- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kí Ức Của Mưa
- Chương 7: Quân đoàn 4 - Ai nhớ nhớ ai
Kí Ức Của Mưa
Chương 7: Quân đoàn 4 - Ai nhớ nhớ ai
1.
Những dãy phòng màu vàng sẫm nằm thâm nghiêm giữa hàng cây xanh cao vυ"t được bao quanh bởi lớp tường rào kín cẩn. Từng dãy giường tầng sắp xếp ngăn nắp. Khu vực nam và nữ cách nhau một khoảng sân rất rộng, trước phòng sum sê những cây xoài say trái. Doanh trại quân đội rất quy cũ. Mọi thứ ở đây đều nhuốm màu thời gian và nền nếp.
Năm giờ sáng, tiếng còi báo hiệu vang lên, loa thời sự đánh thức giấc mộng của cây cối và chim chóc. Tất cả ra sân tập thể dục mà run bần bật. Sáu giờ từng nhóm quét dọn hành lang, sân chung và phòng ốc. Sáu giờ ba mươi, cứ mỗi sáu người cầm chén đũa của mình xếp thành một hàng lần lượt vào bàn ăn. Ăn cơm trong im lặng, ăn và dọn rửa chén bát tất thảy trong mười lăm phút. Sau đó, bảy giờ bắt đầu tập trung tiết học. Có hôm học lý thuyết trong tán rừng, hôm thì ngồi trên bãi đất cát dưới hàng cây rợp bóng râm thi thoảng nghe mùi chuồng lợn, lúc lúc lại có ánh nắng gay gắt rọi trúng đứa nào đó rồi lớp học di chuyển chỗ khác. Mấy chiếc lá vô tình rớt xuống bỗng biến thành lá thư mà cả lũ thập thò truyền cho nhau. Một giờ, lúc một số bạn đang phiêu bồng trong giấc mơ trưa thì tiếng còi lại vang lên. Ôi cái nắng khô rát nứt nẻ da thịt, có bạn ngất xỉu. Một hôm đang ngồi học thì ngọn lốc xoáy cao ba bốn mét cuồn cuộn cuốn bụi cát và lá cây vào vòng xoáy mù mịt khiến đứa nào cũng hoảng hốt. Năm giờ chiều là thời gian dành cho tăng gia sản xuất. Các nhóm thay phiên nhau quét sân, nhặt cỏ, tưới cây, trồng rau, bắt sâu, bón phân. Các bạn nam tắm cho lợn. Nghe đâu còn có bạn té nhào xuống chuồng lợn mà những đứa bên ngoài bận cười quên cả việc giúp bạn mình leo lên. Nhà tắm chỉ có một hồ nước ở giữa, các bạn nữ dùng gáo múc tắm chung. Bảy giờ tối, tất cả tập trung ngồi bệt dưới nền hành lang xem thời sự và đọc báo. Muỗi vo ve kéo đến, gió lùa lạo xạo và giấc ngủ ngoắc ngoẻo gọi tên ai đó. Tám giờ là giờ được tự do, đi dạo, chơi đùa nhưng không được ra đến cổng. Đúng chín giờ, hiệu lệnh vang lên báo đến giờ có giấc mơ đẹp. Các Giám quản rà soát một vòng, tất cả đều nằm yên vị trên giường. Chốc chốc có đứa không ngủ được rồi cả đám tụ lại xì xào. Nửa đêm, có ai mắc vệ sinh thì kéo theo cả đám năm sáu đứa. Mỗi đêm sẽ có một nhóm canh trước dãy phòng. Trong bóng đêm dày đặc và hơi sương xuống đậm khiến da thịt rét run. Tiếng chó sủa hay tiếng lá rơi mạnh cũng khiến cả lũ rùng mình căng đét. Vui nhất và sợ nhất là những buổi hành quân trên thao trường. Vác súng và vòng ngụy trang trên vai băng qua những cánh rừng, chui qua hàng rào dây thép gai nếu không khéo léo sẽ bị cứa vào da thịt. Những hố hào cao hơn một mét, tất cả nhảy xuống trèo lên theo hiệu lệnh dưới cái nắng rát bỏng. Lúc lăn lê bò trườn bắn súng căng thẳng mà cả lớp bật cười vì một bạn nào đó tạo dáng bá đạo. Chiều xuống, toàn khóa hành quân lũ lượt trở về. Bạn nam chia nhau bê những thùng nước lớn về khu vực nhà ở. Cuối tuần rầm rộ những trận cầu nảy lửa và các buổi văn nghệ hoành tráng. Có đêm đang say giấc thì tiếng còi báo động inh ỏi, tất cả bật dậy như chiếc lò xò, vơ lấy quần áo đầu giường, tập trung theo hàng ngũ, hành quân đến bãi rừng rồi thầy hiệu lệnh hành quân trở vào. Mỗi ngày còn có nhóm luân phiên nấu nướng cho toàn quân đoàn. Đứa nào cũng ngơ ngác lần đầu thấy những chiếc xoong, nồi, vá, đũa to đùng. Con đường nội bộ nối những khu nhà ở với nhau thênh thang, sạch sẽ, hàng cây hai bên xòe tán lá rộng từng tầng trên cao. Những chiếc lá xoay xoay trong gió đẹp mơ màng đến nao lòng. Một số bạn đã kết đôi với nhau còn một lũ loi choi khác thì rình rập hóng hớt. Những buổi được tự do, Cảnh Lam rối rít chạy qua thăm Kỳ Thư, cùng các bạn đi dạo và bày đủ trò tinh nghịch.
Một tuần trôi qua, cô chủ nhiệm vào thăm. Kỳ Thư nhận bức thư với nét chữ lạ lẫm và gói quà. Bức thư bày tỏ ấn tượng sâu sắc kèm theo chiếc áo lính để cô mặc choàng bên ngoài tránh sây sát và nắng gió mỗi khi học trên thao trường. Các chị hết lời khen ngợi sự chu đáo và si tình của Đạt. Mỗi đêm nghe gió ràn rạt ngoài thềm, lòng cô mênh mang điều gì không rõ.
2.
Vừa được nghỉ trưa, cả bọn xúm xít rửa mặt thì loa thông báo vang lên. Đã đến lần thứ ba nhưng Kỳ Thư vẫn đứng trân trân đến khi các chị giục cô nhanh lên kẻo hết giờ. Cô hồi hộp phập phồng: "Ai đến gặp mình chứ? Làm sao vào được Quân đoàn?", bước chân cuống quýt chạy ra cổng quên cả cái nắng chói chang. Bóng dáng cao ráo đĩnh đạc dưới ánh nắng trưa lấp loáng nhân ảnh làm khóe mắt cô mờ nhòe lóng lánh. Họ đứng lặng nhìn nhau. Anh lính gác tằng hắng, tủm tỉm cười nhắc Nam Phong khu vực được đi vào và khẽ giục thời gian không còn dài. Cả hai chợt thẹn thùng. Bước bên nhau không ai nói lời nào chỉ vẳng tiếng gió, tiếng cỏ cây và tiếng lòng xáo động. Họ ngồi dưới tán cây bên vệ đường, từ trong khu nhà ở và cổng gác có thể nhìn rõ.
- Em có khỏe không? - Anh thổn thức nói. Cô khẽ gật đầu.
- Em đừng chạy nhanh như vậy, lỡ té ngã thì sao!
Lời lẻ đong đầy tình si của anh khiến cô bối rối dõi mắt xa xăm che giấu rối loạn trong lòng. Anh đã năm lần bảy lượt xin nhà trường giấy giới thiệu mới có thể vào đây gặp cô một lúc ngắn ngủi. Anh không thể hiểu thế nào là nhớ nhung quay quắt một người cho đến khi anh nhớ cô như thế. Tuần rồi anh tổ chức đưa lớp đi tham quan Đà Lạt. Nơi đó rất đẹp, các bạn rất vui nhưng lòng anh thì kiệt quệ nỗi nhớ thương một người. Những chiếc lá bảng lảng trong không trung theo làn gió rơi xuống lòng đường trơ nóng. Nam Phong bất chợt nắm lấy tay cô, đáy mắt anh thẳm sâu đỏ hoe khiến trái tim cô hẫng nhịp. Cô khẽ rịn bàn tay, anh lại càng siết chặt nó trong lòng tay anh bi hoan:
- Dù phải gánh lấy trăm ngàn cay đắng anh cũng không thể nào ngừng yêu em. Anh biết lúc này anh chưa xứng đáng nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội. Anh luôn chờ câu trả lời của em, dù bao lâu anh vẫn chờ!
Nam Phong dịu dàng cúi xuống hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô. Kỳ Thư bấm chặt đầu ngón tay, thinh lặng. Tất cả khuất khúc chẳng còn quan trọng nữa. Bất chợt hồi còi vang lên làm họ đánh rơi quyến luyến dở dang vào lòng nhau. Anh đặt vào tay cô gói đồ được bọc cẩn thận. Kỳ Thư vội vã chạy đi, được vài bước cô quay lại nhìn Nam Phong với ngu ngơ cõi lòng. Cái nắng ánh ỏi lấp lóa bóng hình anh, gió bụi cuốn lá cây tao tác. Từ xa, anh mỉm cười ra hiệu cho cô. Đôi chân run hối hả, giọt nước mắt rơi xuống lòng đường rát bỏng, cô len lén lau đi. Nam Phong vẫn đứng đó, nhìn theo.
Đêm muộn, trong khoảng sáng len lỏi, Kỳ Thư vân vê từng nét chữ trong quyển nhật ký của Nam Phong. Những yêu đương thắm thiết ngây dại, những khát khao khắc khoải trên từng câu chữ, vần thơ và lời hát. Cô chợt hiểu vì sao mọi người nói rằng anh tài hoa. Cô cầm chiếc lược nhỏ xinh với vài nét khắc dung dị chải lên mái tóc. Nam Phong lặng lẽ ngồi ở góc khuôn viên trường quen thuộc, lòng nhớ ai ngơ ngác xác xơ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kí Ức Của Mưa
- Chương 7: Quân đoàn 4 - Ai nhớ nhớ ai