Chương 1

Hội quán vào lúc sáng sớm vẫn xa hoa truỵ lạc, vô cùng náo nhiệt như thế.

Tô Khuynh chân mang giày cao gót, đi xuyên qua quá đám người, chiếc váy đen hai dây bó sát cơ thể, làm tôn lên những đường cong quyến rũ mềm mại.

Bầu ngực no đủ theo bước chân cô nảy lên sinh động, vòng eo mảnh khảnh cùng với bờ mông tròn trịa căng mềm lắc lư, dưới váy lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nuột đến lóa mắt. Cô đi đến đâu, đám đàn ông đều ngây người hoá đá, ánh mắt kinh diễm mà hướng về cô.

Đối với cảnh tượng này, Tô Khuynh sớm đã tập mãi thành quen, mắt hồ ly nhẹ híp lướt qua, bước chân lại không chút lưu luyến đi về phía cửa.

Đôi mắt như men say ướŧ áŧ sóng nước, mị hoặc lan tràn, bị sóng mắt yêu mị của cô liếc nhìn, đám đàn ông đều bất giác cứng nửa người, tựa như linh hồn nhỏ bé đều đã bị tiểu yêu tinh câu đi mất, mãi đến khi bóng dáng Tô Khuynh biến mất ở cửa, thật lâu sau bọn họ mới hoàn hồn được.

Bị gió lạnh ban đêm ập đến, cảm giác chếnh choáng của Tô Khuynh cũng đã tiêu tán đi ít nhiều.

Lúc đứng ở ven đường chờ xe taxi đến, cô từ trong túi lấy ra một điếu thuốc. Đốm lửa lập loè giữ những ngón tay thon dài trắng nõn của cô, đôi môi mọng đỏ trong không trung phun ra một vòng khói.

Sương khói khiến nét mặt của cô gái càng thêm mông lung, một đôi mắt đẹp hút hồn lạnh băng, chỉ có đáy mắt lộ ra một nỗi u sầu chán ghét.

Loại sinh vật mang tên đàn ông, dù có là quyền cao chức trọng, được đồn thổi không gần nữ sắc, chỉ cần cô ra tay, chẳng phải đều sẽ ngoan ngoãn quỳ gối dưới váy châu sa của cô hay sao.

Nhàm chán. Tô Khuynh nghĩ vậy.

Trên đường lớn đối diện, một chiếc taxi bấm còi hướng về phía nàng, Tô Khuynh dụi tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi tới.

Nhưng mới vừa đi được vài bước thì bỗng một chiếc xe tải gào thét lao về phía nàng, đèn xe phát sáng đến lóa mắt, Tô Khuynh theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo liền mất đi ý thức.

Tô Khuynh lâm vào trong một vùng tối đen đặc, không biết đã trôi qua bao lâu, trong lúc cô cho rằng mình đã chết thì đột nhiên cảm nhận được cơ thể bắt đầu có tri giác. Cô thử mở ra mí mắt nặng trĩu, trước mắt liền xuất hiện một tia sáng.

“Tỉnh tỉnh!” Một giọng nữ mừng rỡ hô lên.

Tô Khuynh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh. Một nam một nữ ngồi ở mép giường, hai người nhìn qua đã ngoài 30 tuổi, hẳn là một cặp vợ chồng.

Người phụ nữ kích động mà nắm chặt tay mình, trên mặt không giấu nổi vui mừng. Mà người đàn ông đang ngồi ngay ngắn một bên, tuy không hề tỏ vẻ gì, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.