"Con có loại thuốc nào mạnh hơn xuân dược hay rocket 1 giờ không? Mấy loại đó ba thử qua nhưng vẫn không cương lên được"
Tô Khách Chiêu liếc nhìn nhà mình một vòng rồi thì thầm nhỏ vào tai anh nét mặt mang theo vài phần ngại ngùng.
Dù gì cũng 50 tuổi rồi có trẻ nữa đâu nhưng ông vẫn còn ham muốn thõa mãn bản thân.
"Ba biết vì sao Nhiễm Nhiễm mang thai không?"
"Cái gì nó có thai?"
Tô Khách Chiêu nói lớn khiến thím Phùng nghe rõ mồn một, lúc nãy nhìn hai bố con họ bà đoán ra điều gì mờ ám rồi.
Kỳ Duật nhanh tay bịt miệng ba lại rồi nói nhỏ với ba chồng.
"Ba bé thôi kẻo lộ ra thì ngại chết, Nhiễm Nhiễm có thai rồi chuyện này nhắc sau đi, chuyện quan trọng là đi vào vấn đề chính"
Ông Tô ho khan vài tiếng rồi thím Phùng cũng đi làm việc không dám tò mò, lắm chuyện.
"Con mau giúp ba đi"
"Con có thuốc này nhưng tên của nó là tiếng Trung nên con không hiểu"
"Cho ba dùng thử đi"
Ông Tô vui mừng nhưng cũng tò mò không biết đó là loại thuốc gì mà công hiệu mạnh thế.
Kỳ Duật từ trong cặp làm việc lấy ra một viên kiểu như viên nhộng đưa cho ông Tô.
Vì cái viên thuốc này mà anh làm cho cô điêu đứng cả đêm không tài nào cô được phép chợp mắt.
Chắc cũng phải mười mấy hiệp thuốc mới hết tác dụng, quả thật mạnh hơn cả xuân dược và rocket 1 giờ.
Ông Tô hài lòng nhận lấy rồi cũng lên phòng cất nó chờ cơ hội tốt hành động, còn anh cười lăn ra đi lên với vợ.
[.......]
Thời gian lại qua một tuần, một tuần anh bám riết lấy cô khiến cô muốn đi đâu cũng khó.
Hôm nay anh vác cô đến cả công ty, vừa làm việc lâu lâu lại liếc ngắm cô.
"Anh nhìn cái gì?"
Tô Nhiễm bức tức hét lên với anh, bị nhìn hoài cũng ngại lắm mà anh nhìn như kiểu muốn ăn cô ngay tại chỗ.
"Vợ tôi tôi không nhìn thì để cho thằng khác nhìn à"
"Vậy anh nhìn đi, nhìn cho đã vào tôi không cấm"
Cô không còn hơi sức mà cãi lí với anh, muốn ngắm thì mời Tô Nhiễm cô còn gì là trong sạch khi vấp phải thằng chồng cầm thú như Kỳ Duật.
Cô không thèm để ý mà tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính tùy tiện lại ăn mấy món anh mua cho nhằm bồi bổ cho mẹ và bé.
Một lúc sau...cô ngủ thϊếp đi trên ghế sopha không hay biết may là anh vẫn duy trì trạng thái lâu lâu ngắm ngắm cô nên mới để ý.
Kỳ Duật nhấc chân lên đi về phía cô, Tô Nhiễm vẫn ngủ say như chết không hay biết gì.
Trên tay còn cầm chắc con chuột không dây, máy tính chưa tắt nữa, Kỳ Duật lắc đầu ngán ngẩm.
"Lấy em về là một cực hình đối với Kỳ Duật tôi"
Anh thu dọn mấy hộp đồ ăn cô ăn xong vứt bừa bãi rồi bế cô vào phòng nghỉ.
Kỳ Duật đặt Tô Nhiễm xuống giường rồi đắp chăm cho cô, nhìn cô như vậy anh không kìm lòng mà hôn một cái vào môi cô.
"Mới hơn một tháng thôi chắc là vẫn làʍ t̠ìиɦ được nhỉ? Cậu nhỏ của tôi chào cờ nãy giờ rồi"
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng vì cô ngủ say không biết trời biết đất là gi.
Kỳ Duật lắc đầu lần 2 bỏ đi ra làm tiếp việc con dở, chừng trưa anh vươn vai mệt mỏi không tính ăn gì mà đi vào phòng nghỉ ôm cô ngủ.
Tầm 15h Tô Nhiễm thức dậy, cô vươn vai thì thấy người cô bị khóa chặt lại trong một vòng tay của ai đó.
Cô nhất thời hoảng quá chưa kịp định hình hét lên.
"Aa...mẹ ơi cứu...có ma...một con ma biếи ŧɦái...nó dám ôm con"