Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kí Ức Mùa Hạ

Chương 8: Chuyến đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày dã ngoại cuối cùng cũng đến. Cả lớp chúng tôi háo hức tập trung từ sáng sớm, ai nấy đều mang theo ba lô với đồ ăn nhẹ, máy ảnh và những chiếc áo khoác mỏng cho thời tiết se lạnh của mùa thu. Chuyến đi đến một khu ngoại ô không xa thành phố, nơi có những ngọn đồi thoai thoải và cánh đồng bát ngát.

Tôi ngồi chung xe với Minh và một vài bạn khác, lòng cảm thấy thoải mái hơn sau một thời gian dài đối mặt với nỗi buồn. Trên xe, không khí rộn ràng với những tiếng cười nói, đùa giỡn. Minh luôn là người khuấy động không khí, cậu ta liên tục kể những câu chuyện vui khiến cả lớp bật cười. Tôi ngồi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng cũng góp vui vài câu. Chuyến đi này thực sự là một cơ hội tốt để tôi thoát khỏi những suy nghĩ về Mỹ Khanh.

Khi đến nơi, cả lớp bắt đầu tản ra, một nhóm đi dạo quanh khu đồi, một nhóm khác ngồi nghỉ dưới những tán cây. Tôi cùng Minh và một vài bạn nữa quyết định leo lên một ngọn đồi nhỏ gần đó. Từ đỉnh đồi, tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vực, những cánh đồng xanh mướt trải dài và bầu trời trong xanh không một gợn mây.

“Đẹp quá phải không?” Minh đứng bên cạnh tôi, hít thở sâu. Tôi gật đầu, cảm nhận bầu không khí trong lành. Khung cảnh này khiến tôi cảm thấy dễ chịu, như thể tất cả những nỗi buồn và lo lắng trong lòng đều bị gió cuốn đi.

“Đôi khi mình nghĩ, mọi thứ đơn giản hơn mình tưởng.” Tôi nói, ánh mắt hướng về phía xa xăm.

Minh khẽ cười.

“Đúng rồi. Đôi khi chúng ta phức tạp hóa mọi thứ trong đầu. Nhưng khi đứng trước thiên nhiên, mọi thứ trở nên nhỏ bé và dễ hiểu hơn nhiều.”

Tôi im lặng, đồng ý với Minh. Ở đây, giữa thiên nhiên rộng lớn, những cảm xúc rối bời trong lòng tôi dường như không còn quá nặng nề nữa. Tôi cảm thấy mình đang bắt đầu buông bỏ quá khứ, bắt đầu chấp nhận rằng không phải tình yêu nào cũng có kết quả như mong đợi.

Chúng tôi ngồi trên đồi một lúc lâu, trò chuyện về nhiều thứ khác nhau, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Mỹ Khanh. Tôi biết rằng Minh hiểu tôi cần không gian để tự mình vượt qua mọi chuyện, và cậu ấy luôn biết cách giúp tôi tìm lại niềm vui trong những điều đơn giản nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »