- Chào mừng đến với bữa tiệc cung đình của vương quốc Suizokukan trong hàng ngàn năm qua, bữa tiệc chúc mừng vì ta đã bắt được thằng cháu bướng bỉnh.
Đứng trước bữa tiệc xa hoa sáng choang, Mochi muốn cười khổ cũng khó mà kéo khóe môi ra được. Ông ngoại của anh, nếu cứ bất chấp mà phát ngôn mấy từ khó giải thích trước mặt Izu thế này thì anh biết phải làm thế nào đây?
- Đừng để ý, tớ chỉ đi có... bảy năm thôi.
Nói xong tự giác im bặt, chợt phát hiện ra mình càng giải thích lại càng không rõ ràng.
- Cậu đi đâu khi mới từng ấy tuổi?
Mochi hơi trầm mặc, cuối cùng chỉ nhếch miệng nhẹ thả vài tiếng:
- Đi ở đợ!
Rồi kéo tay Izu ấn xuống chỗ ngồi.
Izu dở khóc dở cười. Tại sao cô lại quên mất nhỉ? Thời điểm bảy năm trước, là lúc Mochi và Sal thành lập hợp đồng kì lạ kia, thứ hợp đồng đã gắn kết hai cá thể cực kỳ khác biệt nhau.
Thức ăn nhanh chóng được mang ra bởi toàn những nam thanh nữ tú. Izu không biết đây có thể gọi là những sơn hào hải vị không, vì tất cả đều trông rất lạ mắt, hương thơm cũng thật lạ nhưng lại có thể kí©h thí©ɧ khẩu vị không tồi. Chén dĩa được làm bằng đủ loại vỏ sò đầy màu sắc, trông thật xinh xắn làm sao.
Izu mắt lấp lánh, không phải vì thức ăn bày biện hấp dẫn mà là vì những chén dĩa này. Biết sao được, con gái có mấy ai không bị những thứ lóng lánh mê hoặc chứ. Mochi liếc nhìn ánh mắt Izu, ban đầu còn tưởng cô tò mò, sau lại thấy ánh nhìn chuyển hướng nhìn chằm chằm vào cái chén vỏ sò được lật úp trước mặt, không nén được mà đưa tay miết nhẹ. Bây giờ thì anh cũng hiểu phần nào vấn đề rồi. Quả thật muốn cho cô ăn bốc. Chẳng lẽ anh không cuốn hút bằng mấy thứ nằm rơi rụng đầy đáy biển kia à? Cơ mà hiện tại anh không tiện phát tác, bởi ánh mắt nghiêm nghị nào đó đang chằm chằm khóa chặt lấy anh. Izu ở bên cạnh hơi rùng mình một cái. Chắc là cô cũng vừa phát hiện ra hành động có phần đáng sợ của vị vua kia. Cơ mà, chỉ cần cô nhìn kĩ một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra ánh mắt của ông không còn gắt gao như ban đầu nữa.
- Ngươi hiểu ý nghĩa của buổi tiệc này chứ?
Không khí xung quanh chợt trầm xuống. Izu ngồi thẳng người, cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Hiển nhiên, câu hỏi vừa rồi là nhằm vào Mochi:
- Ông ngoại, không phải ông vừa nói rồi sao?
- Thằng nhóc nhà ngươi, đừng có mà giả ngốc! Ngươi thừa biết ta muốn gì mà. Nếu còn gọi ta hai tiếng "ông ngoại" thì đừng có bướng bỉnh nữa.
Mochi thoáng khó xử, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm mở lời:
- Ông, ông biết là cháu không thể...
Lời chưa dứt, mặt đất dưới chân cơ hồ run lên, khiến cho thức ăn trên bàn cũng theo đó mà va vào nhau lách cách. Mochi theo phản xạ nhích người chắn tay trước Izu một chút, mặc dù anh thừa biết, sức mạnh của ông không phải anh có thể so sánh, nhưng ít nhất anh tin ông cũng sẽ không xuống tay với mình. Nhưng mà, Izu không can hệ gì với nơi đây, anh không chắc rằng ông có giận cá chém thớt không nữa.
Ngay lúc căng thẳng, chợt một âm thanh mềm mại vang lên:
- Được rồi, ông còn tính hù dọa cháu trai với cháu dâu của ta tới khi nào?
Một chiếc quạt vải thanh nhã gõ gõ lên vai vị vua quyền lực. Người phụ nữ trạc ngoại tứ tuần không biết từ đâu xuất hiện. Có lẽ do ông ngoại của Mochi quá cao lớn nên vô tình che mất dáng bà khi bà bước tới. Người phụ nữ này mặc dù đã đứng tuổi nhưng trông vẫn vô cùng sắc sảo, từng cử động đều toát lên nét cao quý khó gặp, có thể thấy thời còn trẻ bà phải là một mỹ nhân khuynh thành đến thế nào.
Izu thầm ngưỡng mộ bà, không hề để ý tới cách gọi than thiết dễ khiến cho người ta đỏ mặt ấy, nhưng có lẽ là cô không muốn biết tuổi thật của bà đâu. Bất giác, người bên cạnh cô chợt đứng dậy, cúi người:
- Bà ngoại...
Izu cũng giật mình đứng dậy, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ vội vã cúi gằm mặt. Thật không nghĩ tới, đây là bà ngoại của Mochi sao? Có thể vẫn xinh đẹp như thế, mà đã có cháu lớn tới thế này rồi…
- Ai ai, hai đứa cứ tự nhiên. Có ta ở đây, ông ấy không có làm khó dễ hai đứa đâu.
Nói đoạn, bà mỉm cười nhẹ nhàng kéo kéo tay chồng. Ông đứng đó nhíu mày nhìn chằm chằm Mochi một lúc, lại chuyển mắt nhìn Izu khiến cho cô bất giác mồ hôi ướt trán. Cuối cùng, ông cũng thở dài quay lưng sánh đôi với bà bước tới vị trí cao nhất, khẽ khàng phất tay: "Nhập tiệc!"
Mochi thầm thở phào, kéo Izu còn đang đứng ngây ngẩn ấy ngồi lại xuống ghế. Tiếng nhạc du dương nhanh chóng vang lên. Từng đôi nam thanh nữ tú cùng nhau bước ra nhảy múa trong điệu nhạc. Những nụ cười tươi tắn trên môi, những bộ trang phục đầy màu sắc xen kẽ với nhau dưới nền nhạc trong trẻo, khiến cho khung cảnh bỗng chốc trở nên thực sinh động và đầy sức sống.
Mải mê nhìn họ biểu diễn, Izu còn không biết có ai đó đang "động tay động chân" với chén đũa của cô, cho đến khi cô quay lại thì trong chén vỏ sò màu ngọc nhạt đã xuất hiện một núi thức ăn nho nhỏ. Theo phản xạ nhìn sang, chàng trai nọ vẫn đang tỏ ra tập trung với thức ăn trong chén mình, nhưng hình như vành tai đã bắt đầu hồng hồng dưới ánh nhìn dò xét của Izu.
- Chào ông, chào bà, cháu tới muộn ạ!
Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên. Nhận được cái gật đầu của hai người lớn, ai đó mới nhanh nhảu sà vào bên cạnh Izu:
- Ý, tự nhiên ăn đi Rai - chan, thức ăn nguội hết bay giờ.
Nari cười tươi tắn, hoàn toàn không chút để ý tới ánh mắt liếc xéo của Mochi và cái nhìn ngạc nhiên của Izu. Sau đó, đành gạt cách gọi kì lạ của Nari qua một bên, Izu cũng nhẹ giọng:
- Vâng, chị ăn ngon miệng...
Ngay lúc ấy, chợt một cận vệ hoàng gia nhanh chóng bước tới quỳ giữa sảnh đường nghiêm trọng bẩm báo:
- Thưa Quốc vương, trạm gác phía Tây vừa báo lại, cách đây không lâu, ở đó chợt xuất hiện dư chấn lạ, nhưng khi đến nơi lại không phát hiện có ai ở đó, việc này, liệu...
- Ta đích thân đi xem!
Vị Quốc vương nhíu mày, dứt khoát buông đũa bước nhanh về phía lối ra. Phu nhân của Ngài cũng không ngần ngại bước theo sau dáng người cao lớn thân thuộc.
Công việc của một vị vua là thế, bất cứ khi nào xảy ra chuyện cũng phải nhanh chóng giải quyết, ngay cả ăn uống cũng chưa chắc ăn được xong bữa, nào có phải nhàn hạ sung sướиɠ như nhiều người vẫn thường nghĩ? Huống chi còn phải một thân quản lý cả một vùng đất rộng lớn như thế. Đây cũng là lý do mà ông làm đủ cách để bắt lại cho bằng được đứa cháu trai bướng bỉnh này.