Chương 9: Tiểu Khuynh khóc, chú Yến dỗ dành

Anh kéo Tô Khuynh lại, đứng chắn trước mặt cô, để chặn ánh mắt của những đàn ông đang nhìn cô, xụ mặt nói: “Sao cháu ăn mặc thế này mà đi ra đây? Cháu còn nhỏ, cái này không thích hợp với cháu, mau đi thay đi!”

Đây là lần đầu tiên Tô Khuynh nhìn thấy Yến Hành nghiêm túc như vậy, nước mắt rưng rưng rơi xuống, cô khóc nói: “Tại sao cái này lại không hợp với cháu? Chú xem mọi người đều mặc thế này mà. Hơn nữa cháu chỉ mang một bộ đồ bơi này thôi, chú không cho cháu mặc, vậy cháu không bơi nữa. Chúng ta đi thôi.”

Kỳ thật lúc thay đồ trong lòng Tô Khuynh cũng cảm thán, tuy rằng thân hình của nguyên bản cũng không tệ, nhưng chung quy vẫn tươi xanh, thiếu một chút quyến rũ, kém xa so với cô trước đây.

Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Tô Khuynh, rồi chảy xuống chiếc cằm nhọn sau đó là xuống bộ ngực mềm mại của cô, trượt vào khe ngực sâu và biến mất.

Yến Hành chuyển ánh nhìn, dừng một lát. Cô nói cũng không sai, ở bể bơi có rất nhiều người ăn mặc như thế này, anh muốn nói rằng là bởi vì bọn họ không có vóc dáng đẹp như cô, nghĩ đi nghĩ lại đành nuốt nó vào trong.

Nghĩ đến vợ mình từng nói cô bé rất thích bơi lội, nếu đi về thế này nhất định trong lòng cô sẽ không vui, chỉ có thể nói: “Chỉ có lần này, không có lần sau.”

Cô tức khắc nín khóc mà cười lên, Yến Hành cũng nhịn không được mà cười, đưa tay ra lau nước mắt của Tô Khuynh, hết cách nói: “Sao lại nhõng nhẽo như vậy, chú chỉ nói một câu cháu đã khóc thành bộ dạng này. Đừng khóc nữa, được không? Thật xin lỗi, chú không nên hung dữ với cháu.”

Tô Khuynh vẫn còn nức nở, nhưng mà không rơi nước mắt nữa. Bình tĩnh một chút, liền vui vẻ xuống nước.

Bởi vì Yến Hành ở bên cạnh, những người đàn ông muốn tiếp cận Tô Khuynh đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho khϊếp sợ, không ai dám đến bắt chuyện.

Yến Hành nhìn Tô Khuynh trong bộ áo tắm màu vàng rực rỡ, lướt nhanh trong nước như một nàng tiên cá nhỏ, sức sống trẻ trung của thiếu nữ và sự gợi cảm quyến rũ của một người phụ nữ được kết hợp hoàn hảo trên cơ thể cô. Xung quanh Yến Hành có vô số mỹ nhân nhiều không đếm xuể, anh cũng không thể không thừa nhận rằng Tô Khuynh là báu vật trời sinh. Anh không ý thức được, ánh mắt dịu dàng của anh trước giờ chưa từng có, một giây cũng không rời khỏi cô gái đang trong hồ.

Trời dần tối, đợi Tô Khuynh bơi mệt rồi, Yến Hành đưa cô đi ăn tối ở nhà hàng của khách sạn. Công ty của Yến Hành vẫn có một số việc cần phải trở về phòng xử lý, để Tô Khuynh tự mình đi vòng vòng khu nghỉ dưỡng.

“Một mình ở gần đây chơi một lát, đừng chạy xa, có biết không?” Yến Hành dặn dò Tô Khuynh vừa thay cô kéo khóa áo khoác.

“Có chuyện gì thì gọi cho chú, đừng nói chuyện với người lạ…”

“Cháu biết mà chú, cháu không phải trẻ con.” Tô Khuynh ngắt lời anh.

“Hả? Chê chú phiền sao?" Yến Hành cười nhéo nhéo mặt cô.

Tô Khuynh tiến lên làm mặt xấu với anh, xoay người cười rồi chạy đi mất.

Tiếng cười như chuông bạc của cô gái vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người sớm chạy đi mất. Yến Hành mỉm cười thở dài, cam chịu trở về phòng tăng ca.