Lý Gia Lương kể hết mọi chuyện với Minh Dục. Cậu ta đã phải nhẫn nhịn quá lâu, chẳng tìm được chỗ nào để giãi bày. Lý Gia Lương nói: "Em thực sự không muốn làm tổn thương người khác, nhưng em có thể làm gì chứ?"
Minh Dục hỏi: "Vậy cậu...có bạn gái không?"
"Em có bạn gái hồi đại học." Lý Gia Lương nói, "Nhưng về sau đã chia tay rồi —— Là thầy Triệu bắt em phải chia tay."
Cậu ta nhìn Minh Dục: "Tiền bối, em nói với anh những chuyện này là bởi em cảm thấy anh là người tốt. Nhưng xin anh, xin anh đừng nói với thầy Triệu...cũng đừng nói cho bất cứ ai biết."
Minh Dục thở dài: "Gã ta đối xử với cậu như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn gã phải trả giá sao?"
"Trả giá ư?" Lý Gia Lương cười khổ, "Em đã là nghiên cứu sinh năm hai rồi, chẳng mấy chốc sẽ tốt nghiệp. Cũng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, em còn có thể làm gì đây? Tiền bối, em nhất định phải tốt nghiệp, người nhà em còn đang chờ em chăm sóc."
Trong lúc hai người nói chuyện, sắc đỏ trên mặt Lý Gia Lương đã dần dần biến mất. Thời điểm nói ra những lời này, cậu ta cũng không tỏ ra quá phẫn nộ, mà vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Cậu không cần sợ hãi như vậy." Minh Dục nói, "Chẳng lẽ ở trường học gã vẫn có thể ngang ngược một tay che trời sao?"
"Gã không thể một tay che trời." Lý Gia Lương nói, "Nhưng muốn làm khó em thì vẫn dư sức. Em phải làm gì chứ? Đi tố cáo gã ư? Nếu như không thành công, gã có thể khiến em không thể tốt nghiệp, không thể tìm được việc làm. Còn nếu thành công, em sẽ nhận được gì đây? Sẽ mất hết những tài nguyên hiện tại của gã. Còn giáo viên nào muốn tiếp nhận em? Nếu người nhà em biết, họ sẽ nghĩ thế nào? Sau này em vẫn muốn tìm bạn gái, ai sẽ bằng lòng ở bên em chứ?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Khi Lý Gia Lương nói những lời này, cảm xúc của cậu ta rất ổn định, nhưng nó lại khiến Minh Dục cảm thấy bất lực sâu sắc. Trong mắt đứa trẻ này, Triệu Thời Thanh dường như chẳng thể bị đánh bại.
Còn bản thân anh thì sao? Anh dùng sức áp đảo của một người trưởng thành đã lăn lộn trong xã hội để ép buộc một sinh viên vẫn chưa trải đời phải nói về những điều chẳng có khả năng thay đổi. Minh Dục đột nhiên cảm thấy, ở một khía cạnh nào đó, anh và Triệu Thời Thanh cũng chẳng khác gì nhau, đều là loại trịnh thượng hèn hạ giống như nhau.
Anh khẽ nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
"Xin lỗi." Minh Dục nói, "Đã làm phiền cậu rồi, cứ coi như tôi chưa từng nói gì cả. Cậu cũng đừng kể lại với Triệu Thời Thanh. Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nhưng về sau có thể vẫn cần cậu hỗ trợ, tôi có thể liên lạc với cậu không?"
Lý Gia Lương quay đầu đi, đáp: "Nhưng ở các phương diện khác, thầy Triệu vẫn rất tốt với em."
"...Tôi hiểu rồi." Minh Dục thở dài.
Anh cảm thấy rối rắm trước tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đầy quen thuộc này. Minh Dục mười chín tuổi không thể làm gì được Triệu Thời Thanh, mười năm trôi qua, tình cảnh này lại một lần nữa xuất hiện trên một người thanh niên khác. Triệu Thời Thanh thực sự rất giỏi trong việc thao túng điểm yếu của kẻ khác, sau khi đứa trẻ khờ khạo này bị rút sạch mọi giá trị, liệu còn có thể mở mệng nói thầy Triệu rất tốt với mình sao.
Anh nói với Phương Thư Giai, có một tin tốt và một tin xấu —— Không, phải là một tin xấu và một tin càng xấu hơn mới đúng.
Sau khi kể hết mọi chuyện và những lo lắng trong lòng Lý Gia Lương, anh nói thêm: "Nhưng vấn đề ở đây là, cậu ta rất có thể không muốn đứng ra làm chứng."
"Còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm!" Phương Thư Giai nói: "Anh cứ nói với cậu ta, em sẽ giúp cậu ta tìm việc! Em không được thì còn có ba em. Nếu vẫn không ổn nữa thì để cậu ta đến chỗ ba em làm việc là được. Cậu ta không có biện pháp, chẳng lẽ em cũng không có ư?!"
Minh Dục bị hắn chọc cười: "Sao hạng người nào em cũng đẩy hết cho ba mình vậy? Em phải nghĩ xem ông ấy có muốn làm về phần mềm không đã chứ."
"Tại sao lại không? Ông ấy cũng phải bắt kịp thời đại sản xuất trí năng hoá có được không?!" Phương Thư Giai nhanh nhảu phản bác lại, "Sinh viên ưu tú cỡ Lý Gia Lương còn không tới lượt ổng tuyển dụng đâu, cho ông ấy một món hời lớn ổng còn không nhặt vội chắc? Vả lại, đóng góp vào tỉ lệ người có việc làm của đất nước cũng là việc mà ông ấy nên làm."
Nghe Minh Dục bật cười, hắn nói:" Được rồi, không đùa nữa. Đây cũng không phải là vấn đề lớn mà?"
"Anh đang nghĩ, có cần chờ đến lúc Lý Gia Lương thuận lợi tốt nghiệp rồi tính tiếp hay không..."
"Để em nói anh nghe." Phương Thư Giai thẳng thắn đáp, "Nếu Triệu Thời Thanh chỉ là một người quen bình thường của em, em chỉ cần nhắc nhở Nguyên Phong một tiếng là được, chuyện còn lại chẳng liên quan đến em. Nhưng giờ thì khác, em nhất định phải khiến gã phải trả giá đắt, em muốn anh biết rằng, Triệu Thời Thanh không đáng để anh bận tâm."
Hắn nói: "Tiểu Minh tiền bối à, tâm bệnh của anh phải dùng gã để trị. Anh phải biết gã là gì? Gã chẳng là cái quái gì cả! Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, còn có em nghĩ cách mà."
Minh Dục tựa lưng vào ghế, vừa nghe Phương Thư Giai nói năng hùng hổ, vừa ngắm nhìn mảnh sân trường đã từng thân thuộc.
Anh chợt nghĩ, giá mà thời đi học có thể quen được Phương Thư Giai thì tốt rồi. Như vậy, có lẽ trong mỗi một ngóc ngách trong trường học sẽ chỉ lưu lại những hồi ức vui vẻ.
Minh Dục nói: "Được, anh nghe em."
Anh lướt danh bạ điện thoại, tìm thấy được người đã lâu không có liên lạc: "Tôi vừa hay có việc ở gần đại học C, có thời gian đi uống cafe không?"
Minh Dục lặng lẽ chờ đợi, Triệu Thời Thanh đương nhiên không có khả năng từ chối. Kể từ lần từ biệt ở thành phố A trước đó, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Triệu Thời Thanh chắc hẳn đã biết chuyện anh gặp Lý Gia Lương từ lâu, nhưng với sự tự tin vốn có của mình, gã sẽ chẳng coi đây là chuyện gì to tát.
Bọn họ hẹn nhau ở một quán cà phê đối diện cổng trường - nơi mà các sinh viên thường xuyên lui tới. Minh Dục ngồi đợi gã ở vị trí trong cùng, Triệu Thời Thanh vẫn khá đúng giờ mà đến trước giờ hẹn ba phút đồng hồ.
"Ngại quá, vừa rồi phải nói chuyện với sinh viên, để cậu phải chờ thêm một lúc rồi." Triệu Thời Thanh cười nói.
Vẻ mặt gã vẫn ung dung như cũ, không chút ngượng ngùng khi bị Minh Dục phát hiện ra chuyện xấu của mình.
"Tôi hiểu." Minh Dục đẩy một ly cà phê về phía đối phương, "Gọi theo thói quen lúc trước của anh, khẩu vị vẫn thế chứ?"
Triệu Thời Thanh nhìn ly cà phê, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng: "Cậu...vẫn còn nhớ?"
"Dù sao cũng là mối tình đầu." Minh Dục nói, "Đâu dễ quên được chứ."
Triệu Thời Thanh khẽ thở dài: "Rõ ràng cậu vẫn còn nhớ tôi!"
Minh Dục không đáp, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời khẳng định.
"Vậy tại sao lại trốn tránh tôi?" Triệu Thời Thanh hỏi. Giọng nói của gã vừa nhẹ nhàng, lại trầm thấp, mang theo một loại sức mạnh mê hoặc lòng người.
Minh Dục không nhìn gã. Một cơn ghê tởm buồn nôn chậm rãi lan truyền từ đỉnh đầu đến từng ngón tay. Anh siết chặt tay cầm cốc cafe, cố gắng kiềm chế sự bất thường của bản thân.
"Tôi cứ tưởng... Tôi cứ tưởng anh muốn sống một cuộc sống bình thường. Tôi cứ tưởng anh xem thường tôi."
"Minh Dục..." Gã coi những đầu ngón tay đang không ngừng run lên của Minh Dục là biểu hiện của sự căng thẳng, Triệu Thời Thanh thật sự cảm thấy thương tiếc, gã hồi tưởng lại quá khứ, ít nhiều cũng có chút áy náy. Một tinh anh thương giới hào quang chói lọi như vậy, lại tự ti, không dám mơ xa, không chịu nổi đả kích trên phương diện tình cảm. Mà tất cả những điều này đều là vì gã —— Bởi vì gã, một người xuất sắc như thế phải sống cuộc sống độc thân cô đơn suốt mười năm ròng rã, gã hẳn là nên chịu một chút trách nhiệm mới đúng.
"Chẳng phải tôi nói rồi sao?" Gã nói, "Tôi đã xin lỗi vì tuổi trẻ bồng bột, và xin cậu tha thứ. Thời non trẻ, con người luôn thích giữ thể diện, cho dù trong lòng thích ai đó hay gặp bế tắc gì, cũng chẳng chịu nói ra. Nhưng cậu phải biết... bao nhiêu năm qua, cậu vẫn luôn chiếm một vị trí trong trái tim tôi. Chúng ta bây giờ đã không còn trẻ nữa, lại hiếm khi có cơ hội nói ra lòng mình, chúng ta có lẽ có thể bắt đầu lại từ đầu —— Cậu nghĩ sao?"
Minh Dục cúi đầu, chuẩn bị một hồi lâu. Anh tháo kính ra để hình bóng đối diện mờ đi, cũng là để gương mặt mình ôn hoà trở lại. Chờ tới khi ngẩng đầu lên lần nữa, rốt cuộc anh cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Triệu Thời Thanh.
"Vậy còn sinh viên của anh thì sao? Cậu ta là sao đây?"
Triệu Thời Thanh sửng sốt, gã không ngờ Minh Dục lại hỏi thẳng như thế. Minh Dục trước mặt gã không còn là con người hăng hái, anh gỡ bỏ lớp phòng hộ, để lộ ra sự mỏi mệt khôn nguôi. Giọng điệu nghe có vẻ bâng quơ hời hợt, nhưng thực chất chỉ là đang giả vờ không để tâm mà thôi.
—— Lại còn...ghen?
Chẳng qua đây quả thực là phong cách của Minh Dục. Dù sao thì đối phương cũng là một người đầy kiêu ngạo, bạn gái mình đã đủ khiến người này khó chịu rồi, giờ còn gặp phải mình ở cùng người khác, hẳn là đau lòng lắm.
Tuy trong lòng còn một chút mâu thuẫn, nhưng Triệu Thời Thanh vẫn ngọt ngào giải thích. Gã dịu giọng trấn an: "Không, hai người không giống nhau."
"Thật sao?" Minh Dục hỏi.
Tầm mắt chợt rơi xuống chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn của mình. Nếu như giờ phút này lật ngược di động lại, hoàn toàn có thể nhìn thấy ánh đèn flash đang nháy lên một cách đều đặn —— Đây chính là biểu hiện của phần mềm ghi âm đang hoạt động.