Chương 49: Một thời sống trọn một đời

Vạ vật giữa đường mãi đến chiều cô mới đón được xe. Cô cố không cho nước mắt trào ra nhưng có lúc không sao kiểm soát được, khi gục gật thϊếp đi lúc lại nôn ói xanh xao rộc rạc. Cuối cùng cô cũng nghe thông báo. Cô gượng dậy lần theo thành ghế bước xuống xe, dòng nước đen ngòm lạnh ngắt chảy cuồn cuộn cuốn theo rác rưới vướng vào chân. Mưa trút xuống ào ào. Những chiếc xe chạy qua tạo sóng đánh ập vào khiến cô lảo đảo, nước tung tóe tạt vào người rét mướt. Cô vẫn đứng im không phản ứng gì.

- Con bé này tại sao không vào trạm xe buýt kia đợi chị?

Tiếng nói loáng thoáng của Phúc vang lên trong màn mưa dữ dội, cô mơ hồ ngẩng đầu lên. Đó là thứ thanh âm ấm áp đầu tiên mà cô nghe được..

Hai dãy phòng im ỉm khép kín trong cơn mưa giông sầm sập. Tiếng mưa rơi xuống mái ton lốp đốp liên hồi. Vừa bước vào phòng Kỳ Thư khuỵu xuống, nấc từng tiếng.

- Không ngờ anh Nam Phong yêu em như vậy lại nỡ làm em đau đớn thế này. Người yêu em nhất cũng chính là người làm em đau khổ nhất. Cố lên em, nỗi đau nào rồi cũng được chữa lành theo thời gian! - Phúc ôm cô bùi ngùi.

Kỳ Thư vẫn không ngừng khóc, những giọt lệ còn nhiều hơn cả những năm tháng sinh ra đến nay dồn lại. Phúc lấy bộ quần áo, dìu cô vào nhà tắm rồi lục đυ.c pha gói mì. Kỳ Thư bủn rủn cầm đũa lên, nước mắt rớt vào tô mì rồi lau đi thì giọt khác lại trào ra. Phúc ngồi bên giục:

- Em ráng ăn đi, ít nhất cũng phải được một nửa không thì em ngất bây giờ. Nửa đêm mưa gió bão bùng thế này chị cũng không biết phải làm sao đó? Coi như là không phụ tấm lòng của chị đi. Em đang tới tháng mà còn dầm mưa như vậy, em không biết có hại lắm sao? Hắt hủi bản thân như thế là có lỗi với cha mẹ lắm đó em à!

Những lí lẽ ấy cô đều hiểu cả nhưng lúc này nó đối với cô như một chân lý cao siêu không thể nào thẩm thấu được. Cô chỉ biết gật đầu theo quán tính, phần sáng suốt duy nhất còn sót lại trong cô. Đã qua nửa đêm mà bên ngoài mưa vẫn không ngớt. Phúc nằm bên cạnh ủi an và ngủ quên tự khi nào. Kỳ Thư tựa vào vách tường lạnh lẽo, nước mắt khóc thầm cùng mưa gió. Bão giông ngoài kia rồi sẽ tạnh, giông bão trong cô đến khi nào mới dừng? Đau đớn băm vằm xé nát thân tâm nhưng sao nỗi nhớ lại không nguôi ngoai? Cô tự nhủ lòng không có quyền hủy hoại thân thể do cha mẹ tạo ra nhưng cô thực sự muốn tan biến khỏi cõi đời vì chỉ như thế cô mới không còn phải đau đớn nữa. Cô chỉ ước gì có thể nhắm mắt và không bao giờ tỉnh lại.

Ngày sau Kỳ Thư trở về trường, đối mặt với cảnh vật quen thuộc.. kỉ niệm như từng mảnh gương nát bể sắc nhọn cắt cứa vào da thịt, đâm thấu xiên thủng qua lớp lớp tế bào, rỉ máu buốt nhức trong đáy mắt xám thẳm nhằng nhịt những vết hằn sâu hoắm.

Một ngày rệu rã trong kí ức với đầm đìa mắt lệ, cô tất tả về quê ngay trong đêm vì ông ngoại vừa mất. Về đến nơi thì cô ngất lịm. Đến khi tỉnh dậy, nhìn vóc dáng gầy gò âu lo của cha mẹ khiến lòng cô thắt lại rồi cô chợt thấy tin nhắn động viên của Nam Phong. Lòng cô khác gì một cỗ xe tang. Anh đã cố ruồng bỏ cô thì còn bận tâm đến cô làm chi!

Trước khi lên thành phố, hai chị đã nhét vào cặp cô một ít tiền và vài hộp sữa. Ai cũng xót xa trước vẻ tiều tụy của cô dù không rõ đã có chuyện gì. Là cô gái ít nói hay cười nay nụ cười cô tắt hẳn. Có chăng thi thoảng là một nụ cười nhạt thếch trong tận cùng nỗi đau. Nhưng nỗi đau nào không từng là hạnh phúc?

********

Chủ nhà trọ đột ngột lên giá tiền nên mấy ngày liền Kỳ Thư ròng rã tìm nơi khác. Căn phòng là một gác xép thấp hơn vai cô, chỉ có lối cầu thang gỗ đi lên đi xuống cũng là cửa thoát duy nhất, bốn người nằm chật kín nhưng đối với cô vô cùng quý giá. Vừa đi học về, điện thoại cô vang lên, đầu dây bên kia nghẹn ngào tiếng khóc. Người chị họ nhờ cô làm thủ tục xuất viện cho người con vừa mới qua đời. Kỳ Thư hớt hải chạy vào bệnh viện, bàng hoàng nhìn đứa cháu năm tuổi nằm im bất động dưới tấm drap trắng. Chị ấy vừa nhìn thấy cô thì gào lên thê thiết. Nỗi đau người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh thắt quặn lòng người. Khi xe chở thi thể lạnh lẽo rời đi, lòng cô như đông cứng, đứng lặng nhìn theo.

Cô bần thần nhìn những chiếc lá tan tác trong gió mưa tầm tã, thầm nghĩ đời người ai cũng trải qua lúc bão giông. Cô nhớ người thân nơi góc quê nghèo da diết và một nỗi nhớ về nơi xa day dứt như cắt tim lòng. Bạn cùng phòng hối hả báo chủ nhà lấy lại phòng gấp để sửa chữa dù chỉ mới ở được vài ngày. Cô cố sức tìm khắp nơi trong đêm mưa gió rồi tình cờ gặp được em sinh viên khóa sau cần tìm người ở ghép. Những ngày qua cô như kẻ lang bạt, rã rượi cả tâm hồn lẫn thể xác. Mưa rơi lộp độp trên trần nhà. Cô chợt nhận ra tình yêu của cô gắn liền với mưa. Nỗi nhớ lại ùa về cào xé tâm can cô, đầu đau nhức inh ỏi. Cô cố gượng dậy tìm viên thuốc nhưng toàn thân cô vật vạ đập vào vách tường. Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Người thanh niên xa lạ mỉm cười, tận tình giúp đỡ.

Nước mắt cô lã chã rơi. Nỗi đau, nỗi nhớ, nỗi ray rứt giày xéo cõi lòng. Cô nhận ra rằng trong tim cô có một vết thương rất sâu rất lớn gợi nhớ về một vùng kí ức tột cùng hạnh phúc mà tận cùng đớn đau. Đau đớn nhưng lại càng không muốn quên, nếu thời gian quay lại cô vẫn sẽ yêu anh như thế. Dù những thành vách kiên cố hay tường đá hóa thạch thì mỗi trận mưa đi qua đều để lại vết tích xối rửa trên nó. Nên cô đón nhận vết thương ấy như một phần thân thể của cô, dành cho nó một chỗ trong cô cho đến khi cô không còn tồn tại trên cõi đời. Cô xem như ngọn nguồn tình yêu trong cô đã tắt. Cuộc đời cô không còn thiết tha, mong mỏi điều đó nữa. Cô chỉ còn muốn sống cho những người thân yêu..

Tình yêu như cánh hoa, hé nụ tinh khôi, nở rộ khoe sắc hương mặn mà rồi tàn héo trong lạnh lùng quên lãng..

Lắm lúc cuộc đời như bức tranh ngược sáng mà những thực thể sống động, li ti chi tiết đến trụi trần bị che khuất ẩn chìm bởi quang ánh chói lóa. Để rồi cái mà chúng ta thấy được là dung ảnh.. xuôi thực ngược tâm..

Mưa vẫn rơi xuống lòng sông lặng lờ. Mưa vẫn rơi trên triền đồi khúc khuỷu. Hạt mưa thấm vào lòng đất sâu, hòa vào đại dương bao la rồi lại trở về nền trời cao vợi với kiêu hãnh mây bay.. bay.. về nơi không cùng tận.. đến muôn muôn thuở..

HẾT