Con ngươi Minh Dục bị chấn động 10 độ Richter, gây ra sóng thần cao 50 mét, trời long đất lở, núi non chuyển rời.
Chỉ là lớp ngụy trang lạnh lùng mười năm trời đã khiến mọi cảm xúc vui buồn của anh không dễ hiện lên trên mặt. Song, cấp độ chấn động lại quá lớn, dẫu anh đã cố gắng khống chế biểu tình, nhưng dư âm cấp ba vẫn bị lộ ra ngoài.
Lý Dụ Hòa nhìn ra sự kinh ngạc của Minh Dục, tự nhận bản thân đã rất quen thuộc với biểu cảm này, bèn giải thích: “Nó theo họ mẹ.”
Minh Dục ngây dại gật gật đầu.
Anh nghiêm túc mà hồi tưởng những cho tiết nho nhỏ khi trò chuyện với Phương Thư Giai. Trong ấn tượng của anh, Phương Thư Giai ngày thường hay mặc quần áo thể thao, khi đi ra ngoài đều gọi xe taxi hoặc là sử dụng phương tiện giao thông công cộng, toàn thân trên dưới không tìm ra nổi một món đồ xa xỉ, ngay cả món quà anh tặng cho cũng đều ngại đắt —— Về cơ bản thì giống như một người sinh viên bình thường.
Điều duy nhất không phù hợp chính là căn nhà ở tiểu khu An Lạc của hắn, nhưng hiện tại xem ra, cũng đã có lời giải đáp rồi.
Minh Dục bỗng nhiên nhớ tới thời điểm nói chuyện phiếm với Đăng Các Mộng Ức —— cũng chính là Phương Thư Giai, ngẫu nhiên có nhắc tới gia đình hắn. Khi đó, hắn nói ba mình……
Bán đồ ăn vặt.
Minh Dục lúc ấy lập tức bổ não ra cảnh một người cha già tần tảo sớm khuya, đẩy chiếc xe con con, bày quán bán đồ ăn vặt, còn phải không ngừng đấu trí đấu dũng với bên quản lý đô thị. Mà hết thảy những điều này, đều là để con trai mình tiếp tục được đi học.
Đứa con trai thông minh hiểu chuyện không phụ lòng cha mình, chong đèn thâu đêm, hăng hái học tập, rốt cuộc cũng đạt được thành tựu, trở thành bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện tam cấp nổi tiếng.
Câu chuyện cảm động lòng người này khiến anh nảy sinh cảm tình sâu sắc đối với Đăng Các Mộng Ức.
Mà hiện tại, Minh Dục với Lý Dụ Hòa lại liếc nhìn nhau một cái. Chủ tịch công ty đồ ăn vặt…… cũng miễn cưỡng xem như là bán đồ ăn vặt nhỉ?
Sự tình càng lúc càng gay go…… Minh Dục ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng, yên lặng tính toán xác suất người trùng tên trùng họ với Phương Thư Giai trong y khoa đại học C có bao nhiêu.
Lý Dụ Hòa thấy anh im lặng không đáp bèn hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Không.” Minh Dục vội phủ nhận, “Đương nhiên là không quen rồi.”
Lý Dụ Hòa rốt cuộc cũng không bám riết lấy vấn đề này nữa, cười nói: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Minh Dục nở một nụ cười thương mại, máy móc trả lời: “Hợp tác vui vẻ.”
Tập đoàn Vị Tư sắp xếp phòng làm việc cho bọn họ ở ngay tầng dưới của văn phòng giám đốc, nhưng cũng may là Lý Dụ Hòa bận trăm công nghìn việc nên rất ít khi xuất hiện.
Nơi nghỉ chân trong thời gian ở thành phố A của anh là một khách sạn năm sao gần tòa nhà tập đoàn. Lúc bấy giờ Minh Dục đang vùi mình giữa giường lớn, trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ nổi.
Điện thoại đột nhiên rung lên một tần suất quen thuộc, là Phương Thư Giai gửi tin nhắn tới. Hiện tại anh chỉ cần nhìn các con chữ, thì trong đầu đã có thể hiện ra dáng vẻ nói chuyện của Phương Thư Giai rồi.
Chỉ là anh không biết nên trả lời thế nào. Nếu quá mức thân thiết, về sau sẽ càng lún sâu, khó mà giải quyết được, nhưng nếu quá lãnh đạm, tất nhiên sẽ khiến Phương Thư Giai tổn thương.
Một lúc lâu sau, anh mới đắn đo gõ xuống mấy chữ: “Xin lỗi, tôi bận.”
[ Đăng Các Mộng Ức: Ồ, được rồi…… Vậy anh làm việc đi, em không quấy rầy anh nữa. ]
Phương Thư Giai trầm ngâm một hồi, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Gần đây thái độ của L đối với hắn cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức bất thường. Tuy L nói là công tác bận rộn, thế nhưng bọn hắn đã quen biết hơn một năm, cũng không ít khi bận việc, nhưng đâu có lần nào như thế này?!
Từ trước đến nay đều là càng bận thì tán gẫu càng nhiều mà!
Nhận thấy tâm trạng sa sút của L, chẳng lẽ là gặp phải biến cố gì? Phương Thư Giai càng nghĩ càng lo lắng, lại không tiện trực tiếp hỏi đối phương, đành phải tìm tới Hà Dao.
[ Phương Thư Giai: Chị Dao ớiiiii ~~~~~ ]
[ Hà Dao: Hót đi chim. ]
[ Phương Thư Giai: Người ta có chút chuyện muốn hỏi chị một xíu QAQ ]
[ Hà Dao: Cho ông ba giây đồng hồ để khôi phục bình thường, nếu không bạn trai ông bị liệt dương cả đời. ]
[ Phương Thư Giai: Mau tư vấn cho tui đi! ]
Phương Thư Giai gửi lịch sử trò chuyện cho Hà Dao xem, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này chứ, tui thật sự cảm thấy anh ấy đột nhiên rất lạnh nhạt! Mau mau dùng trực giác phụ nữ của bà phân tích một chút đi!” . Kiếm Hiệp Hay
[ Hà Dao: Thế này còn không đơn giản? Hắn ta chơi chán rồi, muốn đá ông chứ sao. ]
[ Phương Thư Giai: Không thể nào! Hai ngày trước vẫn tốt lắm mà! Nhất định là có vấn đề gì đó! Àii, có phải là do tui nói quá nhiều, quá phiền hay không? Nên anh ấy mới ghét bỏ tui? ]
“Thằng ngốc này!” Hà Dao đau lòng nói, “Sao ông vẫn còn nói giúp thằng cặn bã này? Bị PUA* rồi à?”
(*PUA: Ngắn gọn là lừa tình.)
[ Phương Thư Giai:…… Tui đang nghiêm túc trưng cầu ý kiến của bà đó! Xin bà hãy buông bỏ thành kiến, nghiêm túc trả lời tui đi! ]
Hà Dao càng nghĩ càng cảm thấy lời mình nói có lý, bèn gửi cho Phương Thư Giai một đoạn “Năm bước PUA”, phân tích nói: “Bước đầu tiên, cạm bẫy hiếu kỳ —— Có phải ông nhìn thấy ảnh chụp của hắn ta, trông thấy giai đẹp thì sáng mắt ra? Lại còn là cái kiểu giấu mặt thần bí nữa chứ, mục đích là muốn dụ ông cắn câu đó!”
Phương Thư Giai:…… Coi như vậy đi.
Hà Dao: Bước thứ hai, cạm bẫy thăm dò —— Có phải hắn ta bảo ông bản thân có khuyết điểm, muốn ông bao dung hắn, chờ đợi hắn không? Làm thế này là để kích phát ý muốn bảo vệ của ông!
Phương Thư Giai:…… Vậy thì sao?
Hà Dao: Bước thứ ba, cạm bẫy mê hoặc —— Ban đầu rõ ràng là hắn ta chủ động kết bạn với ông, hiện tại lại cố ý đối xử lạnh nhạt với ông, chính là muốn ông theo đuổi lại hắn, khiến ông ý thức được bản thân không thể sống thiếu hắn!
Phương Thư Giai:…… Không đến mức đó chớ…..
Hà Dao: Bước thứ tư, phá hủy tự tôn —— Ông đã bắt đầu hoài nghi chính mình, ngày tàn của ông sắp tới rồi!
Phương Thư Giai: Tui không có……
Hà Dao tổng kết nói: “Quả thực là quá trình PUA tiêu chuẩn y hệt sách giáo khoa! Đến bước thứ năm, khống chế tình cảm thì ông die con mẹ nó rồi ông ơi! May mắn ông biết hỏi tôi, thừa dịp hiện tại, lập tức, ngay bây giờ, right now, chia tay với kẻ lừa đảo qua mạng kia ngay đi!”
Phương Thư Giai:……
Vì sao diễn biến của mọi chuyện cứ luôn nằm ngoài dự đoán của hắn chứ!