Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 149: Điểm tựa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn nước tối tăm, sâu thẳm không thấy đáy.

Izu cố gắng quờ quạng hai tay với chút hi vọng mỏng manh sẽ chụp được cậu bạn đáng yêu ấy. Người đó... thân thiện, hiền hòa, dễ mến. Cậu ấy chưa bao giờ gây hấn gây thù với ai cả. Cô thật sự không hiểu tại sao lại có người muốn hại chết một người như thế. Ghen tị sao? Chỉ là ghen tị sao? Ngoài lý do đó ra còn lý do nào khác nữa sao?

Đây... thật sự là thế giới mà cô đang sống?

Và bây giờ, bao trùm lấy cô là sự sợ hãi, cả sự bất lực nữa. Sal không biết bơi. Không biết cậu ấy đang giãy giụa hướng nào. Người bạn thiên tài ấm áp như nắng ấy...

...

Hết hi vọng rồi, Izu không thể nhịn thở lâu hơn nữa. Cô đành phải cố gắng trở lại mặt nước lấy ít dưỡng khí để tiếp tục tìm kiếm. Không còn thời gian để nhờ bất cứ ai trợ giúp nữa rồi.

Hướng đến ánh sáng mỏng manh của buổi chiều tà, Izu theo đà bơi lên. Bỗng, cô cảm nhận được một luồng nước lạ thường quấn quanh người, bất giác cuốn chân cô xuống. Cô hốt hoảng chới với, chân quẫy đạp liên hồi, nhưng thủy lực càng ngày càng tăng khiến cho cô không có cách nào lên cao hơn được.

Những tưởng cô sẽ chết thảm trong làn nước quái dị này, nhưng ngay khoảnh khắc mà cô nghĩ mình sẽ ngất đi thì đột nhiên, một bàn tay từ trong bóng tối vươn tới...

Chỉ kịp cảm thấy cả thân người nhỏ nhắn bị ôm gọn. Cảm giác đau rát nơi l*иg ngực cũng đột ngột biến mất, thay vào đó là sự nhẹ hẫng, an toàn đến lạ.

Thực dễ chịu...

Cô hiện tại, giống như cánh hoa mỏng manh phiêu lãng trong không gian hư hư thực thực của lòng biển cả. Hai tay vô thức ôm chặt lấy người phía trước.

Bất giác, cơ thể cô chợt xoay một vòng. Áp lực nước đột ngột biến mất. Đầu óc có chút choáng váng, cả người từ lúc nào đã mất đà ngã ngồi xuống mặt đất. Nhưng mà, mặt đất này... hình như hơi lạ thì phải.

Không giống như đang ngồi lên cát đá hay vỏ sò, mà mặt đất êm mượt như nhung, lại cực kỳ khô ráo, không giống lòng biển một chút nào. Mà xung quanh người hình như hơi lạnh.

Cũng có hơi trống trải...

Mở mắt nhìn đến, ánh sáng đột ngột xông đến khiến cô phải đưa tay dụi mắt vài cái mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh được... Mà cũng không hẳn. Thứ cô nhìn rõ đầu tiên, là chiếc áo thun trắng ướt đẫm dính sát vào một l*иg ngực khỏe khoắn. Gương mặt còn chưa kịp chuyển sang màu gấc, mặt đất bỗng nhiên bị thứ gì dọng xuống rền vang rung mạnh. Izu hốt hoảng quay lại phía sau, nơi mà tiếng va chạm lớn vừa vang lên. Đập vào mắt cô là một thân người, mà không, không giống người chút nào.

Người đàn ông đó phải cao trên hai mét. Bắp tay to đến tái mặt. Dàn râu quai nón cứng đơ dài qua ngực. Mày rậm mũi mác xếch ngược dữ tợn. Cái mũi to giận dữ thở phì phì như sắp phụt lửa đến nơi. Mắt trợn trừng trừng theo đúng nghĩa hung thần ác sát. Bộ trang phục xanh dương kiểu dáng quý phái cổ xưa ấy cũng không tài nào che lấp hết uy lực của ông ta. Âm thanh rung động càn khôn vừa rồi hiển nhiên cũng là do ông dập mạnh thanh quyền trượng không kém phần vĩ đại của mình xuống sàn.

Izu vừa trông thấy hình ảnh ấy đã không tránh khỏi run người một cái, chẳng rõ là vì sợ hay vì lạnh, hay là vì cả hai. Bất chợt, người vẫn ở cạnh cô từ nãy đến giờ lại đột ngột đưa tay ghì đầu cô trở về mà ôm chặt trong lòng. Hình như người ấy vừa cảm nhận được cái run nhẹ của cô. Một giọng nói trầm tĩnh vừa quen vừa lạ vang lên, nhưng chưa kịp nhận ra đó là ai thì nội dung câu nói càng khiến cô run dữ dội hơn:

- Mang cho cô ấy một bộ y phục khác.

Izu có chút choáng váng ngước lên.

Chiếc cằm không góc chết đẹp mê người. Mũi cao cao thực thanh tú. Làn da hoàn hảo không tì vết. Tóc bạch kim ôm gọn đến cổ, còn treo vài giọt nước biển trong veo. Đặc biệt, là đôi mắt sáng màu hổ phách nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước, không chút mảy may hoảng hốt trước người đàn ông đáng sợ kia.

"Rầm".

Lại một tiếng dọng lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng gầm giận dữ:

- Thằng nhóc to gan. Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, kẻ đã gϊếŧ chết con gái ta. Ta muốn băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh từ lâu lắm rồi!

"Oanh".

Có cái gì vừa đổ vỡ trong đầu Izu.

"Gϊếŧ... Gϊếŧ chết con gái ông ta?"

"Băm vằm thành từng mảnh?"

Mochi từng gϊếŧ người?

- Ngươi, tên tiểu quỷ nhà ngươi, ngươi bỏ bùa gì con bé, hả? Để cho nó đến lúc chết vẫn nhìn ngươi vẫn trong trạng thái không mảnh vải che thân mà mỉm cười hạnh phúc. Ta... ta thật không thể hiểu nổi.

- Này!

Mochi tái mặt nhưng cũng chẳng kịp ngăn người đàn ông cao to kia nói hết câu.

- Mọi chuyện để sau hẵng nói. Trước hết cho cô ấy một bộ y phục đi đã!

- Mochi - kun, tớ không sao...

Izu hốt hoảng vội ngắt lời cậu bạn, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, tiếng "vun vυ"t" xé gió đã từ sau lao đến.

Chỉ kịp cảm thấy người bên cạnh khẽ động, mở mắt nhìn lại đã thấy bản thân ở phía sau cậu bạn tự bao giờ. Và... mũi nhọn thanh quyền trượng đang ở ngay trước mũi chàng trai.

Izu tái mặt, tay giữ chặt vạt áo Mochi nhưng không biết phải làm gì, chỉ có thể hoảng sợ mà nghe cổ họng khô khốc. Người đàn ông to lớn nhếch môi cười nhạt:

- Vẫn là con bé loài người thấp kém ấy ư? Bao năm rồi mà con mắt của ngươi không khá lên chút nào.

Mochi hơi nhíu mày, gắt gao che chở cho Izu đằng sau. Bây giờ Izu mới nhìn rõ hoàn cảnh của mình. Không biết bằng cách nào mà cô và cậu bạn lại đang ở một nơi xa hoa sáng choang như một cung điện. Hai bên là hai hàng tướng lĩnh uy nghi nghiêm chỉnh như hai hàng tượng sắt, nhưng cô thừa biết, chỉ cần ai có bất cứ hành động vô lễ gì với "vị vua" của họ thôi, tượng sắt lập tức sẽ hóa thành hung thần. Cô thật sự không thể nào hình dung được giữa việc trôi nổi trong vòng nước xoáy và việc xuất hiện chình ình ngay trung tâm cung điện xa lạ này có quan hệ gì với nhau. Tuy nhiên, có vẻ như hiện tại, chỉ có mình cô là người duy nhất không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra, bởi vì người đàn ông cao lớn kia rõ ràng là có quen biết với Mochi, mà còn là quen biết rất... "thân mật".

- Thế nào? Hai thanh gươm rỉ của ngươi đâu? Không mang ra? Ngươi chấp nhận chết dưới tay ta à?

- Ông nói gì ta không hiểu. Ta chỉ là một học sinh cấp ba tầm thường thôi.

Người đàn ông cao quý kia vừa nghe Mochi nói xong, chòm râu nơi khóe miệng đã co giật kịch liệt. Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng tức giận. Izu dù đang rất hoảng sợ nhưng nếu để người kia nổi giận thật sự thì không biết số phận của cả hai sẽ thê thảm đến mức nào. Thế nên, cô cố nén sợ hãi xuống mà ép cổ họng khô khốc của mình lên tiếng:

- Ng... Ngài, có thể ngài nhầm người rồi. Tôi có thể can đoan, cậu ấy chỉ là một học sinh cấp ba...

"Nhưng tầm thường thì chắc chắn không rồi..."

Izu nuốt mấy lời cuối xuống lại, len lén hé mắt theo dõi biểu hiện của người đàn ông từ sau bờ vai vững vàng của Mochi. Nhưng mà, kết quả không như mong đợi, gương mặt ông ta càng đỏ đến mức sắp bốc lửa đến nơi. Thanh quyền trượng một lần nữa khiến cho cả cung điện rung động, tiếp sau đó là tiếng gầm phẫn nộ:

- Cấp ba? Thằng nhóc đó mà chỉ là một học sinh cấp ba? Này, rốt cuộc thì ngươi đã che mắt bao nhiêu người đây hả? Nhưng đừng bao giờ mơ đến việc qua mặt ta nhé! Dù cho ngươi có hóa thành tro bụi thì ta cũng nhận ra ngươi. Ngươi nhìn cái gì? Chắc là ngươi không biết rằng cái kết giới ấy sẽ không bao giờ kéo nhân loại vào đúng không?

- Được rồi, không nói nữa!

- Ta cứ nói đó. Ta đợi tóm được ngươi lâu lắm rồi. Hôm nay ngươi đã lọt vào đây thì đừng mơ đến chuyện thoát ra nhé! Cả con bé kia cũng thế. Ơ, mà khoan! Con bé kia nếu là người thì làm sao lọt qua được kết giới?

- Đủ rồi...

- A a, vậy cũng không phải người luôn sao? Trông cũng khá sáng láng, sao lại để cho thằng nhóc này lừa gạt vậy?

-...

" Có nên đánh cô ấy bất tỉnh không nhỉ?"

Đó là suy nghĩ hiện tại của Mochi, nhưng anh thật sự không bao giờ muốn phải ra tay với Izu.

- Còn nữa, có muốn ta nói luôn thân phận chân thật của nó luôn không? Nó là...

- Được rồi, ông ngoại!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »