Chương 4.2

Editor Mạnh Thường Ca

Khuôn mặt tuấn tú không biểu tình của Ja Lois chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.

Đó là một khuôn mặt chính trực thánh khiết, nhưng nụ cười lại tràn ngập du͙© vọиɠ và tham lam.

Cho dù là như vậy thì anh ta cũng vẫn đẹp như cũ.

Anh ta khẽ lẩm bẩm nói: “Ta chờ ngày này… quá lâu rồi.”

“Muốn chạm vào ngài.”

Ngón tay thon dài ấn ở trên đôi môi hồng khẽ run rẩy của Ngải Lộ Lộ.

“Muốn hôn ngài.”

Đôi môi lạnh lẽo dừng lại ở hoa văn quyến rũ trước ngực.

“Muốn... Xâm phạm ngài.”

Kỵ sĩ tóc bạc tách đôi chân đang khép chặt của nàng, đầu gối của anh ta thậm chí còn đang chạm vào phần đùi trong của Ngải Lộ Lộ.

Chỉ là anh ta không làm chuyện gì cực đoan hơn nữa, mà là thành kính cầu xin với Ngải Lộ Lộ vẫn còn đang cực kỳ khϊếp sợ:

“Điện hạ, xin ngài hãy trở thành người của ta đi.”

Tuy là ngữ khí thỉnh cầu nhưng cặp mắt hẹp dài màu lục kia lại loé lên vẻ đáng sợ và niềm vui thích bệnh hoạn điên cuồng.

“Và tất nhiên.”

Anh ta cúi đầu, khoé môi cong lên : “Hiện giờ ngài, cũng không có quyền từ chối cự tuyệt ta.”

Ngải Lộ Lộ cho rằng mình đang nằm mơ.

Nếu không sao lại thấy cấp dưới đã từng trung thành lãnh đạm sẽ lộ ra loại biểu tình xa lạ và đáng sợ như thế này.

Bởi vì quá khϊếp sợ cho nên nàng không phát hiện Ja Lois không kinh ngạc với chuyện nàng trọng sinh, giống như nàng vốn nên như thế.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo Ja Lois?” Ngải Lộ Lộ cắn răng nói.

Đúng rồi, chắc chắn người này không phải Ja Lois, nhất định là người khác mạo danh.

“Điện hạ, ngài thật đáng yêu.” Ja Lois trìu mến hôn lên khóe mắt của nàng, môi dán ở bên tai nàng nỉ non nói: “Ta có phải Ja Lois hay không, ngài có thể tự mình xác định một chút.”

Nói xong, anh ta thong thả ung dung cởϊ áσ giáp và áo ngoài phức tạp của mình, chỉ để lại áo sơ mi ở trong cùng, phần ngực trắng như ngọc ở dưới cổ áo như ẩn như hiện.

“Điện hạ.” Ja Lois giữ chặt tay nàng, với vào trong áo sơ mi của mình, ấn tay nàng vào phần cơ ngực bóng loáng và săn chắc . “Xin ngài phân biệt thật giả.”

Tuy nhìn Ja Lois gầy, nhưng mà dáng người bên dưới lớp vải cực kỳ cân xứng hoàn mỹ, màu da cũng rất xinh đẹp, đôi mắt xanh lục hẹp dài mờ mịt sâu thẳm, tuy rằng mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ nhưng gương mặt trắng nõn lại phiếm sắc hồng nhợt nhạt, có vẻ cực kỳ mê người.

Nhưng Ngải Lộ Lộ lại hoàn toàn không có hứng thú thưởng thức sắc đẹp này, nàng chỉ cảm thấy cả người như bị kiến gặm cắn khó chịu và ghê tởm.

Phần tâm lý chống cự này lộ rõ ở trên mặt làm Ja Lois trầm mặt ngay lập tức.

“Điện hạ, ngài ghét ta như vậy sao?”

Sắc mặt của anh ta lạnh băng thật đáng sợ, trong mắt hiện lên gió lốc tối tăm.

Ngải Lộ Lộ gần như suýt nữa đã hét chói tai, nàng ý thức được mình không thể chọc giận Ja Lois xa lạ này thêm nữa, nàng cố gắng kìm nén sự ghê tởm, lấy lòng nói: “Ja, Ja Lois, ta không ghét ngươi, chỉ là quá đột ngột, ngươi cho ta chút thời gian để thích ứng nhé.”

Tóm lại trước hết cứ dùng chiến thuật trì hoãn để kéo dài đã rồi lại nói sau.

“Thật không?” Trong mắt Ja Lois vẫn còn có chút nghi ngờ.

Ngải Lộ Lộ gật đầu thật mạnh.

“Điện hạ, ta rất vui vì ngài có thể hiểu được tâm ý của ta.”

Có vẻ như mặt than đã thành thói quen nên dù có vui thì biểu tình của Ja Lois vẫn cứng đờ, nhưng mà ngoại hình của anh ta vẫn rất đẹp cho nên vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Khi Ngải Lộ Lộ cho rằng mình lừa dối đã qua chuyện thì Ja Lois bỗng nhiên nâng mặt nàng lên, đôi môi mỏng ấn xuống.