Izu bặm môi. Sự thật thì cô không biết rằng Mochi đã gọi cho anh trai của cô vào lúc nào. Nếu như bây giờ nói không phải, không chừng sẽ bị anh Daizu bắt thóp ngay. Vậy nên, suy đi nghĩ lại, nói dối không phải là cách hay. Cô gật đầu:
- Đúng là như thế. Nhưng em chỉ ở trong phòng của Hội trưởng, hắn thì ở ngoài giải quyết vài công việc của Hội học sinh thay cho em.
Khóe môi Daizu chợt nhếch nhẹ:
- Ờ! Theo anh nghĩ... cậu ta không phải đàn ông đâu. Hoặc là hắn bị yếu sinh lý, hay... Ái da! Sao lại chơi đạp chân anh hả con bé kia?
Daizu đang thao thao bỗng ngoác miệng la oai oái.
- Đạp cho anh bớt nói xàm đi! - Izu tức tối hét còn to hơn anh trai - Anh rốt cuộc là đang nghĩ linh tinh cái giống gì trong đầu thế hả? Ở với nhau suốt từ nhỏ đến lớn mà anh vẫn không tin em sao? Nếu như anh nghi ngờ thì cứ lên thẳng Hội đồng nhà trường mà xin xem lại camera ấy, chứ đừng có ngồi đây mà suy đoán lung tung. Quay xe trở lại trường ngay. Em với anh cùng đi xác minh!
Hùng hổ là như vậy, nhưng trong lòng Izu thầm than khổ, bởi lẽ, chiếc camera duy nhất trong Hội phòng, không biết bằng cách nào, đã bị một tên vô kỉ luật nào đó phá ngừng hoạt động luôn rồi.
- Thôi thôi, cho anh xin, anh chỉ đùa một chút thôi mà! - Daizu dở khóc dở cười, vò vò cái lỗ tai tội nghiệp đã bắt đầu nghe u u ở trong - Tất nhiên là anh tin em. Anh chỉ định thử phản ứng của em xíu thôi. Đừng hành hạ lỗ tai của anh như thế...
Nghe anh trai nói thế, Izu như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi:
- Anh đùa thế mà cũng đùa được à? Tự đi kiếm vợ về mà đùa đi! Em ghét anh!
Dứt câu, Izu còn chưa vừa lòng, hậm hực giẵm vào chân Daizu cái nữa rồi mới quay phắt mặt sang bên kia.
“Lần này thì đúng là con bé giận thật rồi.”
Daizu đau muốn thấu xương, xoa xoa cái bàn chân chắc là đã gần nát bét của mình:
- Em thật là ác quá đi mất. Em định để anh xuất hiện trong công ty với bộ dạng cà nhắc hay sao? Chẳng qua vì anh lo cho em thôi mà. Em thử đặt mình vào tình cảnh của anh đi. Nửa đêm nửa hôm, tự nhiên anh nhận được điện thoại của em, bắt máy lên thì liền nghe được vài câu đầu không ra đầu mà đuôi cũng chẳng ra đuôi, nhờ vả thì chả phải nhờ vả, nói đúng hơn là ép buộc và đe dọa ấy. Đã vậy, giọng nói đầu bên kia lại là giọng của một tên con trai lạ hoắc lạ huơ, bảo sao mà anh không lo được chứ!
Izu cắn môi một lúc, cuối cùng cũng không ngăn nổi tò mò mà quay sang hỏi:
- Rốt cuộc thì hắn đã nói với anh cái gì vậy? Biểu hiện sáng nay của anh, chú Toshi và của chị Lyly nữa... Mọi người khiến em cảm thấy rất ngớ ngẩn luôn đó!
Đây là điều mà Izu hiện đang cực kì băn khoăn, có chút cảm giác không tin tưởng được tên tóc bạch kim ngồi cùng bàn với mình. Daizu thở dài. Đoạn anh thuật lại cho Izu nghe:
- Cũng không nhiều đâu.
---
Khi ấy, cũng gần hai giờ sáng rồi. Nhận được cú điện thoại của em gái, điều đầu tiên anh cảm thấy là bất an.
- Alo, anh nghe!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Đâu đó có tiếng lẩm bẩm:
- Quái! Zu - chan có hầu nam ư?
Sau đó, giọng nói ấy lớn hơn một chút, đủ để Daizu nghe thấy:
- Nghe đây, tôi không cần biết anh là ai, và cũng không cần biết anh sẽ thực hiện như thế nào, nhưng nếu anh có quen biết với nhỏ Haru Izu này, thì đúng vào năm giờ sáng ngày mai, mang toàn bộ sách vở, đồng phục của cô ấy đến cổng trường Kokka rồi đợi ở đó. Phư phư! Nhớ đừng quên mang theo một ít tiền nhé, và phải chắc chắn là tới đúng giờ đó. Nếu không... - Giọng nói lạ kia bỗng trở nên trầm và đáng sợ hơn bao giờ hết - Ta không chắc là sẽ không có bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra đâu!
---
- Đó là những gì mà hắn đã nói với anh. Anh không cắt xén hay thêm thắt câu nào đâu!
Izu nghe xong, nghiến răng, đôi mắt vằn lên tia đáng sợ. Giọng cô run run:
- Tên điên này, ngày mai liệu mình có nên tẩn cho hắn một trận không nhỉ?
Trong lúc nổi giận, Izu quên mất rằng, cô thậm chí còn không có khả năng đánh trúng hắn được một đòn chứ đừng nói là "tẩn".
- Em ổn chứ? Nhìn mặt em thấy ghê quá đi! Mà cuộc gọi đó đúng là của bạn em phải không?
- Vâng! Chắc chắn! - Izu gật đầu thẳng thừng - Nghe cái kiểu cách "chỉ sợ thiên hạ không loạn" đó thì chỉ có hắn ta mà thôi!
Daizu im lặng một chút. Anh khởi động cho xe chạy tiếp. Đoạn anh chợt lên tiếng:
- Nghe có vẻ như em và tên nhóc đó có vài xích mích nhỉ? Em có chắc rằng mình muốn học cùng với hắn không?
- Ưʍ... – Izu lắc lắc đầu - Không nghiêm trọng lắm đâu anh. Hắn hơi khùng khùng như vậy nhưng hắn học rất giỏi. Nói về lĩnh vực nào hắn cũng tinh thong hết. Học chung với hắn cũng không hẳn là không có lợi.
Daizu thì nhíu mày, giọng lạc hẳn đi:
- Em... em khen ngợi một tên con trai khác trước mặt anh?
- Uầy, nữa rồi! Đến bao giờ anh mới chịu bỏ cái tính siscon đó đi vậy?
- Đừng hòng! Hừ!
Daizu bặm môi. Nhìn gương mặt nửa giận nửa ghen của anh mà Izu nhịn không nổi phải phì cười. Trông anh thật đáng yêu hết sức. Cô tự hỏi, liệu anh có phải là lí do khiến cho cô vẫn không muốn hẹn hò với bất kì ai, kể cả người tốt như Kofu?
Chợt cô nghiêng đầu, tựa lên vai anh:
- Được thôi! Như vậy, em cũng sẽ ám anh, cho tới khi anh tìm được nửa kia của mình nhé!
Daizu cảm thấy trong lòng mình trào dâng một cỗ không khí thật ấm áp. Anh cười nhẹ:
- Em hứa rồi đó!
---
Ngày hôm ấy, do sự xuất hiện của anh trai, nên Izu đã về thẳng nhà mà bỏ mất một vụ lùm xùm ở khu vực cổng sau trường học. Khi đó, học sinh cũng đã về tản mác gần hết. Khu vực sau trường là một con đường nhỏ được lát gạch sạch sẽ. Hai bên là những bụi cây um tùm xanh mướt. Trên con đường nhỏ ấy, có hai chàng trai đang rảo bước. Một người có mái tóc xám tro đang thản nhiên gặm một chiếc bánh bông lan kem sữa. Người kia thì khẽ vuốt mái tóc bạch kim của mình. Đôi mắt màu hổ phách chớp nhẹ:
- Sal - kun, anh biết chuyện học sinh mới của lớp Jun - chan rồi chứ?
- Tất nhiên là ta biết! - Sal mỉm cười, đáp từ tốn - Tên tiểu yêu đó đang rất háo hức đấy. Mà... có nó để chuyển giao kết giới rồi, có lẽ anh không cần năng lực phục - hồi - những - thứ - bị - anh - phá của ta nữa đâu nhỉ? Hay nói đúng hơn là ta đã hết giá trị trong việc này rồi?
- Sao lại nói thế! Tôi chỉ muốn anh nghỉ ngơi thôi. Nói gì thì nói, đây cũng là trách nhiệm của tôi. Khiến cho mọi người vất vả như thế, tôi đã trở thành kẻ tệ hại lắm rồi...
- Ầy! - Sal chép miệng - Câu nói đó của anh mà lọt vào tai Nii - chan, chắc là anh sẽ được xơi món “Thiên lôi một ngàn vôn” đó!
- Á à! Thì ra là đi đường này thật sao?
Một giọng nói lạ bỗng vang lên. Cả hai chàng trai không hẹn mà cùng nhìn ra phía trước, nơi mà giọng nói lạ vừa phát ra…
Nói lạ cũng chẳng phải lạ. Cái lạ ở đây là tự nhiên xuất hiện giọng con gái thôi. Chứ cái người đang đứng áng ngay giữa đường kia chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Ayame, thành viên của Câu lạc bộ Làm bánh, và cũng là người tham gia vào cái vụ lùm xùm sáng nay.