Chương 6: Gió lạnh cắt cứa ngày đông

1.

Ngày về từ Bình Phước, Kỳ Thư vô tình thấy Nam Phong với Yến ở khuôn viên trường cũng từ hôm đó anh không đến tìm cô nữa. Lòng cô thoáng chênh vênh muộn phiền. Cô lang thang một mình trên con đường chấp chới lá vàng trong gió đông quạnh vắng. Đột nhiên chiếc xe khách tấp vào, hai tên thanh niên phóng xuống, lôi kéo cánh tay cô bỡn cợt:

- Đi không em ơi, anh đưa đi Đà Lạt chơi một chuyến nhé.

Kỳ Thư cố nắm vào nhành cây kháng cự. Chúng sộc tới lôi mạnh khiến cô va đập cánh tay vào cành cây gãy, xoạc một đường dài. Chúng định đẩy cô vào xe thì có một lực từ phía sau giật mạnh. Chúng xắn tay áo, phun lời côn đồ. Trong hoảng sợ tột cùng, cô nhận ra Nam Phong. Cô nhìn quanh không thấy ai trên đường để cầu cứu thì chúng đã hung hăng nhào tới. Nam Phong kéo Kỳ Thư lùi lại phía sau rồi gan góc nói:

- Nếu các anh còn không đi tôi sẽ báo công an.

Kỳ Thư chợt nhớ đến chốt cơ động cách đó không xa cô vừa đi qua. Cô cuống cuồng chạy, bước thấp bước cao sợ hãi. Chúng sấn sổ, xô đẩy văng lời tục tĩu. Vừa thấy bóng dáng cơ động chúng liền lên xe bỏ chạy. Kỳ Thư ngồi sụp xuống, hổn hển nói:

- Cảm ơn anh!

Nam Phong bước đến nắm lấy cổ tay cô, lạnh nhạt dứt khoát nói:

- Đi theo anh.

Bàn tay anh rắn rỏi lãnh đạm nắm chặt lấy tay cô nhưng lại vô cùng dịu dàng ấm áp. Anh không nói gì nhưng xót xa của anh không có lạnh lùng nào che khuất nổi. Giữa đêm gió vẫn đùa ngoài song cửa xạc xào, Kỳ Thư trăn trở không sao chợp mắt được. Nhìn vết băng bó tỉ mỉ, ánh mắt hao hác của Nam Phong siết lấy lòng cô trong trường tơ tưởng.

********

Nam Phong đi dạy về đến cổng trường thì bị Cảnh Lam hùng hổ chặn lại:

- Anh đã đưa Thư đi đâu để Thư bị thương hả? Từ đây về sau anh nên giữ khoảng cách với Thư. Nếu không có gì tốt nhất anh đừng tìm Thư nữa.

Trông sắc thái đó, Nam Phong nhận ra Cảnh Lam, cẩn nhẫn đáp:

- Chúng ta không thể nói chuyện một cách đàng hoàng với nhau được sao?

- Anh không cần dạy bảo tôi. Tôi chỉ yêu cầu anh đừng xen vào giữa chúng tôi. Nghe nói anh kiêu ngạo lạnh lùng lắm, anh cũng nên biết tự trọng chứ? – Cảnh Lam lấc xấc nói.

- Nếu cậu thực sự quan tâm Thư thì đừng làm cô ấy khó xử. Còn tình cảm là của tôi, tôi không cần cậu cho phép.

Nam Phong đanh thép nói rồi lập tức bỏ đi. Cảnh Lam tức tưởi đuổi theo thì Yến chạy đến can ngăn. Nước mắt cô lả chả, đó là dấu chấm hết cho niềm hy vọng mà cô luôn ấp ủ.

Nam Phong tựa lưng vào vách gỗ vô tri, dằn vặt tự hỏi bản thân có thể làm được gì cho Kỳ Thư? Anh nghĩ về ngôi nhà mái lá xập xệ bên cánh đồng lúa và triền núi khô cằn đá sỏi, nơi cha mẹ và đàn em tần tảo nắng mưa đang ngày đêm mong đợi ở anh. Nhưng so với anh, tuy chỉ là một cô gái yếu ớt nhưng cô lại gồng gánh trên vai tất cả hy vọng của gia đình, mỗi bước chân bé nhỏ va vấp nhưng mang theo cả tương lai của người thân. Anh siết chặt lòng bàn tay nghĩ đến hôn ước của cô và Cảnh Lam, đâu đó trong anh thực sự không cam lòng, dẫu có phải quỳ mấy ngày mấy đêm hay bị cha cô đánh đến chết anh cũng không cam lòng. Nhưng hơn ai hết, anh thấu hiểu những vất vả mưu sinh chốn thị thành. Nếu anh cố chấp theo đuổi tình yêu phải chăng anh lại đẩy cô vào con đường khó khăn nữa. Tâm tư anh rát buốt. Chỉ nghĩ thôi, tim anh đã rệu rã như chiếc lá đêm mưa vô tình bị giẫm đạp.

2.

Các phòng náo nức thu xếp đồ đạc, gấp gọn vật dụng cuộn lại cẩn thận để sáng mai vào Quân Đoàn. Còn lại bốn gói mì, Thảo bèn cho vào cái thau to, chế nước sôi vô rồi sáu đứa hí hoáy chụm lại xì xụp húp. Tối đến, Kỳ Thư cùng Thảo dạo quanh khuôn viên trường. Thoáng chốc cô lại nhìn vào khoảng không đã từng có Nam Phong ở đó nhưng đây đẩy chối quanh khi bị Thảo bắt bài. Cô chỉ biết rằng lòng cô trống trếnh, chênh vênh khi không gặp anh. Nhưng phải chăng đó là thói quen thôi hay đó cũng có thể là nỗi nhớ? Nỗi nhớ là cội rễ của tình yêu, không rõ nó từ đâu đến và đến tự bao giờ nhưng nó đã ở lại trong cô, bén rễ nảy mầm? Cô luôn muốn biết những thông tin về anh hay chỉ đơn thuần là cô tò mò? Cô tự hỏi giữa anh và Yến là mối quan hệ gì? Cô không biết mình lấy tư cách gì để hỏi nhưng lòng cô lại muốn nghe anh giải đáp.

Kỳ Thư miên man suy nghĩ thì Thảo lay mạnh tay cô. Cô ngẩng lên, thấy Nam Phong đang bước đến rất gần. Họ lặng nhìn nhau, mắt trong đáy mắt sâu dâng trào. Những cảm xúc dồn nén sắt lạnh cứ như mềm ruỗng tan chảy. Những gập ghềnh, chông chênh phút chốc trở nên bằng phẳng, êm ái. Bước vào tình yêu như sa vào ma trận không lối thoát, dù biết có thể mãi quẩn quanh với nỗi đau nhưng không mấy ai đủ tỉnh táo để quay lưng đi. Thảo thầm cười chào Nam Phong rồi tế nhị rời đi. Nam Phong khẽ chợt giật mình, gật đầu chào Thảo còn Kỳ Thư nghe nóng bừng hai má. Họ thầm bước bên nhau dưới tiết đông hiu hắt sương đêm. Nam Phong khắc khoải nói:

- Thời tiết ở quân đoàn về đêm rất lạnh lẽo, em nhớ mang thêm áo ấm và chăn. Ban ngày nắng hanh khô nứt nẻ, em nhớ uống thêm nhiều nước. Thức ăn và giờ giấc sinh hoạt theo chế độ quân đội, lúc đầu chưa quen có hơi khó khăn. Em cố gắng đừng bỏ bữa và đi ngủ sớm, những buổi học ngoài rừng nhớ cẩn thận côn trùng cắn. Trong đó rộng lớn, địa hình phức tạp đừng đi đâu một mình rất nguy hiểm.

Anh đưa cho cô lọ thuốc bôi ngoài da để phòng côn trùng và muỗi đốt. Những ngọn cỏ lạnh hơi sương, cơn gió lùa heo hắt cũng hiểu rõ xôn xang trong họ, chỉ có thinh lặng ủi an ngụy trang cho những ngổn ngang trong lòng.

Sáng sớm mai, thầy cô đã làm lễ và phổ biến quy định ở quân đoàn. Kỳ Thư băn khoăn tìm kiếm rồi bơ thờ tự hỏi mình đang trông ngóng điều gì, chỉ có những vòng xe mỗi lúc một xa. Nam Phong đứng lặng nơi góc khuất dõi trông theo cho đến khi xe mất hút. Anh biết mình phải lý trí. Lý trí tuy không phải là vật thể có hình thù rõ ràng và cầm nắm được nhưng nó rất dễ bị đánh lừa và lấy cắp. Từ khoảnh khắc đầu tiên rung động thì lý trí của anh chính là cô rồi. Thế giới trong anh bỗng chật chội nhỏ bé đến nỗi nhìn đâu đâu cũng chỉ là cô.