Chương 45: Ái muội cố túng
‘Phong Hành Vô Lệ’ bỗng nhiên cười rộ lên: “Không hổ là Hách Liên cung chủ.”
Chỉ thấy hắn vung tay áo phất qua khuôn mặt, nhất thời dung nhan yêu dị tao nhã phơi bày trước Hách Liên Cô Tuyết.
Vô Nhai cùng Tập Phong cả người ngây ngẩn ──đó là một khuôn mặt giống như đúc tử sam nam tử.
Chờ bọn hắn quay đầu lại, tử sam nam tử sớm đã hạ xuống mặt nạ, cung kính lui tới phía sau Lộng Nguyệt ‘chân chính’.
Thuật dịch dung của Lộng Nguyệt có thể giấu diếm bất luận kẻ nào, lại vĩnh viễn không thể gạt được Hách Liên Cô Tuyết, hệt như trận pháp của hắn, có thể vây khốn người trong thiên hạ, duy độc không thể vây được một người!
.
Xuân phong như tơ, phảng phất oanh yến khiêu vũ, nước hồ nhộn nhạo nổi sóng, ngọc liên tản ra nhàn nhạt hương sen.
Đám thuộc hạ đều đã thối lui, sự yên lặng bao phủ Tử Vân Đình mênh mang sương khói.
Không khí ngưng trệ, hai vị nam tử phong hoa tuyệt đại đối diện lẫn nhau, hết thảy cảnh sắc xung quanh chợt ảm đạm.
Tĩnh lặng! Sự tĩnh lặng hài hòa!
Ám đấu hồi lâu, trong lòng hai bên sớm rõ ràng, nhưng hai đôi con ngươi phảng phất có thể nói nên lời đã ngập tràn mị hoặc quyết tuyệt của đối phương không thể ngừng lại.
Đó là phong vân ám dũng!
Đó là chinh phục cùng khí phách!
Đó là âm thầm cảnh cáo!
Đó là sự ngạo nghễ chấn nhϊếp tâm hồn!
Đây tựa hồ cũng là nguyên nhân Hách Liên Cô Tuyết có thể nhìn thấu chân chính Lộng Nguyệt.
Cảm giác hoàn toàn không đồng nhất với khi nhìn đôi mắt vừa rồi.
Trong đôi tử mâu này, hắn lại xuất hiện cảm xúc bản thân vốn không nên có, như một loại quan hệ bắt nguồn từ rất lâu, một loại hấp dẫn lực trí mạng hết sức đáng sợ.
Hai người kia cho tới bây giờ đều là đi câu hồn người khác, nhưng lần này, bọn họ song song vì đối phương mà thất thần.
Không thể tự kiềm chế!
“Bổn tọa muốn biết, Hách Liên cung chủ nhìn thấu từ khi nào?”
“Ngươi vừa xuất hiện, bản cung liền hoài nghi.” Hách Liên Cô Tuyết dừng một chút, “Bất quá, thời điểm chân chính xác định Phong Hành Vô Lệ giả trang ngươi là khi hắn nâng chén.”
“Nga?” Lộng Nguyệt tràn ngập hứng thú nhìn hắn: “Bổn tọa còn tưởng rằng, thuật dịch dung của mình thực sự thiên y vô phùng.”
“Đích xác thiên y vô phùng.” Hách Liên Cô Tuyết cong môi cười, “Nhưng tay của hắn, tựa hồ đã bị Lộng Nguyệt giáo chủ bỏ quên.”
“Huyết la sát am hiểu sử đao, cho nên lòng bàn tay của hắn nổi vết chai rất rõ, mà bàn tay của Thánh thủ độc tiên ngươi lại không nổi bật như hắn.”
Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, khí tức ma mị quyết tuyệt lan tràn.
“Còn có một điểm tối trọng yếu.” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát vào tai Lộng Nguyệt, phun ra hơi thở nóng rực, hoặc mâu hơi giương, “Chính là hương vị trên người Lộng Nguyệt ngươi.”
Hương vị độc hữu trên người Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết làm sao có thể không cảm nhận được?
Từ lần trước tại Kinh Sư thành cùng Lộng Nguyệt đánh một hồi, cái loại mùi này đã khắc sâu trong óc.
Chỉ là loại vị đạo này, dường như hắn đã ở nơi nào đó ngửi qua.
Hương vị độc nhất vô nhị, có chút đặc biệt, có chút, giống như đã từng quen biết.
“Hóa trang thực giống.”
“Vậy ngươi vì sao không sớm vạch trần một chút?”
“Đương nhiên là phối hợp ngươi. . . Vạch trần quá sớm có ý nghĩa gì?”
Hồng mâu híp lại, Hách Liên Cô Tuyết vẻ đùa cợt cười khẽ: “Huống chi, ngươi không phải cũng muốn nhìn một chút xem Phong Hành Vô Lệ cùng Thiên tòa Vô Nhai của ta trong đó rốt cuộc là loại quan hệ nào sao?”
Lộng Nguyệt cười cười đầy tà khí, hắn hơi nghiêng đầu, ở bên tai Cô Tuyết nhẹ giọng phun ra: “Ngươi thực là đáng sợ, bổn tọa nghĩ cái gì cũng biết rõ.”
“Ngươi càng đáng sợ!” Cô Tuyết đẩy lên cằm Lộng Nguyệt, cố định khuôn mặt hắn, hồng mâu mị hoặc như có như không khıêυ khí©h, “Vốn nghĩ nên gϊếŧ ngươi, nhưng hiện tại. . . không đành lòng rồi đó.”
Hắn ghé sát vào chóp mũi Lộng Nguyệt, lông mi thật dài tản ra đối diện đôi tử mâu sáng ngời, “Yêu tinh, ngoan ngoãn giao Mặc Lân Đồ ra đây, bản cung sau này nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
“A a.” Lộng Nguyệt nâng cằm Cô Tuyết, cười tà mị, “Đừng lộ ra bộ dáng này với bổn tọa.”
Hai đôi con ngươi óng ánh sáng rực phóng xuất phong tình mê nhân, nổi lên cuồn cuộn vòng xoáy đem đối phương nhấn chìm.
Giờ khắc này, một cỗ xúc động mạnh mẽ trong đầu nháy mắt hiện lên, đó chính là. . .
“Ngươi còn không phải đối thủ của ta.” Ngón tay thon dài của Lộng Nguyệt luồn vào hồng phát mềm mại, lòng bàn tay nóng rực vuốt ve.
“Thật vậy sao? Có bản lĩnh ngươi liền thử xem!” Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn ra tay, bỗng nhiên cảm giác eo lưng mình bị một cỗ lực đạo hung hăng siết chặt, vậy mà mất tiên cơ.
Làm loại chuyện này, Hách Liên Cô Tuyết tuyệt đối là cao thủ, thế nhưng Lộng Nguyệt so với hắn lại càng già dặn hơn!
Hàn yên thanh u, hương phong di tán.
(yên: khói)
Cô Tuyết căn bản không đoán được thủ pháp của Lộng Nguyệt lại lưu loát linh động như thế, một trận tê dại như điện giật truyền khắp kinh lạc toàn thân.
Sa liêm bốn phía Tử Vân Đình đều rũ xuống, loáng thoáng chiếu rọi hai thân ảnh thon dài yêu diễm.
Khói sóng mờ mịt, cánh hoa chồng lên nhau che khuất mặt đất.
Lộng Nguyệt chặn lại thắt lưng Cô Tuyết, mạnh mẽ đẩy hắn lên bạch ngọc thạch trụ, khẽ liếʍ vành tai của người trong lòng, phun ra nuốt vào hơi thở ấm áp.
Cô Tuyết cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại xuất phát từ bản năng phản ứng một phen ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, hung hăng hôn lên.
Một nụ hôn này, khiến cả hai đều bùng nổ. . .
Cánh môi hai người mãnh liệt hấp duyện, đầu lưỡi ngang ngược bắt đầu dây dưa công thành đoạt đất. Lửa nóng! Cuồng nhiệt! Đó là một loại dã tính nóng rực, ánh mắt mê người phảng phất muốn nói cho đối phương: ta muốn chinh phục ngươi! Ta muốn giữ lấy ngươi!
Lộng Nguyệt đem Cô Tuyết thô bạo đẩy sát vào ngực mình, giống như điên cuồng sau nhiều năm chờ đợi, trái tim kịch liệt nhảy lên, một hồi thị huyết khẩu chiến, không chút lưu tình tàn phá lãnh địa của đối phương, nhiệt độ cơ thể nháy mắt tăng cao.
Giây lát thất thần. . .
“Ta thật sự điên rồi. . .” Cô Tuyết hơi chút thở gấp, chưa một ai có thể làm cho hắn khẩn cấp muốn chiếm hữu đến như vậy, hôm nay, hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . .
Hắn điên rồi, nhưng hắn không biết, có một người sớm đã điên đến không thành hình dạng.
“Ngươi thế nào lúc này mới điên!” Lộng Nguyệt nâng lên khuôn mặt Cô Tuyết, chỉ hận không thể đem người trước mặt nuốt vào.
Hắn thoái ẩn, hắn cô tịch, hắn không từ thủ đoạn!
Vì cái gì, là cái gì. . .
Miệng lưỡi chi chiến khiến thân thể hai người bắt đầu khô nóng, Hách Liên Cô Tuyết đã không thể thỏa mãn, hắn dùng chút lực, đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân, hồng mâu thiêu đốt liệt hỏa ái dục.
“Nghe, đừng cùng bản cung đối nghịch, bản cung không muốn thương tổn ngươi.” Hắn niết lấy cằm Lộng Nguyệt, cười yêu mị, “Trả lại Mặc Lân Đồ, chúng ta đến một hồi sảng khoái chút.”
Khóe môi Lộng Nguyệt cong lên một tia yêu diễm khinh miệt, tay trái của hắn giữ lấy thắt lưng Cô Tuyết, tay phải ở bên hông hung hăng ngắt một cái.
“Ân. . .” Lộng Nguyệt thừa dịp Cô Tuyết toàn thân tê dại, đột nhiên nghiêng người, đưa hắn gắt gao chế trụ bên dưới.
“Bớt trước mặt bổn tọa nói cái gì bản cung bản cung.” Lộng Nguyệt liếʍ cần cổ trắng nõn của người dưới thân, khe khẽ nhếch môi, “Muốn Mặc Lân Đồ, ngươi nên quên đi thôi.”
“Ngươi cũng đừng trước mặt ta nói cái gì bổn tọa bổn tọa.” Cô Tuyết đột nhiên nắm lấy tử phát mềm mại óng mượt của Lộng Nguyệt, kéo hắn kề sát mặt mình, “Lộng Nguyệt, ngươi đừng ép ta!”
“Vậy ngươi cũng đừng chọc ta!” Lộng Nguyệt cùng người dưới thân chặt chẽ thϊếp hợp, hương vị hỗn tạp như lửa nóng, bàn tay linh hoạt bắt đầu vỗ về chơi đùa khu vực mẫn cảm ở hạ thân Cô Tuyết.
Kí©h thí©ɧ trực tiếp của Lộng Nguyệt quả thực khiến Cô Tuyết cả người tê dại, loại kɧoáı ©ảʍ này lệnh cho hắn sắp không thể khống chế, Cô Tuyết đẩy lên cổ Lộng Nguyệt, gặm cắn chỗ xương quai xanh của hắn, tiếp đó nghiêng người, phản khách vi chủ.
“Ta quên nói cho ngươi biết.” Cô Tuyết không chút khách khí cọ xát bộ vị nóng rực của Lộng Nguyệt, “Muốn sống, đừng có đối nghịch với ta!”
“Ta cũng quên nói cho ngươi biết.” Lộng Nguyệt mạnh mẽ bóp lấy cổ Cô Tuyết, cường ngạnh đưa hắn đặt dưới thân, “Người không thần phục ta chỉ có tử lộ!”
“Yêu tinh, trước đem Mặc Lân Đồ ra rồi nói sau!” Đầu lưỡi tràn ngập du͙© vọиɠ của Cô Tuyết chơi đùa vành tai Lộng Nguyệt.
“Bảo bối nhi, trước thần phục ta rồi nói sau!” Lộng Nguyệt cắn cắn khỏa hoa đào lạc ấn rực rỡ phía trên xương quai xanh trắng nõn của Cô Tuyết.
“Ngươi nằm mơ!”
“Vậy ngươi đừng hòng được Mặc Lân Đồ!”
“Hảo một tên Lộng Nguyệt, bản cung có lòng khuyên bảo, ngươi lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Ai nha, Tuyết bảo bối, ngươi đây là đang uy hϊếp bổn tọa sao?”
Khıêυ khí©h cường liệt quả thực khiến thân thể hai người lửa nóng sôi trào, tiếng thở dốc tràn ngập Tử Vân Đình, nhuyễn liêm khinh sa, sương khói tựa cẩm, thân thể tản ra nhàn nhạt hương thơm pha lẫn hừng hực thiêu đốt, kɧoáı ©ảʍ cùng kí©h thí©ɧ đọa lạc vực sâu vô tận. . .
(thực. . . hấp dẫn quá đi *chùi nước miếng*)
~*~
Hôm nay quả thực không bình thường! Thế nhưng lại cùng địch nhân của hắn thân mật! Cô Tuyết vừa thở dốc, vừa nhìn Lộng Nguyệt ngồi ở phía đối diện.
Một phen triền miên vừa rồi đã đem toàn bộ lý trí của hắn đốt thành hư không, Ngạo Thần Cung cung chủ lãnh huyết vô tình thế nhưng lại không thể khống chế chính mình!
Lộng Nguyệt hơi nheo lại tử mâu, nhãn thần sáng rực khiến hồng mâu đang nhìn thẳng hắn bị hút vào thật sâu, giờ khắc này, hắn chỉ muốn thời gian tĩnh chỉ, đem ánh mắt mỹ lệ kia khắc vào tận linh hồn.
Cô Tuyết đứng dậy đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, dùng ngữ khí khıêυ khí©h nói: “Ngươi tin hay không, chung quy sẽ có một ngày Tứ linh đồ tụ tập trên tay ta.”
“Sách, Hách Liên cung chủ khẩu khí thực lớn a.” Lộng Nguyệt kề sát khuôn mặt tuyệt mỹ của Cô Tuyết, cười tà nói, “Chẳng lẽ Tặc yến tử không nói cho ngươi biết chỉ có ta mới hiểu huyền cơ trong đó sao?”
“Lộng Nguyệt giáo chủ, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của Tử yến tử kia?” Cô Tuyết nâng lên chiếc cằm tinh xảo của Lộng Nguyệt, “Chỉ cần Tứ linh đồ nằm trong tay ta, ta đồng dạng có thể đoán ra!”
Tay trái Lộng Nguyệt chế trụ cổ tay Cô Tuyết, tay phải chụp lấy sau gáy hắn, mạnh mẽ ấn hắn gần sát ngực mình, “Chỉ cần có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn cũng không lấy được Tứ linh đồ!”
“Vậy chúng ta liền thử xem!”
Hồng mâu cùng tử mâu cùng nhau đối diện, phảng phất như vực sâu muốn mê hoặc đối phương trở thành tù binh của mình, loại hấp dẫn trí mạng này như là cổ độc, khiến người ta không thể kháng cự.
── Tuyết bảo bối, ngươi đừng tiếp tục câu dẫn ta!
── Chết tiệt, rõ ràng là ngươi đang câu dẫn ta!
.
Tử Vân Đình, ám hương phù động, từng dải lụa mỏng tuyết trắng mềm mại tung bay như gió, hồng phát cùng tử phát dây dưa cuốn lấy lẫn nhau, thấp thoáng trong màn sương khói.
Kim quang xuyên thấu qua nhuyễn liêm, ở cánh hoa phủ đầy lương đình rải lên toái ảnh.
Một trận lại một trận rêи ɾỉ kéo tới. . .
“Ngươi này tử yêu tinh, lần sau ta không thượng chết ngươi không ngừng!”
“A, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội đó!”
***