Chương 10
“Anh uống thuốc đi, được không? Cầu anh.” Diệp Phương Diêu giống con chó nhỏ nôn nóng chạy xung quanh giường chủ nhân.
Nam nhân nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, chính là không chịu trả lời cậu một câu.
Đã vài ngày rồi, chủ nhân hoàn toàn không cho cậu tới gần, chỉ để cho Cách Nỉ hầu hạ hắn.
“Xin lỗi, rất xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên tự tiện bỏ lại anh. Em rõ ràng đã phát thề với anh cùng Chúa Trời, vĩnh viễn cũng không rời đi anh. Là em đáng chết, em đáng chết! Sau khi thân thể anh tốt lên, tùy tiện anh xử phạt em như thế nào được không?” Diệp Phương Diêu giống như lấy lòng cầm lấy tay chủ nhân, tỉ mỉ hôn từng ngón từng ngón.
Nam nhân vẫn hờ hững với cậu, Diệp Phương Diêu chỉ có thể càng không ngừng giải thích, càng không ngừng hôn môi…
Rốt cuộc –––
“Ta muốn đi vệ sinh.”
“A?” Diệp Phương Diêu ngây ngẩn cả người, cậu không nghĩ tới câu đầu tiên chủ nhân mở miệng nói, lại chính là câu này.
“Cậu muốn ta đi tiểu ở trên giường sao?” Tần Chấn Dương lạnh lùng nói.
“A, được được, em dìu anh đi.” Diệp Phương Diêu vội vàng đứng dậy nâng hắn đi đến phòng tắm.
Tần Chấn Dương đứng ở phía trước bồn cầu lại không hề nhúc nhích. “Cậu đứng ở bên đó làm chi?”
Nhìn thấy nam nhân dùng ánh mắt ra hiệu, Diệp Phương Diêu mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng giúp hắn cởi khóa quần.
“Sau đó?” Nam nhân dường như cảm thấy cậu tay chân vụng về liền trừng mắt nhìn.
“A, xin lỗi.” Diệp Phương Diêu đỏ mặt đưa tay lấy ra tính khí chướng phồng của nam nhân.
“Hiện tại đổi cậu cởϊ qυầи ra.”
“A? Chính là em không muốn đi WC.” Diệp Phương Diêu khó hiểu nói.
“Cởi hay không? Không cởi thì đi ra.”
“Em cởi!” Diệp Phương Diêu vội vàng chiếu theo lời nói của chủ nhân cởϊ qυầи của mình.
“Chuyển qua, tay chống lên bồn cầu, mông vểnh cao.”
Diệp Phương Diêu cố nén cảm giác thẹn thùng, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của chủ nhân, không dám có chút cãi lời.
“Thả lỏng, hít sâu.” Tần Chấn Dương đưa tay vỗ vỗ cái mông của cậu.
Diệp Phương Diêu nghe lời hít một hơi thật sâu, ngay lúc cậu trầm tĩnh lại –––
Nam nhân đột nhiên không hề báo trước đâm thẳng vào –––
“A a –––” Diệp Phương Diêu ngẩng đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài –––
Nam nhân cũng cúi đầu thở dốc, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy…
“Ưm… Ưm… Chủ nhân… Chủ nhân…” Diệp Phương Diêu híp mắt, thần tình say mê, thoải mái kêu tên chủ nhân âu yếm.
“Gọi ta… Lại gọi ta… Kêu lớn tiếng một chút!” Nam nhân đột nhiên thở dốc kịch liệt, càng thêm dùng sức đâm chọc vào cậu.
Tiểu huyệt dâʍ ɭσạи bị côn th*t thô to kịch liệt giã vào rồi xoay tròn, nội bích thích đến mức không ngừng co rút lại co rút, Diệp Phương Diêu bị chủ nhân âu yếm thao đến chết mê chết mệt, nghe lời lớn tiếng khóc kêu –––
“Chủ nhân! Chủ nhân của em!”
“Của ta… Tiểu nô ɭệ của ta –––”
“Chủ nhân! Chủ nhân! Ô… Anh rốt cộc chịu nhận thức em… Ô… Đừng rời khỏi em ––– em yêu anh, em rất yêu anh!” Nghe thấy chủ nhân rốt cuộc nhận thức mình, Diệp Phương Diêu giống như phát cuồng liên tục lắc đầu kêu khóc, mới bị chủ nhân thao không đến vài cái liền kích động bắn ra –––
“A a ––– bảo bối của ta –––”
Tiếng tê rống như dã thú của nam nhân quanh quẩn ở bên tai, cùng lúc Diệp Phương Diêu bắn tinh, cậu đột nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng bất đồng dĩ vãng mãnh liệt bắn vào nội bích của mình –––
Đại lượng chất lỏng vượt quá tưởng tượng càng không ngừng chảy vào bụng dưới của mình, làm cho Diệp Phương Diêu bị kéo căng đến ai ai kêu lên –––
Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Trướng quá… Bụng muốn trướng phá –––
“A a ––– chủ nhân… Anh bắn cái gì vào thế? A a… Nhiều lắm… Em cũng bị nứt vỡ ––– a a –––”
Theo động tác đưa đẩy liên tục của nam nhân, lượng lớn chất lỏng mà trong ruột không chứa được liền xuôi theo mông chảy ra, theo rãnh mông dính đầy cả đùi…
Mùi tanh hôi gay mũi nhất thời tràn ngập bên trong không khí, Diệp Phương Diêu lúc này mới giật mình kinh hãi phát hiện một sự thật!
Hắn bắn nướ© ŧıểυ… Chủ nhân của ta đi tiểu vào trong thân thể ta…
Diệp Phương Diêu hoàn toàn bị loại chuyện khủng bố lại tục tĩu này làm cho sợ ngây người.
“Hô… Thật thoải mái…” Tần Chấn Dương cúi đầu ghé lên trên lưng tiểu nô ɭệ của hắn, nhẹ nhàng thở dài… “Như vậy ta liền an tâm… Tiểu nô ɭệ của ta… Trong thân thể em đã in ấn ký của chủ nhân… Em chết cũng không thể rời khỏi ta nữa… Em là của ta… Của một mình ta…”
Thế giới này đã hỏng mất rồi.
Tất cả trên đời đều trong nháy mắt biến mất.
Chỉ có nam nhân ở trong cơ thể ta này, mới là sinh mệnh của ta.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, Diệp Phương Diêu ôm lấy cánh tay nam nhân, toàn tâm toàn ý, thành kính nói…
“Đúng vậy, chủ nhân… Em là của anh… Tất cả của em đều thuộc về anh… Anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em… Chủ nhân của em…”
Ném bỏ tất cả đạo đức cấm kỵ, tự do cùng tôn nghiêm, người, chính là duy nhất của ta –––
Chủ nhân của ta.
…
Thân thể của chủ nhân dần dần bình phục.
Tất cả dường như khôi phục bình thường, nhưng lại dường như không có.
Nam nhân cơ hồ là chấp nhất thành bệnh, không cho cậu rời khỏi ôm ấp của hắn nửa bước.
Tuy rằng bản thân thật vui vẻ cùng chủ nhân dính cùng một chỗ một tấc cũng không rời, nhưng nghĩ đến phải giống một đứa trẻ con để cho chủ nhân đút cậu ăn cơm uống nước, bế đi đại tiện đi tiểu, Diệp Phương Diêu vẫn xấu hổ đến nỗi hận không thể lấy cái hầm ngầm để chui vào.
“Lão Đại, Diệp linh mục, Sở tiên sinh cùng Âu Dương tiên sinh đến đây.” Báo cáo của Cách Nỉ làm cho Diệp Phương Diêu có loại cảm giác được cứu giúp, thiếu chút nữa cảm động đến khóc rống.
“Mau, mau mời bọn họ vào.”
“Lão Đại…?” Cách Nỉ hỏi ý kiến của hắn.
Dù sao nam nhân chỉ cần chỉ đông, ở đây không ai dám ở tây.
“Ừ, bọn họ gọi điện thoại cho ta biết tin tức của tiểu nô ɭệ, là khách quý của ta, mau mời bọn họ vào đi.” Tần Chấn Dương ngồi trên sô pha phòng khách, gật gật đầu.
“Vâng, lão Đại.”
Hi, được cứu rồi, được cứu rồi. Diệp Phương Diêu mừng thầm không thôi.
“Vậy… Chủ nhân, em có thể đứng lên nhỉ, để cho khách nhìn thấy sẽ rất ngại.”
“Có cái gì mà ngại, ngoan ngoãn ngồi im cho ta.” Tần Chấn Dương bất mãn vỗ vỗ cái mông của cậu.
Ô… Không thể nào!
Nếu như bị đám hồ đàn cẩn hữu kia ngay tại chỗ nhìn thấy mình bị chủ nhân coi như trẻ con ôm vào trong ngực, vậy Diệp đại linh mục tự nhận thiên hạ đệ nhất anh tuấn, đệ nhất tiêu sái là cậu đây, không phải rốt cuộc không thể tiêu sái được sao?
Ô… Chúa Trời nhân từ a, thỉnh người ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ đi vào, mau giáng sét xuống đánh bay bọn họ ra ngoài đi!
Đáng tiếc tựa hồ Chúa Trời đã buông tha cho con dân sa đọa là cậu đây.
“Chào, Diệp đại linh mục, biệt lai vô dạng a.” Âu Dương Đạo Đức mang theo bảo bối nai con của hắn, hăng hái đi đến.
“Đúng vậy, xem ra thầy thuốc chúng ta mời đến y thuật tương đương cao siêu, bạn học Diệp của chúng ta thoạt nhìn khí sắc không tồi a.” Sở Thận Chi cũng cười mị mị mà dẫn theo em trai yêu dấu Sở Thiên Ngọc của hắn đi vào phòng khách!
“Tiểu nô ɭệ của tôi mấy ngày nay quấy rầy mọi người, đều là do tôi này làm chủ nhân mà quản giáo không tốt, Tần mỗ lúc này hướng mọi người tạ tội. Cách Nỉ, rót rượu.”
“Vâng, lão Đại.” Lão Đại chính là lão Đại, khí thế nói chuyện chính là khác biệt. Cách Nỉ kiêu ngạo nghĩ.
“Hả, Diệp linh mục, cậu làm sao vậy? Vì sao mặt đỏ như vậy?” Nai con Phan Tuấn Vĩ nhìn thấy Diệp Phương Diêu ngồi ở trong lòng ngực Tần lão đại tướng mạo thoạt nhìn như mafia, khuôn mặt đỏ bừng, không khỏi quan tâm hỏi.
“A, không có… Không có a…”
Ô… Con nai con tâm địa thiện lương ý nghĩ lại đơn giản này, quả thực là lòng tốt không dùng đúng chỗ nha.
“Ha ha, Diệp đại linh mục, cậu thật sự là mệnh tốt a, thế nhưng có thể làm cho Tần lão đại của chúng ta nâng niu cậu ở trong lòng bàn tay như vậy, một tấc cũng không rời, thật sự là làm kẻ khác rất hâm mộ, ha ha…” Âu Dương Đạo Đức cũng lửa cháy đổ thêm dầu.
“Đúng vậy, hay có thể nào Diệp đại linh mục của chúng ta có cái bệnh khó nói gì không tiện nói ra, cho nên mới mảnh mai đến mức phải để cho Tần lão đại ôm vào trong ngực chiếu cố?” Sở Thận Chi cũng không chịu yên lặng nói ra “tán thanh”.
“Câm miệng! Không cần các cậu gà mẹ!” Diệp Phương Diêu thẹn quá thành giận, tức giận chửi ầm lên.
“Không được vô lễ! Tiểu nô ɭệ vì cái gì hung dữ với khách quý của ta như vậy? Em là không phải mất hứng vì bọn họ thông báo hành tung của em cho chủ nhân chứ? Em ước gì không bị chủ nhân tìm được đúng không?” Tần Chấn Dương nghĩ đến khả năng như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Oan uổng a! Chủ nhân, em mới không nghĩ như vậy nha. Anh đừng hiểu lầm em!” Diệp Phương Diêu nhìn thấy sắc mặt khó coi của chủ nhân liền vội vàng làm sáng tỏ.
Ô… Đều là lũ hồ đàn cẩu hữu chuyên môn bán đứng cậu này làm hại, nhớ kỹ cho Diệp Phương Diêu ta.
Cừu này không báo không phải “linh mục”!
“Được rồi, các vị khách quý khó được tới chơi, bây giờ không ngại cùng nhau ăn cơm chiều thế nào?” Tần lão đại vốn tính toán tìm thời gian đáp tạ những bạn tốt này.
“Chủ nhân, không cần đâu, bọn họ đều là giám đốc công ty lớn, nhật lý vạn ky, hẳn là không rảnh mới đúng, em xem lần sau được rồi.” Diệp Phương Diêu mới không nghĩ ra mặt cho đám bạn tốt luôn e sợ thiên hạ bất loạn này, vội vàng ngăn cản.
“Có rảnh có rảnh, chúng ta như thế nào sẽ không rảnh đâu? Cậu nói đúng không, A Thận?” Âu Dương Đạo Đức cười xấu xa.
“Đúng vậy, chúng ta có rảnh. Cho dù không rảnh, chỉ cần Tần lão đại nói một câu, cho dù chúng ta có chuyện lớn quan trọng đến thế nào cũng sẽ bỏ qua, em nói đúng không, Ngọc nhi?”
“Anh nói đúng, em thích nhất là cùng ăn cơm với Diệp đại ca.” Sở Thiên Ngọc cũng cười cười gian trá.
Diệp Phương Diêu nhìn thấy mấy người bọn họ một đáp một xướng nói không ngừng, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Ô… Diệp Phương Diêu ta nhất định là làm người thất bại, mới có thể quen biết mấy tên răng nanh khéo mồm khéo miệng, rắp tâm hại người này!
“Các vị vừa lòng khách sạn nào có thể nói ra, tôi là chủ theo khách chọn.” Tần Chấn Dương cười cười nói.
“Chúng ta đây liền đến nhà khách tư nhân của A Thận đi, nơi đó thức ăn cũng không tồi.” Diệp Phương Diêu vội vàng đưa ra ý kiến.
Hi, nhà khách tư nhân của A Thận cũng không phải là nơi ngoại nhân có thể tùy tiện xông vào, như vậy sẽ không bị nhiều người thấy bộ dạng của ta.
Đáng tiếc Sở Thân Chi là một người bạn tốt đâu có thể để cho cậu dễ dàng thực hiện được như thế.
“Ngại quá, nhà khách tư nhân của tôi đang sửa chữa.” Sở Thận Chi chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, bộ dáng tràn ngập vẻ xin lỗi.
“Tôi biết một nhà hàng đồ ăn không tồi, Tần lão đại vừa đến Đài Loan, khẳng định phải nhấm nháp thức ăn Đài Loan chính gốc chúng ta mới làm chuyến đi này không thất bại.” Âu Dương Đạo Đức cười rất giống một con cáo già.
Diệp Phương Diêu biết mấy tên này khẳng định không có ý tốt gì, đang muốn mở miệng ngăn cản –––
“Cảm ơn tâm ý của Âu Dương, quyết định như vậy đi.” Tần Chấn Dương gật gật đầu.
“Được, thời gian cũng không sớm, chúng ta cũng đã đói bụng, không bằng hiện tại lên đường đi. Tôi gọi điện thoại đến đặt trước vị trí.” Âu Dương Đạo Đức vội vàng cầm di động gọi điện.
“OK, đã xong.”
Nhìn thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của mấy tên bạn tốt, Diệp Phương Diêu đột nhiên rùng mình một cái.
…
Mẹ nó, cái này gọi là “vị trí tốt nhất”?
Đàn khốn khϊếp này!
Lúc Diệp Phương Diêu nhìn thấy vị trí quản lí nhà hàng đưa bọn họ tới, dĩ nhiên là nằm cạnh đường cái, cái bàn chỉ cách một lớp thủy tinh trong suốt, thiếu chút nữa xông lên đánh người.
“Tần lão đại, vị trí này anh vừa lòng chứ?”
“Không hài lòng, phi thường không hài lòng! Ta yêu cầu lập tức đổi vị trí!” Diệp Phương Diêu vội vàng lớn tiếng kháng nghị.
“Kháng nghị không có hiệu quả.” Tần Chấn Dương nhẹ nhàng gõ đầu tiểu nô ɭệ, “Âu Dương, nơi này tốt lắm, có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt ở ngã tư Đài Bắc, tôi rất vừa lòng.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đây đến gọi món ăn đi.”
Từ lúc gọi món ăn đến lúc bày đồ ăn, từ lúc bày đồ ăn đến lúc động đũa, từ đầu tới cuối, Diệp đại linh mục của chúng ta đều giống một tiểu bảo bảo được Tần lão đại ôm chặt trong lòng ngực.
“Ngẩng đầu lên. Cúi đầu ăn cơm thế nào được?” Tần Chấn Dương dùng đũa gắp một miếng thịt bò, “Há mồm.”
“Em… Em tự mình ăn được rồi.” Diệp Phương Diêu xấu hổ toàn thân đỏ bừng giống như tôm hùm.
Ô… Ở cạnh đường cái người đến người đi, trước mặt bao người, ngươi bảo ta một người đàn ông như thế nào mở miệng chứ?
“Chủ nhân ban ân thứ gì, tiểu nô ɭệ cũng dám cự tuyệt? Muốn chết à.” Tần Chấn Dương cấu thật mạnh lên lưng cậu.
“Ôi!” Diệp Phương Diêu thật mất mặt kêu lên làm toàn bộ mọi người trong nhà ăn cả kinh quay đầu lại.
Ha ha… Cái này tốt rồi, Diệp đại linh mục, ngươi cũng thật được nổi danh rồi.
Lũ bạn tốt luôn e sợ thiên hạ bất loạn ở một bên xem kịch vui đến vui vẻ.
“Trời ạ, không khí xã hội này thật đúng là càng lúc càng bại hoại, hai người đàn ông thế nhưng lại ở đây công khai ôm ôm ấp ấp, thật sự là còn thể thống gì?” Một lão tiên sinh ở bàn cách vách lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Ai nha, bạn già, ông lạc hậu rồi, hiện tại đồng tính luyến ái rất phổ biến a, cái này gọi là Brokeback đấy, phim của Lí An ông đã xem chưa?”
Mọi người trong nhà ăn đều nghị luận, ngoài nhà ăn cũng không kém, chỉ cần là dân chúng đi qua đều giống như xem khỉ làm trò, đều tò mò chỉ trỏ.
“Trời ạ, muội, em mau nhìn hai người đàn ông kia!” Một tiểu cô nương bộ dáng học sinh trung học hưng phấn đến sắp giơ chân lên, “Chị đoán ở đây nhất định có một chuyện xưa vô cùng bi thảm! Không tin em xem, người đàn ông có râu kia vừa thấy chỉ biết là lão Đại xã hội đen, mà anh đẹp trai bị hắn ôm vào trong lòng có vẻ mặt khó xử, vừa thấy là biết bị bắt buộc!”
“Đúng đúng, chị nói rất đúng. Em đoán cậu ấy nhất định là gia cảnh thanh bần, thiếu của xã hội đen một số tiền lớn, mới bị bắt bán mình trả nợ. Ô… Thoạt nhìn đáng thương quá.”
“Đúng vậy, dường như là tiểu thụ “không có tiền” trong truyện a.”
Dưới ánh mắt hỗn hợp khinh thường, tò mò cùng đồng tình của mọi người ở đây, Diệp Phương Diêu rốt cuộc rưng rưng nuốt vào một miếng thịt bò khó nuốt nhất trong đời.
“Bảo bối ngoan.” Tần Chấn Dương cúi đầu hôn lên miệng cậu một cái. “Đến, ăn chút mì đi, cái này gọi là cái gì? Đam tử mì, ừ, thoạt nhìn ăn ngon đấy.”
Tần lão đại gắp một đũa mì đút cho tiểu nô ɭệ bảo bối của hắn, nhưng mì sợi thật sự rất trơn, làm cho người không am hiểu dùng đũa như hắn không thể tránh né làm cho một sợi mì thật dài rủ xuống bên môi cậu.
Vào lúc Diệp Phương Diêu còn không kịp phản ứng, nam nhân đã cúi đầu cắn phần cuối sợi mì, chậm rãi hút từng miếng từng miếng, cho đến khi hai người môi lưỡi giao nhau…
Nụ hôn nóng bỏng triền miên làm cho mọi người xung quanh nhìn thấy tròng mắt đều muốn rớt xuống.
“Oa… Lãng mạn quá a! Nhìn không ra một tên quê mùa như Tần lão đại thế nhưng cũng có “sáng kiến” thế này, Ngọc nhi, anh cũng muốn em như vậy đút anh!” Sở Thận Chi hai mắt tỏa sáng nói với em trai ở bên cạnh.
“Anh… Anh phát tao à! Đánh chết em cũng không làm!” Khuôn mặt tuấn tú của Sở Thiên Ngọc hơi hơi đỏ lên.
Diệp đại ca người ta bị Tần lão đại hôn như vậy, xấu hổ đến cổ cũng đỏ, chính là nếu đổi thành là mình làm như vậy, anh trai yêu tinh này nhất định tuyệt không thẹn thùng, nói không chừng còn có thể ngay tại chỗ cho mình cưỡi lên, cầu mình dùng sức thao hắn, ta mới không ở trước mặt mọi người trình diễn đông cung sống đâu!
“Tần lão đại này quả thật là coi lễ nghĩa liêm sỉ là cặn bã, lá gan có đủ lớn, bội phục! Bội phục!” Âu Dương Đạo Đức ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên, rất có cảm giác anh hùng luyến tiếc anh hùng.
“Tôi thật cảm thấy được, Tần lão đại kỳ thật rất dịu dàng với Diệp linh mục nha.” Nai con khó được thời điểm quan sát tỉ mỉ.
“Sao vậy, chủ nhân đối với nai con không đủ dịu dàng sao? Ta đây cũng như vậy đút cưng ăn mì đi, hắc hắc…”
“A ––– không cần, tôi không phải có ý như vậy a, chủ nhân cậu đừng xúc động, cứu mạng a –––”