Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kí Ức Của Mưa

Chương 41: Tháng ngày lặng lẽ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sài Gòn se lạnh tiết đông không giá buốt nhưng khuấy động biết bao trắc ẩn. Vừa đạp xe Kỳ Thư vừa lau nước mắt, nhớ đến lần đầu tiên hẹn hò cùng anh chính là đêm Noel của ba năm trước. Kỉ niệm mùa yêu đầu đời ùa về tràn qua khóe mắt cô nhớ nhung hao hác. Nhìn những đôi tình nhân bên nhau cô lại nhớ đến anh nơi xa xôi đang lao tâm miệt mài vào công việc. Cô không dám mong công việc anh suôn sẻ chỉ cầu nguyện cho anh đủ sáng suốt và bản lĩnh để vượt qua mọi thử thách, để tuổi trẻ sôi nổi nhiệt huyết không bị rụi tàn bởi những khuôn mẫu hà khắc và ù lì.

Những tháng qua, Nam Phong vật lộn với công việc của một người mới cùng khoản thu nhập ít ỏi. Em gái vô đại học nối chân anh vào Sài Gòn càng khiến anh thêm áp lực. Anh cố tìm công việc làm thêm buổi tối nhưng ở tỉnh không có nhiều việc như thành phố lớn. Dù rất nhiều lúc bất mãn nản chí nhưng nghĩ đến người thân, nghĩ đến sự mong đợi kỳ vọng của người mình yêu thương thì anh lại gượng dậy đi tiếp. Còn Kỳ Thư nỗ lực đi dạy thêm, làm lễ tân hay phục vụ các buổi tiệc và tiếp thị sản phẩm tại các tụ điểm vừa đủ trang trải cho các khoản chi phí.

Thời tiết chuyển mùa nên cô bị cảm cả tuần không khỏi, buổi tối đi dạy về muộn khiến hơi lạnh thấm vào người. Các bạn trong lớp bèn cho cô vài cái áo khoác dày. Hội đồng hương cũng tặng cô mấy chiếc áo mới, đó là phần thưởng cho người có thành tích học tập cao nhất trong hội. Cô gọi kể cho Nam Phong nghe rồi mếu máo khóc. Mỗi ngày cô đều làm cho mình bận rộn với việc làm thêm, học thêm hay tham gia các hoạt động của lớp. Thế nhưng dù làm gì, ở đâu thì tâm trí cô vẫn ngập tràn bóng hình anh, mỗi nhịp đập trong tim cô cũng là anh, từng làn hơi thở nồng ấm cũng là anh, anh đang ở trong cô rõ rệt mồn một nhưng lại biền biệt cách xa những gần gũi cận kề. Anh gượng cười trêu và dỗ dành cô bằng bài sáo quen thuộc nhưng cô không dám nghe vì sợ anh tốn tiền điện thoại. Cô khóc rồi chìm vào giấc ngủ. Nam Phong lặng đi trong nỗi nhớ rên xiết lòng mình. Cái lạnh của mùa đông hay nỗi thiếu vắng nhau mà khiến tim anh đông cứng như băng giá. Anh ôm chiếc áo của cô vào lòng và tưởng tượng ra hình ảnh cô lúc này. Lòng anh vừa nhớ vừa thương vừa xót xa cho những thiệt thòi của cô. Ngày dài tháng rộng lê thê, đi hết năm tháng cũng không đi hết trường tình với nỗi nhớ hằn sâu.

********

Mùa xuân lại đến, là mùa xuân thứ ba họ quen nhau nhưng cách xa biền biệt. Những đêm dài họ thao thức nhắn tin cho nhau, đôi lúc mắt môi nở nụ cười mà dòng lệ lăn tràn.

Nam Phong đi làm được nhiều người khen ngợi quý mến thậm chí có người còn đề nghị gả con gái cho anh. Những lúc đó không hiểu sao tâm trí anh lại nhớ về Kỳ Thư, nhớ đến tê tái muốn khóc. Anh thèm khát được nắm tay cô giới thiệu với mọi người trong hạnh phúc tự hào. Từ khi yêu cô, anh đêm ngày mơ tưởng đến ngày mang cau trầu xuống nhà cô xin rước cô về giữa sự chúc phúc của hai họ. Đã ngàn ngày đêm anh thao thức khát khao cô trở thành cô dâu của anh, sánh bước bên anh trong niềm hạnh phúc vô bờ để hai trái tim, hai tâm hồn không còn mong nhớ lo sợ nữa. Anh muốn được làm chồng của cô, cùng cô nồng mặn ái ân, cùng cô trải qua những hỉ nộ ái ố của cuộc sống thường nhật, cùng cô sinh những đứa con giống cô nhiều hơn. Đôi khi anh ước chi cô chỉ là một cô gái tầm thường, không mang trách nhiệm nặng nề đến thế. Rồi anh thấy mình thật ích kỉ và tự trách bản thân quá vô dụng. Cô là tia sáng hy vọng duy nhất của gia đình nhiều bi kịch thì làm sao anh nỡ cướp cô đi! Anh muốn được chịu trách nhiệm với tất cả những gì liên quan đến cô để cô có thể bên anh mỗi ngày với những buồn vui hờn giận đơn thuần nhất. Anh đã ngày đêm nổ lực không ngừng nhưng mọi thứ vẫn rất chậm chạp, không biết rồi anh có kịp giành lấy cô trước thực tế phủ phàng! Đêm đêm anh vẫn ôm vào lòng chiếc áo hoa mà cô đã mặc trong lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ, hơi hớm thân thương của người yêu dấu như vỗ về động viên anh. Mỗi người sinh ra đều có ý nghĩa cho sự tồn tại đó. Chúng ta không thể lẫn tránh vì đó là những gì mình phải trải qua. Tất cả sẽ ổn theo một cách nào đó qua thời gian. Nhưng thời gian thì không nhân nhượng với bất kỳ điều gì.

Hạnh phúc lứa đôi như ánh sáng của vầng dương tỏa rạng mà vạn vật, muôn người đều khát say mong cầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »