Chương 4: Đám cưới đẫm máu (4)

Lần thứ hai bị nhốt trong căn phòng tối, Biện Cảnh Hòa không hề tỏ ra kháng , chỉ cảm thấy khốn khổ càng kéo dài và sâu sắc.

Cơn đau kéo dài đến mức giống như một con ốc sên đang bò chậm chạp trên người.

Có lẽ một tỷ năm trôi qua? Khi cậu tỉnh lại lần nữa, trước mặt là khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của Tông Bách được phóng đại.

Biện Cảnh Hòa rùng mình một cái, phát hiện tư thế của hai người có chút không thích hợp.

Cậu đang nằm trên chiếc giường lớn hoa lệ trong phòng của mình, hai tay bị đặt trên đỉnh đầu, Tông Bách khóa ngồi bên eo cậu, một cánh tay gân guốc mạnh mẽ thì siết chặt cổ tay cậu, ấn mạnh xuống ga trải giường, làm cậu không thể nhúc nhích. Một tay khác nắm lấy cằm cậu, hai chân gắt gao đè chặt hai chân cậu, cả người giống như một con báo săn, áp chế chặt chẽ Biện Cảnh Hòa.

Chú ý tới người dưới thân đang dần khôi phục lại ý thức, Tông Bách tặc lưỡi một cái, buông đối phương ra.

Hắn lật người ngã xuống bên cạnh cậu, hiển nhiên là cũng mệt mỏi không ít.

Những chiếc cúc trên bộ vest chỉnh tề của Tông Bách tùy ý bị xé toạc, hai ống tay áo kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng của hắn, cả người tựa hồ có chút bồn chồn, hơi thở gấp gáp, làm cả căn phòng nóng lên, gợi cảm muốn chết.

Nhưng Biện Cảnh Hòa chỉ cảm thấy bực bội.

Khuôn mặt của đại mỹ nhân tái nhợt tối tăm, nhẹ nhàng xoa xoa khăn trải giường bị làm nhăn, chậm rãi chống giường ngồi dậy, ánh mắt như những thanh đao sắc nhọn cắm trên người Tông Bách.

Cậu cực kỳ chán ghét việc cùng một người đàn ông như Tông Bách tiếp xúc cơ thể, Tông Bách làm ra hành vi như vậy, quả thực đã chạm đến ranh giới chịu đựng cuối cùng của cậu.

Chờ sau khi lấy lại được một chút sức lực, Biện Cảnh Hòa ra sức đẩy Tông Bách vẫn còn nằm trên giường ra.

Nhưng mà, dáng người Tông Bách tương đối cao lớn, Biện Cảnh Hòa lại mới vừa từ trong phòng tối ra ngoài, toàn thân yếu ớt, cú đẩy này rõ ràng là trứng chọi đá.

Sau một cú đẩy, thân hình cường tráng của đối phương không hề cử động, ngược lại cổ tay gầy guộc của Biện Cảnh Hòa cảm giác gần như bị gãy.

Tông Bạch tựa hồ bị biểu tình trên mặt cậu chọc cho thích thú, nhìn người trước mặt bởi vì tức giận mà mím môi, gương mặt hồng hồng, Tông Bách chủ động rời khỏi giường.

“Đừng giận,” hắn mỉm cười tủm tỉm, ỷ vào chiều cao 1,9 mét, đặt mông ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng.

"Tôi không có làm gì cả, là cốt truyện yêu cầu cậu và tôi về một phe, tên hề ném mới ném cậu tới đây, tôi thấy cậu rất khó chịu, vô thức muốn làm hại chính mình, nên tôi mới phải khống chế cậu."

Biện Cảnh Hòa cố gắng bình ổn hô hấp vì tức giận mà có hơi dồn dập của mình, cũng biết mình đã hiểu lầm đối phương.

"Tôi không thích cùng người khác tiếp xúc quá gần, xin lỗi."

Tông Bách giơ tay ra hiệu đầu hàng: “OK, lỗi của tôi, về sau tôi sẽ chú ý.”

Biện Cảnh Hòa quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Thời gian hiển thị 17:52.

Thời gian giam giữ ngày càng dài, lần thứ hai từ 10 phút đã bị kéo thành 20 phút rồi.

Điều này mang đến một vấn đề mới, nếu thời gian giam giữ ngày càng dài, người chơi sẽ thực hiện cốt truyện trong thời gian này như thế nào? Hoãn lại sau? Hay sẽ có một NPC thay thế như ca sĩ Đinh?

Mỗi câu hỏi đều khiến cái đầu mới khôi phục của Biện Cảnh Hòa cảm thấy choáng váng.

"A——"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét đầy hoảng sợ.

Hai người trong phòng nhìn nhau, lập tức đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Hai người phản ứng cực nhanh, ngoài hành lang chỉ có NPC thay thế cho ca sĩ Đinh, hiển nhiên tiếng hét là do anh ta phát ra.

Lúc này trên mặt anh ta lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng chân thực, anh ta vẫy tay với Biện Cảnh Hòa và Tông Bạch, chạy chậm về phía họ, trên găng tay trắng như tuyết có vết máu đỏ: “Xác chết! Có xác chết! Cô dâu đã…”

Biện Cảnh Hòa cau mày, đẩy ca sĩ Đinh đang chặn đường, sải bước về phía [phòng cô dâu và chú rể].

Lúc này, cửa phòng rộng mở, cô dâu vừa cùng Biện Cảnh Hòa nói chuyện đã ngã xuống đất tử vong.

Thi thể cô vô cùng thảm thiết, toàn bộ khuôn mặt bị trầy xước, khuôn mặt hiền lành dễ gần vốn có đã hoàn toàn không nhìn ra. Chiếc váy cưới màu trắng trên người đẫm máu, bị xé rách tung tóe, để lộ những vết dao dữ tợn, sâu đến mức lộ cả xương, như thể đã trải qua một cuộc giằng co ác liệt.

Trong phòng khắp nơi đều có vết máu, thậm chí người ta còn nghi ngờ liệu một người bình thường thực sự có thể đổ nhiều máu như vậy hay không.

Mùi máu quỷ dị tràn ngập trong không khí, Biện Cảnh Hòa cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, muốn đi vào xem tình huống chi tiết của thi thể.

Một đôi bàn tay to lớn kéo cậu lại.

Cậu quay đầu, là Tông Bách.

Tông Bách vẻ mặt ngưng trọng, ra hiệu cho cậu nhìn xuống lầu.

Đó chắc chắn là một cảnh tượng vượt quá giới hạn chịu đựng của người thường:

Từng người cảnh sát bước vào, bọn họ mặc bộ đồng phục cảnh sát màu đen thường thấy, thoạt nhìn không khác gì những người cảnh sát vì dân phục vụ.

Chỉ đúng nếu như bỏ qua khuôn mặt không có ngũ quan của họ.

Thật khó để mô tả khuôn mặt của họ, họ có những đường nét của một khuôn mặt người bình thường, làn da màu thịt, nhưng không có ngũ quan, giống như từng tờ giấy trắng.

Mọi người ở trên tầng đều dừng lại, ngay cả ca sĩ Đinh run rẩy lẩm bẩm "người chết" cũng cố gắng hết sức để đứng yên, nổ lực giảm bớt sự tồn tại của mình.

Nhóm quái vật mặc đồng phục cảnh sát đi vòng quanh tầng dưới sau đó đi về phía tầng hai.

Biên Tĩnh Hà cũng có ý tránh né những sinh vật xa lạ này, nhưng còn chưa kịp động đậy, Tông Bách đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu sang một bên, ra hiệu cùng nhau đợi ở hành lang.

Biên Tĩnh Hà quay đầu, nhìn đến chiếc cằm kiên nghị sắc bén của Tông Bách, cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn đứng yên.

Tổng cộng có bốn con quái vật mặc đồng phục cảnh sát đi lên tầng. Như thể họ không nhìn thấy hai người chơi và một NPC đứng dựa vào tường ngoài hành lang, bước thẳng vào [phòng chú rể và cô dâu], cũng chính là hiện trường vụ án.

Sau khi đi vào, phảng phất như bị nhấn nút tạm dừng, họ đứng yên bất động. Tựa như màn hình tạm dừng của một loại game kinh dị kỳ lạ nào đó.

Nín thở chờ đợi một lúc, vẫn không phát hiện được bốn con quái vật có cử động gì, mấy người ngoài cửa liền thả lỏng.

"Xem ra cốt truyện cần có cảnh sát xuất hiện." Tông Bách nói.

Biện Cảnh Hòa cũng lấy lại tinh thần, hất bàn tay to lớn đang nắm cổ tay mình của Tông Bách ra, đi đến phòng của diễn viên Mộc và ảnh đế Bạch gõ cửa.

Tông Bách hai tay đút túi áo, chậm rãi đi theo sau cậu.

Sau khi gõ một lúc lâu, cửa vẫn không có phản ứng.

Tuy rằng nhìn mỹ nhân u ám trước mặt cố nén nôn nóng tiếp tục gõ cửa gõ cửa rất thú vị, nhưng Tông Bách vẫn kiềm chế sở thích xấu xa của mình, nhẹ nhàng kéo Biện Cảnh Hòa qua một bên, sau đó quay người đá văng cửa phòng.

Biện Cảnh Hòa khϊếp sợ.

Tông Bách Tư văn nhã chỉnh lại chiếc áo vest bị hành động vừa rồi làm cho nhăn nhúm, nghiêng đầu ra hiệu cho Biện Cảnh Hòa đang trợn mắt há hốc mồm đi theo mình.

Hai người bước vào trong.

Trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, Bạch ảnh đế đầy vết máu đang ngủ. Từ tủ quần áo phía bên trái căn tròng truyền ra từng đợt âm thanh đập cửa.

Biện Cảnh Hòa đang muốn tiến lên mở cửa tủ, không ngờ Tông Bách lại bước nhanh hơn mình rất nhiều, đi hai bước đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Trong tủ là Mộc diễn viên đang bị trói tay chân và bịt miệng.

Cô gái trong tủ quần áo đột ngột bị ánh sáng kí©h thí©ɧ đến nước mắt lưng tròng, gương mặt thanh tú bị nước mắt làm nhòe trong có vẻ nhu nhược đáng thương.

Nhìn thấy Tông Bách, cô đột nhiên nhảy ra bên ngoài, nhưng bởi vì tay chân còn đang bị trói chặt, khó có thể duy trì thăng bằng, cơ thể lập tức nghiêng ngã.

Nếu theo tình huống phát triển bình thường, cô tất nhiên sẽ ngã đến trên đôi chân thon dài của Tông Bách.

Nhưng Tông Bách lại không phải người sẽ theo lẽ thường.

Hắn phản ứng cực nhanh, dường như cùng lúc cô gái ngã xuống, hướng về cửa bước một bước lớn, động tác như một con thỏ đang bị hoảng sợ, mau lẹ vô cùng.

Mộc diễn viên yếu đuối đáng thương liền cứ như vậy mà hung hăng té ngã trên mặt đất.

"Phanh"

Âm thanh vang dội, Biện Cảnh Hòa cảm thấy đau đớn thay cô.

Trên mặt Mộc diễn viên càng là cảm xúc khϊếp sợ xấu hổ lẫn buồn bực không thể che giấu, nằm trên mặt đất không dậy nổi, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Tông Bách.

Tông Bách trên mặt không có một tia áy náy, ngược lại còn có chút ủy khuất, khoanh tay ôm ngực, đúng lý hợp tình mà nhìn lại Mộc diễn viên trên mặt đất.

"Cô làm cái gì vậy? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao!"

Biện Cảnh Hòa:…………

Người này còn biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Như nào đối với cậu lại không nam nam bất thân?

Thở dài, Biện Cảnh Hòa dùng một tay đẩy Tông Bách ra, bước tới đỡ Mộc diễn viên đứng dậy.

Cậu cởi dây thừng cho đối phương rồi lịch sự đứng ra xa.

Mộc diễn viên xé miếng vải bịt miệng ra, trừng mắt nhìn Tông Bách:

"Tôi chỉ làm theo cốt truyện thôi! Anh thái độ cái gì!"

Tông Bách nhún nhún vai, không nói gì.

Trước khi cuộc cãi vã nổ ra, Biện Cảnh Hòa bất đắc dĩ bước tới, kết thúc câu chuyện.

"Mộc diễn viên, Bạch ảnh đế có chuyện gì vậy?"

Cô gái xoa xoa cổ tay bị trói đã lâu của mình, trả lời: “Tôi cũng không biết. Chiều nay 17h25 anh ấy uống chút rượu rồi đột nhiên phát điên trói tôi, nhốt tôi vào tủ, sau đó thì ra ngoài, nghe tiếng thì có vẻ như vừa mới về phòng.”

Sao?

Tông Bách và Biện Cảnh Hòa ngầm hiểu nhìn nhau.

Theo cách nói của Mộc diễn viên, Bạch ảnh đế khá đáng nghi.

Hai người quyết định đánh thức Bạch ảnh đế trên giường.

Lúc này, ca sĩ Đinh từ ngoài cửa cũng đi vào.

Thấy hai người không thể đánh thức Bạch ảnh đế đang nồng nặc mùi rượu, ca sĩ Đinh trực tiếp đi vào phòng tắm lấy ra một xô nước tạt thẳng lên giường.

"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy!"

Bạch ảnh đế đột nhiên ngồi dậy, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Anh ta thoạt nhìn như một cậu bé mười tám, mười chín tuổi, còn mang vẻ trẻ con, bề ngoài trông rất ngây thơ.

"Bạch ảnh đế, sau khi say rượu, anh đã làm cái gì?" Mộc diễn viên là người đầu tiên hỏi.

"Hừ... Tôi không nhớ." Nhìn thấy mọi người có vẻ mặt hoài nghi, Bạch ảnh đế vội vàng nhấn mạnh: "Thật! Uống xong ly rượu đó, hệ thống nói tôi say, sau đó tôi liền bất tỉnh!"

Thấy mọi người có bộ dáng bán tín bán nghi như cũ, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của cậu ta gấp đến độ sắp rơi nước mắt.

“Đừng vội lo lắng.” Biện Cảnh Hòa an ủi cậu ta.

"Tình huống hiện tại là cô dâu đã bị gϊếŧ, cô ấy chết rất thảm, trên người cậu lại có vết máu, say rượu bất tỉnh, cậu là người đáng nghi nhất." Ca sĩ Đinh cũng tham gia thảo luận như người chơi bình thường.

Mọi người im lặng một lúc.

Lúc này, chú hề đột nhiên thông báo lớn:

"Xin chào tất cả người chơi, giai đoạn sắm vai đã kết thúc! Chúc vui vẻ nhé ~"

Bây giờ là 18:00. Người chơi có năm giờ để thu thập bằng chứng và thảo luận. Hãy bỏ phiếu đúng giờ vào lúc 23:00, hehehe ~”