Thú triều?
Trong đầu Lạc Y ong ong kêu lên, không phải xui xẻo vậy chứ? Thật sự gặp phải thú triều?
Giờ phút này Lạc Y không kịp suy nghĩ nhiều, liền vận dụng Lăng Thiên bộ
pháp, dưới chân nhẹ bẫng lao vυ"t đến địa điểm thú triều ập tới.
Lạc Y đến không bao lâu thì mọi người dường như đều đã tụ tập đông đủ. Ngay lập tức theo lệnh của lão sư dàn trận nghênh đón thú triều.
Dùng tinh thần lực quét qua kiểm tra phát hiện thú triều còn ở rất xa nhưng
động tĩnh lại lớn như vậy? Hẳn là số lượng rất đông đi.
Lúc này Phong Thần Huyền đang đứng bên cạnh lão sư Tống Vĩnh Khanh. Gương mặt cũng mang theo biểu tình trầm trọng.
" Lão sư? Sao thú triều lại đột nhiên tấn công? Hôm nay không phải ngày rằm mà lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?"
Tống Vĩnh Khanh cũng không thoải mái gì, thú triều là kiêng kị nhất ở Ma Vụ
Sâm Lâm. Thú triều nhỏ thì không đáng lo, nhưng thú triều động tĩnh lớn
thế này, nói không lo chính là nói dối.
Lần này lại là
học đồ lịch luyện, tài năng nhất Phong Thần Huyền cũng chỉ mới cấp 7,
đối phó với thú triều vẫn gọi là miễn cưỡng. Nói chi còn có năm tân sinh mới, còn có một vị phật sống là đệ tử cưng của Vu Nhã đại sư. Nếu nàng ở lịch luyện xảy ra sự tình không may gì, bọn họ lấy gì giao phó với
người chiều đồ hơn mạng kia?
" Ta không rõ nữa! Đã rãi dược tễ quanh trại chưa?"
" Đã làm ạ!"
Để phòng ngừa thú triều tấn công bất ngờ, trước khi đến lịch luyện, Tống
Vĩnh Khanh đã chuẩn bị một loại dược tễ có thể ức chế thú triều. Chỉ cần ma thú chưa mất đi tự chủ thì sẽ có tác dụng.
" Tốt lắm, sắp xếp những tân sinh vào vòng bảo vệ của mọi người. Ngươi nhớ bảo vệ tốt cho Lạc Y!"
" Vâng!"
Phong Thần Huyền rất nhanh đáp ứng, hắn cũng biết danh tính của Lạc Y tại học viện rất lớn, đương nhiên phải bảo vệ kĩ càng nha. Nhưng sao hắn lại có dự cảm rằng nàng vốn không cần hắn bảo vệ.
Không tới hai khắc sau, thú triều đã ập đến. Thú triều lần này làm mọi người phải ngỡ ngàng.
Thực lực thật lớn nha! Đa phần đều là ma thú cấp 4, 5, thậm chí có vài con
cấp 6. Nếu chỉ chiến đấu đơn độc, thực lực như vậy chả thấm vào đâu,
nhưng đây là thú triều a!
Nhóm tân sinh rất nhanh bị đưa đến phía sau. Rất dễ hiểu là họ muốn bảo vệ nhóm này.
Lạc Y không ý kiến gì, nàng yên lặng xem xét tình huống chứ không vội vọng động.
Nhưng đương nhiên nàng không chịu yếu kém a! Cơ hội luyện tập sau khi thăng cấp quý báu thế này.
Thú triều ập đến, tiếng gầm rú của Bạt Hổ, tiếng tru khát máu của Tật Phong sói vang vọng một góc Ma Vụ Sâm Lâm.
Chúng như đã phát cuồng lao về phía trại người mà không hề e ngại đến mùi vị dược tễ.
Tống Vĩnh Khanh càng ngày sắc mặt càng tối tăm. Xem ra có huyết chiến là
không thể tránh khỏi, bọn hắn chỉ có thể tránh thương vong đến mức tối
thiểu a!
" Lên!"
Tống Vĩnh Khanh quát
lên, âm thanh vang dội khích lệ mọi người đi lên. Đó là một cuộc chiến
đấu giữa người và ma thú vô cùng khốc liệt.
Nhóm Lạc Y
cũng không ở không. Lăng Ngạo hưng phấn rút kiếm bọc sau lưng hăng hái
tiến lên chém ngang thân của Linh vân lang cấp 4.
Lập Khiêm và Bạch Thừa Vũ cũng không yếu thế, tập trung ma pháp trực tiếp tấn công diện rộng.
Cố Ân Kỳ năng lượng Thủy là yếu nhất nên dần bị tụt lại phía sau.
Lạc Y cười nhẹ. Ai cũng đã đi lên làm sao nàng có thể ở lại đây?
Nhưng, Lạc Y còn còn chưa kịp tiến lên, thì một bóng dáng cao ngất đã chắn ngang nàng. Phong Thần Huyền lắc đầu, trầm giọng nói.
" Ngươi đừng lên!"
Lạc Y hơi sửng sốt vì thái độ Phong Thần Huyền nhưng chợt nghĩ đến sư phụ mình thì liền thấu hiểu.
" Tin tưởng ta, không việc gì!"
Nói đoạn liền rút thanh chuỷ thủ nàng lấy được trên tay Triệu Học Hữu vận
dụng Lăng Thiên bộ pháp lướt lên dẫn đầu đối mặt thú triều.
Phong Thần Huyền ngơ ngác đứng một chỗ, sau liền lắc đầu cười. Hắn đã sớm có dự cảm a!
Lạc Y truyền linh lực vào thân kiếm đến mũi kiếm, chuỷ thủ phút chốc sáng bừng lên run từng đợt nhè nhẹ.
Nàng vung nhẹ tay lên, tư thái vô cùng tao nhã, nhưng một lần vung tay thì năm sáu ma thú trước mặt đều đồng loạt ngã xuống.
Ban đầu cũng không ai chú ý nhưng nhìn thấy xác ma thú xếp đống xung quanh bước đi của nàng thì chỉ có thể hít một hơi.
Mợ! Ngươi là tân sinh sao? Quá bưu hãn a!
Chính Lạc Y cũng kinh ngạc không kém. Nàng tuyệt đối tin vào thực lực của
mình, nhưng cứ mỗi lần vung đao, cơ thể không những không mệt mà còn như có một dòng nước ấm áp xoa dịu hết thảy.
Lâu dần
chính những ma thú cũng nhận ra tiểu cô nương không dễ chọc. Liền có một vài con động thủ lui về phía sau. Bọn chúng cuồng ngạo nhưng không ngốc a! Địch mạnh mà ta yếu! Nhìn xem, những ma thú cường ngạnh lao lên có
gì thoát khỏi chủy thủ của nàng ta đâu a?
Cuộc chiến giữa người và ma thú vẫn tiếp diễn một cách yếu ớt. Nhưng đúng lúc này, một
âm thanh vang lên khiến chúng ma thú sợ hãi vội rụt cổ lại không dám
tiến công.
" Dừng lại!"