Nhóm người về đến khách điếm, không ai kịp nói tiếng nào liền bị Lạc Y đưa vào không gian. Những người ở đây đối với chuyện này đã quá quen thuộc, ngay cả Độc Tà cũng không còn thấy lạ lẫm gì nữa, rất điềm nhiên đủng đỉnh rủ vài người Lục Vinh đi tìm tinh thạch trong không gian. Lạc Y đã nói bọn hắn có thể tùy ý sử dụng tài nguyên bên trong, nhờ vậy tu vi của bọn hắn rất nhanh đã có thành tựu, đột phá mức bị kìm hãm đã lâu. Thật sự là không biết phải dùng từ thế nào mới bày tỏ được tâm tình.
“Ngươi đứng lại!”
Dực Long vừa mới được thảnh thơi, hắn nâng mũi lên hít hà, ngay lập tức dừng mắt trên người Độc Tà, quát to một tiếng. Uy áp của Thần thú không phải là thứ người bình thường có thể chống trọi được, khiến cho nhóm Độc Tà cùng ba người Lục Vinh lập tức đứng sững lại, kinh ngạc nhìn Dực Long hóa thành hình thú, thu lại nhỏ xíu bay đến bên này, cẩn trọng quan sát bọn hắn vài lần, rồi dừng lại trên người Độc Tà, thật nghi hoặc lên tiếng.
“Ngươi... Ngươi là Kỳ Độc sư, ngươi cũng trùng sinh rồi sao?”
Lạc Y thật sự bị kinh ngạc không nhỏ, ánh mắt nhìn Độc Tà chằm chằm, sợ là ngay cả chính bản thân hắn cũng mê man, nâng tay chỉ vào mặt mình, hỏi lại lần nữa:
“Người vừa nói là ta sao?”
“Đúng, chính là ngươi! Gương mặt này đúng là gương mặt của Kỳ Độc sư, ta nhất định không nhìn nhầm được!”
Dực Long nghe Độc Tà hỏi lại càng quan sát kỹ, cuối cùng thật khẳng định nói. Độc Tà ngơ ngác ngẩn ra, vội vàng nói.
“Ta đúng là chuyên chế độc. Nhưng ta không phải Kỳ Độc sư gì đó. Ta tên là Độc Tà!”
“Độc Tà, đây không phải tên của Kỳ Độc sư hay sao?”
Dực Long hừ một tiếng nói, mọi người xung quanh không hiểu. Lạc Y cũng giống như bọn họ, bình tĩnh quan sát hai người hồi lâu, rồi lên tiếng nói.
“Kỳ Độc sư là ai? Độc Tà thật sự rất giống người đó sao?”
“Thần nữ, người không có trí nhớ truyền thừa hẳn là không nhớ được. Kỳ Độc sư là người kiếp trước được người cứu về, dùng độc rất tốt, chỉ là tính tình có chút cổ quái, suốt ngày đắp lên mặt một lớp dịch dung đi ra ngoài trêu ghẹo người khác. Nếu không phải ta đi nhầm vào dục bồn lúc hắn đang tắm hẳn là không thể nhận ra cái mặt yêu nghiệt này của hắn!”
Dực Long nói như chuyện đương nhiên, mọi người ngây ra như phỗng một lát, sau đó điên cuồng ôm bụng cười, ánh mắt nhìn Dực Long và Độc Tà có một tia ám muội không rõ. Độc Tà bị mọi người cười từ ngạc nhiên mờ mịt chuyển sang tức giận, hung hăng liếc nhìn Dực Long một cái, cũng không dám nhìn ai nữa chạy thẳng rời đi. Ngay cả bí mật mình có phải Kỳ Độc sư trong lời nói của Dực Long thật hay không cũng chẳng thèm quan tâm.
Lạc Y là người duy nhất không cười, nàng nhìn Độc Tà chạy xa, cuối cùng phất tay với nhóm Lăng Ngạo, Lục Vinh cùng nhóm thú, một mình dẫn Dực Long vào một góc, hỏi.
“Chuyện của Kỳ Độc sư là thế nào?”
“A, Thần nữ không cần lo lắng, hắn là người tốt cũng rất trung thành. Kiếp trước là một nhân tố quan trọng cùng ngài và nam thần điều chế ra thần dược, cuối cùng sức kiệt vong mạng, ta vốn nghĩ đời này không bao giờ gặp được hắn nữa, nào có biết hắn cũng trùng sinh, lại giống như kiếp trước gặp được người đâu!”
Dực Long cười hắc hắc, biến thành hình dạng bé trai nho nhỏ đỉnh đạc như tiểu đại nhân, xà vào lòng Lạc Y dụi dụi, nhưng lại bị Lạc Y không lưu tình xách lên, lạnh giọng nói.
“Ngươi đã mấy vạn năm tuổi ngươi có biết không? Làm hành động con nít như vậy không thấy ngại sao?”
“Ngài thật không tốt. Rõ ràng Bạch Thiên kia nhìn còn lớn hơn ta, không phải ngài cũng cho hắn dụi hay sao?”
“Bây giờ không có nữa!”
Lạc Y lạnh nhạt nói. Đúng vậy. Thật sự không có nữa. Hiện tại chỉ cần có người cả gan đến gần nàng làm hành vi thân mật hẳn sẽ bị Lãnh Hàn Thần liệt vào danh sách cần sửa trị, lâu dần không còn ai dám vuốt râu hùm trên mép lão hổ nữa. Đừng nói Bạch Thiên, đứa nhỏ có huyết thống như Kỳ Phong cũng đừng hòng chạm vào.
Dực Long không cam lòng bĩu môi, nhưng cũng biết không có tác dụng gì, đành phải hướng câu chuyện sang đường khác.
“Thần nữ, nên khế ước rồi!”
Lạc Y vì nhớ đến Lãnh Hàn Thần mà có chút ngẩn người, trong lòng có chút khó chịu, nên không hề để ý đến Dực Long đã đặt bàn tay nhỏ bé lên tay của nàng, giọng nói non nớt nhưng âm vực vô cùng mạnh mẽ mang theo nội lực cực lớn lại vang lên bên tai.
“ Ta là Âu Dương Đông Minh, là bản mạng khế ước của Thần Nữ Minh giới. Nay ta kí thác tâm linh của ta lên chuyển thế của chủ nhân, sống cùng sống, chết cùng chết!”
“ Ta là Âu Dương Lạc Y, tiếp thu thân phận Thần Nữ Minh giới, kí khế ước bản mệnh với Âu Dương Đông Minh, đồng cam cộng khổ, sống chết bất dời!”
Lạc Y không tự chủ niệm xong, bất ngờ cảm thấy một kình lực dồi dào tràn qua khiến nàng run rẩy cả người, theo bản năng dậm chân lùi về đằng sau, cố gắng trụ người đối chọi với kình lực này, trên trán và gò má đều không kiềm chế được đổ ra từng giọt mồ hôi, chảy dài lăn xuống.
Thần Vương
Thần Vương sơ kỳ
Thần Vương Sơ kỳ đỉnh phong
Thần Vương trung kỳ
Thần Vương trung kỳ đỉnh phong
Thần Vương hậu kỳ
Thần Vương hậu kỳ đỉnh phong
Thần Hoàng
Thần Hoàng sơ kỳ
Thần Hoàng sơ kỳ đỉnh phong
Thần Hoàng trung kỳ...
“A a a a a...”
Kình lực bùng phát mạnh mẽ chảy trôi trong cơ thể nháy mắt khiến cho toàn bộ kinh mạch của Lạc Y đã được mở rộng càng thêm căng ra. Đau đớn cực hạn càng lúc càng lớn khiến nàng không chịu được ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì chân khí chạy loạn trong thân thể.
Đau quá! Thật sự đau quá!
Lạc Y cắm chặt môi cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không thể bình ổn lại năng lượng mà Dực Long mang đến, cuối cùng tự nhiên ngất xỉu, đổ gục trên mặt đất dọa Âu Dương Đông Minh cũng chính là Dực Long sợ ngây người. Hắn vốn đã biết năng lượng của hắn không tầm thường, nhưng... nhưng không đến mức khiến Thần nữ đau đớn như thế chứ? Hắn... hắn phải làm thế nào bây giờ?