Nam Phong đón Kỳ Thư khi hoàng hôn đã nấp phía sau rặng núi, phố phường đã lên đèn lấp lánh. Kỳ Thư tựa đầu vào bờ lưng vững chãi của anh mè nheo. Anh hào hứng đưa cô đi ăn món bánh canh cá. Quán ăn chỉ đơn sơ vài bộ bàn ghế nhựa, chiếc xe đẩy với nồi nước lèo nghi ngút khói thoang thoảng hương thơm. Chị chủ quán vừa thấy Nam Phong đã cười tươi rói. Họ vừa ăn vừa trêu đùa, một bên biển vẳng tiếng sóng nhè nhẹ.
Đêm đầu đông thanh vắng, ánh đèn vàng trong leo lẻo dội xuống lòng đường tròn trịa. Quảng trường lộng gió, sóng vỗ ì oạp vào vỉa bờ kè, người qua lại không quá đông đúc. Họ nắm tay rảo bước thung thăng bỏ lại quảng trường phía sau lưng. Trước mặt họ là bờ cát dài phẳng lì, xa xa bên kia sườn dốc uốn lượn lung linh ánh đèn. Nam Phong cúi gập người xuống, cõng Kỳ Thư cưỡi trên từng gợn sóng dạt vào bờ yên ả. Kỳ Thư cười khúc khích rồi đòi anh kể về công việc. Anh thoáng ưu tư rồi điềm đạm kể như vốn anh trước đây nhân thêm bội lần. Cô hình dung ra được mỗi ngày anh phải nghiên cứu tài liệu, nâng cao kiến thức, kinh nghiệm thỉnh giảng, quảng giao với đồng nghiệp, đứng lớp giảng dạy cho cán bộ công chức viên chức, thích ứng với các chuẩn tắc nghiêm ngặt còn phụ trách các hoạt động của Đoàn. Cô phụng phịu trêu anh y như ông già. Anh cười ngắc ngứ:
- Dám chê anh nha. Vậy ông già này cho em biết tay nè!
Nam Phong nhấc bổng cô lên xoay liên tục vài vòng rồi nhanh hơn cho đến khi cô năn nỉ anh dừng lại, bờ môi vẫn rạng cười hạnh phúc. Anh đặt cô ngồi gọn trong lòng anh ngắm biển đêm êm ả.
- Anh thổi sáo cho em nghe đi, Nam Phong!
- Dám kêu tên anh không nha! Không có ai nhỏ hơn anh mà gọi tên anh như vậy đâu biết không, chỉ có em thôi đó! - Nam Phong gõ gõ ngón tay vào đầu mũi cô.
Tiếng sáo khoan nhặt bỗng trầm, sóng lô xô bờ cát, gió biển mát dịu khiến hai mắt cô lim dim mơ màng. Nam Phong khẽ khàng hôn lên mái tóc cô, vòng tay anh ấm áp ấp ôm thân hình cô trong bình yên sâu thẳm. Anh thầm ước thời gian ngừng trôi. Nỗi nhớ nhung trong anh bao tháng ngày như được vỗ về. Nhìn cô thϊếp đi trong lòng anh giữa biển trời quê hương càng khiến anh khao khát cô hơn bao giờ hết. Đến khi cô choàng tỉnh, nheo nheo mắt nhìn quanh vắng lặng, ngơ ngác trách anh không đánh thức cô dậy ngắm biển. Nam Phong mím môi cười trừ. Kỳ Thư chợt hoang mang hỏi:
- Mấy giờ chỗ anh đóng cửa vậy? Đã sắp đến giờ anh phải về chưa?
- Ừm, tại nãy giờ có người ngủ say quá nên anh không về được. May quá, giờ anh chạy nhanh về vẫn còn kịp đó. – Nam Phong vờ vĩnh đáp.
- Anh để em.. ở một mình thật hả? Em rất sợ bóng tối. - Kỳ Thư lầm thầm nói.
- Vậy em nhớ bật hết điện trong phòng lên nha. Có bao nhiêu đèn thì em bật lên hết đi, chắc chắn là sáng bừng như ban ngày luôn. – Nam Phong láu lỉnh đáp.
- Hơ. Hồi trưa anh đi, em không dám nhắm mắt lại luôn đó. Em tưởng tượng như có ai đó lởn vởn bên cạnh. - Kỳ Thư ỉu xịu lí nhí.
- Vậy em năn nỉ anh đi không thì tối nay sẽ có ai đó bên em, đi đi lại lại thế này nè..
Giọng anh rờn rợn vừa đưa hai bàn tay lượn qua lượn lại quanh Kỳ Thư khiến cô quáng quàng sảng hồn như gặp ma thật.
- Người đó là anh mà. Đừng sợ!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
Nam Phong thấy có lỗi vì hù dọa cô quá trớn vừa mắc cười. Cô đánh vào người anh ưng ức rồi vùi đầu vào ngực áo anh tìm hơi ấm giữa khoảng lặng của bao la biển đêm..
********Ánh nắng sớm mai líu chíu xuyên qua từng khe lá, gió âm ấm chờn vờn suối tóc. Nam Phong đưa Kỳ Thư tham quan Tháp Đôi, một công trình văn hóa cổ của người Chăm tồn tại thách thức với thời gian và chiến tranh khốc liệt. Anh giới thiệu cho cô như hướng dẫn viên thực thụ rồi nắm tay cô tình tứ lên dốc Mộng Cầm và nghêu ngao lời hát. Cô đến thăm gian phòng đơn sơ nơi thi nhân Hàn Mặc Tử đã sống những năm cuối đời. Từ trong nhìn ra xa xa là hàng dương khô cằn quằn mình trong gió biển và bờ cát thênh thênh vàng cháy óng ánh.
Anh đưa cô đi dọc con đường núi ngoằn ngoèo, một bên biển thăm thẳm. Nhìn sâu xuống vực, bọt sóng trắng xóa vỗ đập vào ghềnh đá từng lớp từng lớp dâng cao, nước biển xanh ngan ngát. Nam Phong lén hôn lên má cô, cô thẹn thùng quay đi. Anh liền giữ cô lại, đặt vào môi cô bờ môi anh nồng nàn.
- Ở đây đường hẹp nguy hiểm lắm, anh chị cẩn thận đấy! - Người đi đường cười trêu.
Kỳ Thư liền rụt người lại. Nam Phong áp mặt cô vào ngực áo anh vừa quay sang đáp:
- Dạ, cảm ơn anh! Em đi ngay bây giờ ạ.
Nam Phong rạo rực trêu cô là cô bé hay mắc cỡ. Cô khẽ đánh vào người anh rối rít.
Ngồi bên nhau trên bờ cát dài phẳng lặng ngắm ráng chiều tắt dần nơi ngọn sóng ngoài khơi, đường phố lấp lánh ánh đèn, gió biển man mác lay bay làn tóc dài của cô tha thướt.. cũng là lúc hai người siết chặt vòng tay nhau, trao nhau môi hôn diết da, bịn rịn. Dù cố gắng kìm lòng nhưng giọt nước mắt luyến lưu của cô vẫn lăn dài xuống môi làm trái tim anh se thắt từng cơn. Môi anh da diết hôn lên giọt lệ của cô, từng cảm xúc rất khẽ trong anh làm rệu rã cả hồn cô. Cô xốn xang buồn chung nỗi buồn với anh, nhớ chung nỗi nhớ với anh, lưu luyến với nỗi luyến lưu của anh.. và mặc cho người qua lại, cô vẫn hôn anh da diết như anh đang da diết hôn cô trong giây phút chia xa. Cô đã đến xoa dịu nỗi nhớ bào mòn tâm hồn anh suốt thời gian qua và để lại cho anh nỗi nhớ to lớn hơn khi cô rời đi. Đã mấy lần chia biệt nhưng phút cuối nào cũng tím buốt tim gan, những căn dặn tiễn đưa xắt xé tâm hồn trẻ dại.
- Đến khi nào chúng ta sẽ không còn phải tiễn đưa nhau thế này hả em? Đến khi nào chúng ta sẽ cùng đi về chung một lối hả Thư ơi!
Lòng anh vụn rời từng mảnh như bọt biển vỡ tan. Yêu đương như ngọn sóng dâng cao ngun ngút, càng dâng cao càng va mạnh vào bờ vỡ tung, nát bể.. Họ ghì chặt nhau trong sầu ai nặng trĩu. Bến xe tấp nập nhưng họ vẫn mắt trong mắt nhau long lanh không nỡ. Nam Phong đứng lặng nhìn theo cho đến khi xe khuất dạng. Bỗng chốc tâm hồn anh lạc lõng như kẻ lữ thứ lạc loài ôm nỗi tư lương làm bạn đồng hành. Anh lang thang trên bờ biển dài vẫn nằm im cuộn mình trong thanh vắng. Mắt anh mờ nhòe đi, văng vẳng tiếng nói cười của cô như đang quấn quýt bên anh.