Sau khi thưởng thức xong 2 chiếc bánh sô-cô-la và ly mojito dâu ngon lành, hắn chạy lăng xăng khắp quán để tìm nó!!! Cơ bản là do gần 7 rưỡi tối rồi mà chả thấy bóng dáng nó đâu cả, đầu óc hắn đâm ra hoang mang.
- Chết thật! Lỡ đâu mình bị lừa thì sao nhỉ? Cũng may là mang đủ tiền!
Hắn lẩm bẩm rồi chạy luôn ra quầy tính tiền.
- Chị ơi, tiền...
- Ơ, quý khách, Snowie, ý lộn, Simizu-chan đã trả rồi mà!
- Ơ, hả?! Thế... cậu ấy đâu rồi ạ?
Chị chủ quán ngao ngắn lắc đầu.
- Quán chúng tôi luôn cho nhân viên ăn đúng giờ!
- Thế ạ, em xin lỗi, hì hì.
- Snowie, em đâu rồi?
- Dạ?
Nó từ cánh cửa ( mà đúng hơn là căn phòng đóng cửa), phía sau quầy bước ra.
- Ăn xong chưa em?
- Rồi ạ.
Mặt nó vẫn lạnh như thường.
- Đến giờ hát của em rồi đấy!
Nó chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng tới chỗ để bộ karaoke của quán và cầm mic lên, không quên nói mấy câu gì đó với người quản lí âm thanh.
Hắn và cậu nhìn nhau mà hết sức tò mò, chẳng hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
- Kimiko sắp hát.
Nhỏ khẽ giọng.
- Cậu ấy vừa làm bồi bàn, vừa là người chế biến mojito và bánh sô-cô-la, vừa là một trong những " ca sĩ chính " trong ban nhạc. Quán mới đưuọc gây dựng khoảng nửa năm, lại ở nơi vắng người nên thiếu nhân viên.
- À... Ra vậy.
- Kimiko...
Nhỏ vừa cất tiếng gọi cũng là lúc giọng hát trong trẻo, cao vυ"t đậm chất Nhật Bản của nó vang lên:
" I
I know where to lay
I know what to say
It's all the same
And I,
I know how to play
I know this game
It's all the same
Now if I keep my eyes
Closed he looks just
Like you
But he'll never stay,
They never do
Now I keep my eyes
Closed he feels just like
You
But you've been replaced
I'm face to face with someone new
I would've gave it all for you
Been there for you
So tell me where
... "
Tiếng hát êm ái hoà lẫn với tiếng nhạc du dương tạo nên không gian tuyệt vời cho những tín đồ âm nhạc.
Mọi người cứ thế dần đắm chìm vào tiếng hát...
- Á!
Một tiếng hét vang lên đầy kinh sợ phía cuối gian phòng. Tất cả mọi hoạt động dường như ngưng lại.
- Aaa...
- Có chuyện gì vậy?
- Có khách hàng gặp chuyện, hình như là ngộ độc thực phẩm.
- Ngộ độc thực phẩm sao?
- Phải, nhưng,... nhưng đó là... là mojito Kimiko làm mà?!
Nhỏ khẽ lên tiếng.
***
Đã hơn 1 tiếng trôi qua.
Cô gái bị ngộ độc vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện.
" Cạch! "
- Bác sĩ, sao rồi, con tôi sao rồi?
Một người phụ nữ trung niên hớt hải chạy lại, vẻ mặt đầy lo lắng, tay nắm chặt bác sĩ.
- Cô ấy ổn, nhưng bị hôn mê sâu do ngộ độc, giờ sẽ được chuyển qua phòng hồi sức.
- May quá.
Vị bác sĩ vừa rời đi thì người phụ nữ đó tức giận chỉ tay vào mặt họ ( nó, nhỏ, hắn, cậu, chị chủ quán) và hét lên:
- Là các người, tại các người mà con tôi mới ra nông nỗi này, đồ độc ác. Cảnh sát sẽ đến bắt các người đi!
- Xin hãy bình tĩnh...
- BÌNH TĨNH? Bình tĩnh được sao? Nực cười.
Nói rồi, bà ta quay lưng bỏ đi.
- Snow-nie bé bỏng à, đừng buồn nha, bên quán chị đã lo xong rồi, sẽ không có " vị " cảnh sát nào quấy rầy em đâu!
- Dạ, em cảm ơn.
- Mọi người có thấy lạ không? Làm sao Kimiko có thể hạ độc một người xa lạ được chứ?
Nhỏ thắc mắc.
- Cậu ăn gì mà ngốc vậy? Là cái bẫy đó, là BẪY, hiểu chưa?
Cậu chỉ biết ôm trán than trời. ( =.=')
- Tôi ngốc kệ tôi, mắc mớ gì đến nhà cậu?
- Vậy mà có đó, cậu làm mất mặt Fujiwara Kazuo này chứ sao?
- Tôi là gì mà mất mặt cậu?
- Ôsin của tôi.
- Cái giề, thích gây chiến hả?
- 2 NGƯỜI THÔI ĐI, BỘ CHƯA ĐỦ MỆT HẢ?
Hắn gào lên. Gì chứ, đang trong tình cảnh này mà còn như vậy được sao?
- Thôi được rồi. * Kimiko *
- Cậu không sao thật á?
Nhỏ lo lắng hỏi cô bạn thân.
- Ngày mai, " Conan " sẽ bắt đầu " phá án "!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Hế lô các Junier iu quý, thật lòng rất rất xin lỗi mọi người vì cái tính lười chảy thây chảy mỡ của Nhài đã khiến mọi người phải hóng mòn dép đợi dài cổ, Nhài xin lỗi nhiều ạ ~~~
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:))