- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Kịch Bản Chết Chóc - MVP
- Chương 3: Đám cưới đẫm máu (3)
Kịch Bản Chết Chóc - MVP
Chương 3: Đám cưới đẫm máu (3)
Biện Cảnh Hòa biết có chuyện không ổn nên đột nhiên quay người lại, nhìn thấy tên hề đang chặn cửa phòng vệ sinh, một đôi mắt đen tuyền không có tròng trắng lóe lên vẻ lạnh lùng và hưng phấn ác ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, tên hề đột nhiên duỗi những ngón tay thon dài đeo găng tay trắng ra, hung ác tóm lấy cánh tay gầy gò và yếu ớt của Biện Cảnh Hòa. Động tác của hắn nhanh như một loài động vật săn mồi.
Những ngón tay của hắn mảnh khảnh giống động vật chân đốt, như bàn chân mảnh khảnh của một loại nhện độc nào đó thò ra từ trong bóng tối. Khi chạm vào cánh tay, chúng mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi thấm sâu vào các đốt xương.
Biện Cảnh Hòa cố gắng hết sức để chống lại sự thôi thúc muốn rút tay ra.
Nếu quy tắc nói giam giữ mười phút, thì tên hề không thể làm điều gì thực sự tổn hại đến tính mạng của mình, không bằng nghe lời hắn, không để hắn nắm được sơ hở.
Cậu khẳng định người dẫn chương trình này có ác ý rất lớn đối với người chơi.
Không đưa ra luật cụ thể trước trận đấu, việc bắt giữ diễn ra vô cùng hung hãn, như mong muốn thủ phạm sai lầm để bị trừng phạt.
Cũng không biết nếu tiếp tục trò chơi, người chủ trì có bị thay đổi nữa hay không?
Ngoài ra những người dẫn chương trình khác có thái độ giống chú hề không?
Tên hề giữ chặt Biện Cảnh Hòa, thấy cậu không có phản kháng gì nhiều, hắn bĩu môi.
Ngay sau đó, Biện Cảnh Hòa nhận ra mình đang tiến vào bóng tối.
Tên hề, phòng vệ sinh, hết thảy mọi thứ đều biến mất.
Thay vào đó là bóng tối sâu thẳm vô tận.
Miêu tả nó là bóng tối có lẽ chưa đủ chính xác, Biện Cảnh Hòa dường như đã bước vào trạng thái hư không.
Cậu mất đi xúc giác, thị giác, thính giác, khứu giác hoặc bất kỳ cảm giác phụ trợ nào khác có thể giúp cậu nhận biết môi trường bên ngoài, giống như da, tai, mắt, mũi, v.v. của cậu đều toàn bộ mất cảm giác.
Loại cảm giác này có thể đẩy con người đến bờ vực sụp đỗ.
Biện Cảnh Hảo cố gắng tập trung suy nghĩ về một số vấn đề, nhưng mọi thứ đều vô ích. Bộ não của cậu dường như đã bị lấy ra ngoài và lơ lửng trong vũ trụ tối tăm và cô đơn.
Một làn sóng hoảng sợ và lo lắng quét qua toàn bộ ý thức của Biện Cảnh Hòa. Cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ hiệu quả, trong đầu chỉ còn lại những mảnh ý thức vụn vỡ.
Ảo giác bắt đầu xuất hiện.
Bộ não của cậu không còn có thể phân biệt được đúng và sai.
Cậu biết trạng thái này rất nguy hiểm.
Ở thời hiện đại, có một thí nghiệm tương tự, đó là thí nghiệm "tước đoạt cảm giác" do các nhà tâm lý học tại Đại học McGill ở Canada thực hiện vào năm 1954. Năm giác quan của các tình nguyện viên bị suy yếu một cách có chủ ý, và nhiều triệu chứng tâm lý bệnh lý sớm xuất hiện.
Con người là động vật có giác quan và phải liên tục tiếp nhận sự kí©h thí©ɧ từ môi trường bên ngoài để hình thành cảm xúc cá nhân. Một khi mối liên hệ này bị cắt đứt, nó có thể gây ra những tổn thương tinh thần không thể khắc phục trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Cậu cố gắng ngưng tụ một suy nghĩ kiểm soát trong dòng ý thức hỗn loạn.
Đánh giá hành động vừa rồi của tên hề, rất có thể cơ thể cậu vẫn còn nguyên tại chỗ, nhưng sự kết nối giữa não và cơ thể đã bị cắt đứt, hay nói cách khác, tín hiệu đưa từ cơ thể đến não đã bị đơn phương cắt đứt.
Trong trường hợp này, nếu tâm trí cậu phát điên, cậu có thể điều khiển cơ thể làm những điều điên rồ và tự làm tổn thương chính mình.
Chỉ sợ tên hề ở bên cạnh sẽ không có lòng tốt bảo vệ thân thể của cậu.
Tất nhiên, đây là dự đoán tồi tệ nhất. Cũng có thể toàn bộ cơ thể của cậu đã được chuyển đến một môi trường khép kín, hoặc đường truyền tín hiệu từ não đến cơ thể đã đồng thời bị cắt đứt.
Nhưng Biện Cảnh Hào luôn quen với việc xem xét tình huống xấu nhất.
Cậu bắt đầu đếm.
Đếm từng giây một.
Mặc dù sẽ không có nhiều tác dụng nhưng ít nhất cậu cũng tìm được việc gì đó để làm.
Nhưng khi đếm tới mười nghìn, cậu vẫn chưa ra được ngoài.
Biện Cảnh Hòa hiểu rằng nhận thức về thời gian của cậu cũng đã bị phá hủy hoàn toàn. Khi năm giác quan bị cắt đứt hoàn toàn, sự lo lắng của con người sẽ nhanh chóng khiến con người mất đi khả năng kiểm soát thời gian bình thường.
Thời gian kéo dài vô tận trong sự lo lắng và hoảng loạn, mà mười phút dường như là vô tận.
Có lẽ là năm thứ 100 triệu năm, ánh sáng xuất hiện trong mắt Biện Cảnh Hòa.
Cậu đã từ địa ngục trở về trần gian.
Ý thức của cậu dần dần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, âm thanh ma sát nhẹ nhàng của quần áo mang lại cho cậu cảm giác vô cùng an toàn.
Sau khi hoàn toàn tỉnh lại, Biện Cảnh Hòa nhận ra mình đang quỳ trên sàn gạch nhẵn thín của phòng vệ sinh, mồ hôi lạnh đã thấm qua bộ quần áo phức tạp trên người, giờ đã khô hẳn, quần áo dính chặt vào người, cơ thể nặng nề và kinh tởm.
Cậu loạng choạng đứng dậy, đưa tay đỡ bồn rửa ngay trước khi ngã xuống, tạt một ít nước lạnh vào mặt trước khi tỉnh hẳn.
Nhìn lên, cậu thấy mặt mình trong gương xanh xao đến đáng sợ.
Âm thanh điện tử vang lên đúng lúc,
"Thời gian trừng phạt của người chơi [Hầu gái] đã kết thúc, hiện tại là 17:12, xin hãy nhanh chóng đến phòng cô dâu để hoàn thành nhiệm vụ đầu độc."
Biện Cảnh Hòa ho vài tiếng, ngón tay run rẩy chạm vào chiếc túi ẩn trong chiếc váy đen trắng. Đúng như dự đoán, cậu chạm vào lọ thuốc nhỏ khiến cậu bị giam cầm.
Cậu lặng lẽ vào bếp lấy thêm món tráng miệng rồi bước nhanh lên tầng hai.
Trên cầu thang, cậu gặp [diễn viên Mộc].
Đó là một người phụ nữ cao lớn, khoảng 27, 28 tuổi, lông mày tuyệt đẹp, dáng vẻ rất áp bách.
Biện Cảnh Hòa khẽ gật đầu, bước sang một bên để cô gái xuống lầu trước.
Đến [phòng chú rể và cô dâu], cậu gõ cửa thì nghe từ bên trong có giọng nữ yếu ớt "Mời vào" nên mở cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có cô dâu. Cô ấy đang ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt trang điểm cô dâu khoa trương và lộng lẫy, nhưng vẻ mặt lúc này tái nhợt và tuyệt vọng. Đôi mắt cô tập trung vào chiếc khay trên tay cậu.
Biện Cảnh Hòa đóng cửa lại, bước lại gần và bưng bánh mousse sô cô la trên khay đến bàn trang điểm.
Xuyên suốt toàn bộ quá trình, cô dâu vẫn bất động như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt chỉ chuyển động theo miếng mousse mịn màng thơm ngon.
"Anh đến đây để đầu độc tôi à?"
Cô dâu đột nhiên lên tiếng.
"Không, miếng mousse này không có độc."
Cô dâu cuối cùng cũng di chuyển. Cô từ từ quay đầu lại và nhìn thẳng vào Biện Cảnh Hòa.
“Vậy chất độc ở đâu?”
Biện Cảnh Hòa suy nghĩ một chút, lấy chất độc trong váy ra đưa cho cô gái.
Run rẩy cầm thuốc độc, cô dâu bật cười to ra tiếng.
Tiếng cười vừa dứt, cô đột nhiên cắn mạnh nắp chai, đổ cả lọ thuốc độc vào miệng!
Các mảnh thủy tinh cũng bị nuốt chửng, để lại vết máu khắp miệng, trên khuôn mặt thanh tú và trẻ trung của cô, trong thật ghê người.
Cô dâu thậm chí còn tiếp tục nuốt và nhai mà không chú ý, âm thanh chua chát của răng cọ vào mảnh thủy tinh phát ra từ miệng cô.
Biện Cảnh Hòa bị cô gái làm cho choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, lúc này mới giật lấy lọ thuốc còn sót lại trong tay đối phương, bịt miệng cô để cô phun chất độc ra.
Cô dâu không phản kháng, phun ra vài ngụm thủy tinh trộn lẫn bọt máu, sau đó thản nhiên đưa tay ra hiệu cho Biện Cảnh Hòa đi.
Biện Cảnh Hòa vô thức nhìn đồng hồ trên tường và xác nhận thời điểm cô dâu uống thuốc độc là 17:20, nói cách khác, cô dâu sẽ chết vì chất độc vào lúc 17:50.
Cô dâu nở một nụ cười vui vẻ, như thể cô ấy đang thở phào nhẹ nhõm. Khóe miệng há hốc, máu đỏ tươi chảy ra trông có phần giống tên hề.
“Tôi đã muốn chết từ lâu rồi, không cần tự trách mình đâu.” Cô dâu nói, dây thanh quản của cô dường như đã bị những mảnh thủy tinh đó cào xước, giọng nói khàn khàn, máu chảy ra rất nhiều chỉ sau một câu nói.
"Tôi khá giỏi nhìn người, cậu không phải loại người sẽ gϊếŧ người khác, chắc chắn sẽ không đầu độc tôi." Cô dâu quay người lại, ngồi xuống trước gương, nói tiếp:
"Dù sao tô cũng muốn chết, không cần lại kéo cậu vào phòng tối nhốt nữa."
"Tại sao……"
“Cậu còn ở đây bao nhiêu phút nữa?” Cô dâu ngắt lời Biện Cảnh Hòa.
Biện Cảnh Hòa: “Mười phút.”
Cô dâu hài lòng gật đầu: “Vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe một số quy tắc thông thường của trò chơi này. Dù sao thì tôi cũng chỉ có thế thôi.
Trò chơi này tính theo điểm. Người mới vào chơi sẽ có 10 điểm, mỗi lần phạm lỗi sẽ bị trừ 5 điểm. Sau khi suy luận, cậu trả lời đúng càng nhiều thì càng nhận được nhiều điểm. Nếu đạt 100 điểm, cậu có thể rời khỏi trò chơi.
Nhưng nếu chọn sai hung thủ thực sự, cậu sẽ bị trừ ngay 1 điểm. Nếu chọn sai hung thủ thực sự sau khi bị trừ 1 điểm, cậu sẽ tự động bị trừ điểm.
Sau khi hết điểm, cậu sẽ rời khỏi đội chơi ban đầu và nhận nhân vật đã chết trong đội khác."
Nói xong, cô dâu không khỏi ho khan vài tiếng, lau máu trên khóe miệng rồi nói tiếp:
“Người chết đương nhiên có thể sống sót, nhưng giữa mỗi ván đấu, mọi người sẽ nghỉ ngơi trong Đào nguyên, còn người chết sẽ bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm.”
Cô rùng mình, như thể đang nhớ lại một trải nghiệm vô cùng đau đớn.
Biện Cảnh Hòa có thể hiểu. Căn phòng nhỏ màu đen chỉ mới bị nhốt có mười phút, tinh thần đã sắp suy sụp, những người chết này tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ mạng sống để kết thúc trò chơi là điều bình thường.
“Đừng nhìn tôi tuổi còn nhỏ, trước khi tới nơi quỷ quái này, tôi thích chơi kịch bản gϊếŧ người này, bạn cùng lớp đi cùng tôi rất thông minh.
Chúng tôi đã rất may mắn và cùng nhau thắng nhiều ván. Cô ấy ghi được 99 điểm và tôi ghi được 92 điểm ở ván cuối cùng, tôi là hung thủ.
Tôi muốn cô ấy ra ngoài nên tôi đã nói cho cô ấy biết tôi là ai, nhưng sau cuộc bỏ phiếu, tôi bị mất điểm vì cô ấy không tin tôi!
Cô ấy sợ tôi lừa cô ấy nên dùng đạo cụ để chuyển toàn bộ điểm của tôi cho cô ấy, đảm bảo đạt 100 điểm."
Cô dâu nghiến răng, khuôn mặt vốn luôn tái nhợt và vô vọng giờ bừng bừng lửa giận.
Biện Cảnh Hòa có chút kỳ quái: “Nghe quy tắc này, chỉ cần ngươi am hiểu kịch bản, muốn đạt được 100 điểm cũng không khó. Tại sao cô lại phải mạo hiểm như vậy?”
Cô dâu cười khẩy: “Không, càng về sau, trò chơi càng trở nên nguy hiểm. Ví dụ như trong phiên bản siêu nhiên hoặc phiên bản battle royale, rất có khả năng cậu sẽ chết trước thời gian bình chọn, tất nhiên là cô ấy phải lo lắng!”
"Vậy thì thật sự có thể ra ngoài với số điểm 100 sao? Có tiền lệ thành công nào không?"
Cô dâu trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu: "Tôi không biết... mọi người đều nói như vậy. Những người đạt được 100 điểm quả thực đã biến mất."
Biện Cảnh Hòa suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đạo cụ mà cô nói có tác dụng gì?”
"Thứ đó hiếm có, có đủ loại công dụng, tôi không thể giải thích rõ ràng, dù sao tôi chơi nhiều trò chơi như vậy cũng chưa có một cái."
Biện Cảnh Hòa nghe xong chỉ cảm thấy trò chơi này càng quái dị hơn, sương mù nối tiếp nhau.
Cậu vẫn muốn hỏi, nhưng âm thanh điện tử lại vang lên bên tai,
"[Hầu gái] nhìn khuôn mặt thuộc về mình trước mặt, trong lòng tức giận, đột nhiên cảm thấy độc tố không đủ để trút giận, còn muốn cào vào mặt đối phương! "
Biện Cảnh Hòa cau mày.
Cô dâu đang ngồi trước gương trang điểm nhìn cậu với ánh mắt có vẻ hơi buồn bã.
"Hệ thống muốn cậu tàn nhẫn với tôi đúng không? Người chết là như thế này, nhất định phải chịu trừng phạt, chết một cách nhục nhã."
Nhìn Biện Cảnh Hòa vẫn bất động, cô bắt đầu thuyết phục cậu: "Không sao đâu, cậu cứ làm đi, cho tôi được giải thoát. Nếu lần này cậu không làm, điểm của cậu sẽ là 0."
Biện Cảnh Hòa vẫn miễn cưỡng ra tay.
Thời gian rất nhanh đã đến 17 giờ 30, cũng là lúc cậu phải ra khỏi phòng.
Tên hề xuất hiện sau lưng Biện Cảnh Hòa như một bóng ma, giơ ngón chân lên và dùng tay ôm lấy vai Biện Cảnh Hòa, giọng nói khá phấn khích:
"Aha! Tôi lại bắt được cậu rồi! Đồ hư hỏng không vâng lời!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Kịch Bản Chết Chóc - MVP
- Chương 3: Đám cưới đẫm máu (3)