"Tỷ đến đây để làm gì? Định phá lễ thành hôn của muội hả." Tô Dung nói.
"Cô không được chào đón ở đây. Biến đi con tiện tì." Mẹ kế đứng nghênh ngang nói.
"Tỷ đến đây để câu dẫn phu quân của muội đúng không? Dù sao chàng ấy hủy hôn với tỷ rồi mà. Sao tỷ...."
"Sao muội với mẹ cứ nhào nhào lên thế." Tô Hạ đáp.
"Ta đến đây để tặng lễ vật mà!."
"Lễ vật của cô chúng tôi không cần." Dương Bá Kiến hét lên.
Tô Dung nũng nịu nói: "Phu quân đừng làm khó tỷ tỷ mà."
"Để coi cô định dỡ trò gì." Tô Dung thì thầm.
"Nương tử của ta thật lương thiện."
Tiểu Bạch nói với Tô Hạ: "Thật là buồn nôn."
"Tham kiến cha. Con đến tặng lễ vật ạ."
"Um." Tô lão gia nhẹ gật đầu.
Sau khi nói xong. Tô Hạ liền trầm mặt xuống kêu lớn: "Tiểu Ái mang lễ vật đến."
Tiểu Ái bước vào cùng với một hộp gỗ màu đen trên tay. Bên cạnh là một lượm thuộm, ăn mặc rách rưới, đi không vững. Một người cao, ốm, khuôn mặt lờ đờ tựa như lâu ngày không ngủ. Cùng Tiểu Ái bước vào sảnh.
Mẹ con Tô Dung hốt hoảng, nhìn nhau như không tin vào mắt mình.
Dương Bá Kiến và những người còn lại thì mặt mài ngơ ngác, khó hiểu. Không biết chuyện gì đang xảy ra liền lớn tiếng hỏi: "Cô đây là có ý gì?."
"Ý gì là ý gì? Tôi nói rồi, tôi đây là tặng lễ vật." Tô Hạ đáp.
"Ăn nói hàm hồ, có ai tặng lễ vật mà như cô không?."
"Có tôi đây!."
"Cô..."
Nói xong Tô Hạ liền sai Tiểu Ái mở hộp đen ra.
"Mở hộp lễ vật ra đi."
"Đây là gì? Một sắp giấy." Mọi người xung quanh thắc mắc, đồng thanh nói to.
"Để tôi giới thiệu cho tất cả mọi người biết, đây là giấy nợ mà mẹ kế của tôi nợ. Số tiền được đó được bà ấy bỏ vào cờ bạc và làm ăn nhưng thất bại. Chủ nợ đến đòi nhưng không có tiền để trả, bà ấy nhiều lần muốn lấy tiền của gia đình nhưng tôi biết được. Nên muốn phá hoại thanh danh thậm chí là gϊếŧ tôi để Tô Dung thừa kế tài sản nhà tôi để giúp bà ấy trả nợ."
"Cô đừng có ngậm máu phun người. Bằng chứng đâu, nói không ai mà tin." Mẹ Tô Dung tức tối trả lời.
"Sao tỷ có thể nói như vậy. Dù tỷ không thích mẹ thì tỷ cũng đừng nói những lời đó chứ" Tô Dung toả vẻ buồn nói. Người thì nhẹ nhàng nếp sau lưng Dương Bá Kiến.
Cha Tô Hạ sau bao nhiêu lâu không nói liền nhẹ giọng nói: "Tô Hạ, con nói rõ xem sao."
Mẹ con Tô Dung giật mình.
To Hạ cười nhếch mép rồi nói: "Dạ, thưa cha."