ ngẩn ra, cũng không biết vì sao, hắn theo bản năng nhìn Cố Lương một cái trước.

Cố Lương lười biếng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Dương Dạ: "Nhìn tôi làm gì? Tình nhân bé nhỏ thực sự của cậu đang ở bên ngoài đó."

"Cái gì mà tình nhân bé nhỏ, đừng nói bậy."- Dương Dạ quát lớn.

Cố Lương không thèm quan tâm hắn, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ lại.

Dương Dạ đành phải bước tới mở cửa.

Ngoài cửa là một người ăn mặc như đại phu, mặc đồ nam nhưng không thấy yết hầu, rõ ràng có thể nhận ra được đây là một cô nương.

Dương Dạ hỏi cô: "Cô đã rút trúng nhân vật nam à?"

Ngọc đại phu lắc đầu: "Không phải. Nhân vật của tôi được thiết lập là nữ đại phu giả nam. Có như vậy thì đi hành tẩu giang hồ cũng sẽ thuận tiện hơn."

Cô gái này vốn có hơi rụt rè sợ hãi, nhưng có lẽ là bởi vì gương mặt này của Dương Dạ nhìn đẹp mắt, lại cũng rất dễ gần, nên cô nàng rụt rè nhìn hắn vài lần, vô thức tiến lại gần hắn hơn.

"Cô đã chơi qua bao nhiêu kịch bản rồi? Tôi thấy cô có vẻ là đã quen rồi?"- Dương Dạ vừa nghênh đón cô vào phòng, vừa hỏi.

"Kịch bản thứ tư rồi... Nhưng tôi vẫn còn sợ."- Ngọc đại phu bước vào phòng, lúc này mới nhìn thấy có người nằm trên giường. Người nọ trùm kín đầu trong chăn, nhưng chiếc váy đỏ bị lòi ra ở góc chăn, cho thấy rõ ràng người này cũng là một cô gái.

"Đó có phải là..."- Ngọc đại phu hỏi.

Dương Da đưa cho cô một cốc nước, nói: "Đó là Y mỹ nhân, cũng là người yêu hiện tại của tôi."

"Cậu bớt đam mê nhập vai có được không?"- Cố Lương cau mày nói, ngồi dậy đội lại tóc giả.

Ngọc đại phu chợt giật mình khi bất ngờ nghe thấy đó là giọng nói của một người đàn ông.

Nhưng cô rất nhanh đã nhận ra đây là một người đàn ông đã rút trúng vai nhân vật nữ.

Dương Dạ mỉm cười nhìn Cố Lương, rồi nói với Ngọc đại phu: "Vậy là kịch bản bảo cô lúc này tới tìm tôi là chỉ để diễn cái tình tiết máu chó này à? Thanh mai cũ đυ.ng phải tình nhân hiện tại. Thiết lập tu la tràng* này không tệ, thật là kí©h thí©ɧ."

*tu la tràng: cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm.

Cố Lương: "..."

Ngọc đại phu: "..."

Ngọc đại phu ho nhẹ một tiếng, chầm chậm vươn tay ra, nhận lấy nước từ Dương Dạ rồi uống một ngụm: "Cảm ơn."

Lúc này, Cố Lương mới chú ý đến trên mu bàn tay của cô có một mảng hồng lớn, hơn nữa màu sắc cũng không đều, nhìn qua giống như phấn hồng.

Đặt tách trà xuống, Ngọc đại phu nói thêm: "Theo kịch bản của tôi, tôi chỉ muốn anh giúp tôi tạo chứng cứ ngoại phạm."

"Ồ? Tôi muốn nghe thêm."- Dương Dạ đột nhiên có hứng thú.

"Khi tới giờ Mão, tôi đã thức dậy và giải quyết một số chuyện. Sau đó tôi đến chỗ anh. Tôi muốn để anh thấy rằng chúng ta là thanh mai trúc mã và tôi đã nói với mọi người rằng tôi đã ở cùng cạnh anh vào giờ Mão."

Nói đến đây, Ngọc đại phu nhìn qua trông cũng có vẻ thanh tú, cũng phải chửi một câu: "Kịch bản rất là ba chấm, đúng chứ? Dù cho trong kịch bản anh và tôi là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ chúng ta chỉ là những người chơi, mục tiêu của mọi người là tìm ra hung thủ nên sao anh có thể làm nhân chứng cho tôi chứ? Tôi... cảm giác cứ như tôi ôm bom tự sát vậy đó. Nhưng tôi vẫn phải đến tìm anh theo kịch bản và đưa ra yêu cầu này với anh."

Dương Dạ nghe vậy cười to, trấn an cô: "Cô nói đi, vào giờ Mão cô đã làm gì. Nếu cô đã thẳng thắn như vậy, tôi sẽ không đề phòng cô. Tôi sẽ cho cô biết tuyến thời gian của tôi."

Ngọc đại phu nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.

Dương Dạ cao lớn đẹp trai, lại ôn hoà dễ nói chuyện như vậy, trong ánh mắt cô tràn ngập sự sùng bái, trong sùng bái lại có thêm vài phần ỷ lại và mến mộ.

Cố Lương nhìn hết một màn này, hơi nhướng mày, tạm thời không nói gì.

Ngọc đại phu mở miệng, giống như bị Dương Dạ mê hoặc, tính kể hết toàn bộ kịch bản cả mình.

Nhưng cuối cùng lý trí của cô đã trở lại, vẫn nhịn xuống được.

Cô lắc đầu, chỉ nói: "Thôi, tôi không biết liệu tôi có phải là hung thủ thực sự hay không? Tôi chưa thể nói với anh được."

Ồ, xem ra mỹ nam kế thất bại rồi.

Cố Lương nhìn về phía Ngọc đại phu, yên lặng đánh giá cô trong chốc lát, rồi mở miệng: "Vết màu hồng trên mu bàn tay cô là do vết phấn son lưu lại sao?"

"Ừm... vâng."- Ngọc đại phu dùng tay trái che đi mu bàn tay phải, "Tôi tuy nữ giả nam nhưng dù gì cũng là con gái, đương nhiên cũng sẽ muốn thử chút son phấn..."

Nửa đêm canh ba mà thử son phấn cái gì?

Cố Lương không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ hỏi lại: "Cô thuận tay trái phải không?"

"Anh... Sao anh biết?"- Ngọc đại phu kinh ngạc.

Cố Lương chỉ nói: "Vừa nãy cô nhận cốc bằng tay trái. Ngoài ra thêm vết phấn son ở trên mu bàn tay phải của cô, cho thấy rằng cô đã sử dụng tay trái để bôi phấn và viết gì đó lên mu bàn tay mình."

"Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

"Vết phấn hồng này gần như bao trọn toàn bộ mu bàn tay của cô, màu sắc tổng thể khá nhạt nhưng không đồng đều, thêm nữa trên áo choàng cô có dính một số vết nước. Chỉ có một cách giải thích rằng cô đã viết một cái gì đó bằng phấn hồng, và để tránh mọi người nhìn thấy những gì cô đã viết, cô đã lau nó đi và rửa sạch bằng nước. Kịch bản đã quy định cô phải đến chỗ Tuệ đại sư ngay lập tức, cho nên thời gian gấp rút, cô không kịp rửa sạch. Vì vậy đã để lại dấu vết nhàn nhạt và không đồng đều ở trên mu bàn tay phải. Còn vết nước chủ yếu xuất hiện ở bên phải của áo choàng, có lẽ trong lúc rửa tay, cô vô tình lắc tay phải để lau khô nước nên đã bị dính lên."

Ngọc đại phu sốc luôn.

Cô không cần trả lời, vẻ mặt của cô đã chứng minh hết thảy—— Cố Lương nói đúng hết.

Cố Lương lại hỏi: "Thứ cô vẽ lên mu bàn tay, có phải là "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi không?"

Ngọc đại phu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Đột nhiên ngồi xuống ghế đẩu, ánh mắt hơi thất thần: "Tại sao... sao anh biết hết vậy."

Cố Lương bình tĩnh nói: "Tôi có thể đoán được tất cả, rất đơn giản. Đó là bởi vì tôi cũng dùng chú thuật này, đương nhiên là cũng vào giờ Mão. Chỉ có điều cái của tôi là vẽ bùa nước trên gương."

Kịch bản trinh thám của Dương Dạ ngoài những mối tình máu chó ra thì không có bất cứ manh mối nào khác. Vì vậy hắn hơi bối rối trong một khắc.

Hắn đã hiểu vấn đề sau khi nghe hiểu lời của Cố Lương, ngồi xuống nhìn anh: "Cho nên hai người cùng dùng cách thức nguyền rủa Vương bất lão trong cùng một khoảng thời gian?"

"Không chỉ có tôi và Ngọc đại phu, tất cả những nghi phạm đều có thể dùng cùng một cách thức."

Tác giả có lời muốn nói:

Tìm kiếm tương tác~

Khu bình luận thật là vắng vẻ.