🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 1: Ba ngày không gặp người
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểuthư, người đã gả tới đây ba ngày rồi,vươnggia vẫn không xuất hiện, cái này là chuyện gì vậy nha" Nha hoàn Bích Nhiêu đứng phía sau Tô Linh, vừa lau bàn vừa lẩm bẩm nói.
Trong khi đó, Tô Linh, người vừa mới gả cho Trầnvươngvẫn thoải mái nghiêng người dựa trên tháp quýphi, trong tay cầm một chùm nho lóng lánh trong suốt, không hề có hình tượng ném vào trong miệng
" Ngươi thích hắn?"
"Tiểuthư!" Bích Nhiêu bĩu môi dậm chân " Ta đây không phải là vì người mà bất bình sao?"
Nghe vậy, Tô Linh cầm lấy một quả nho, chuẩn xác ném vào trán Bích Nhiêu, ngượng ngùng cười nói
" Ngươi thấy ta bất bình khi nào?"
" Nếu chuyện cứ tiếp tục như vậy thật không ổn, người hiện tại đã là Trầnvươngphi, nhưngvươnggia vẫn luôn không ra mặt, người trong phủ đối với người làm như không thấy! Lúc người ở phủ Thừa tướng, không ai là không cung kính người..."
" Được rồi, nói nhảm cũng thật nhiều" Tô Linh nhíu mày liễu, đánh giá Bích Nhiêu đang vì mình suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ lo lắng, con ngươi linh động thông minh lại cẩn trọng
Từ trên tháp quýphiđứng dậy, đứng tại căn phòng mộc mạc nhìn xung quanh một lượt. Bích Nhiêu cũng nhắm mắt đi phía sau đến bên cạnh nàng
" Địa hìnhvươngphủ ngươi đều hiểu rõ sao?"
Bích Nhiêu thành thực gật đầu, tay để trướt vạt áo ngực tìm kiếm hồi lâu
" Đây là bản đồ địa hình"
Tô Linh mỉm cười tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành, chớp mắt liếc mắt nhìn Bích Nhiêu nói " Ân, có tiến bộ! Tiếp tục duy trì, ngươi ngủ đi, ta đi ra ngoài một chuyến!"
"Tiểuthư, người lại đi? Đây cũng không phải phủ Thừa tướng, chuyện này.... Ngô"
Bích Nhiêu còn đang líu lo nói không ngừng, nhưng lại bị Tô Linh đem chùm nho trong tay nhét vào miệng của nàng chặn ngang, cười đắc ý nhưtiểuhồ ly, vỗ khuôn mặt Bích Nhiêu
" Nếu có người hỏi tới, ngươi biết nên làmthếnào!"
"Tiểuthư..."
Hai mắt Bích Nhiêu mở to vô tội nhìn Tô Linh, một lần lại một lần cầu nguyện, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng với chiếc váy dài của nàng dần biến mất ở ngoài cửa rồi hòa vào màn đêm
*
Thân thể nhỏ bé của Tô Linh thoăn thoắt xuyên qua phủ Trầnvươngđược canh gác nghiêm ngặt, bước chân khi thì xảo diệu tránh thoát thị vệ tuần tra, khi thì lăn lộn dưới đất ẩn vào bụi cỏ xung quanh để che giấu
Thời điểm dừng lại trước bức tường cao hai mét của Trầnvươngphủ, Tô Linh ngoái đầu nhìn lại cung điện mờ mịt trong bóng đêm, Trầnvươngphủ, chẳng qua cũng chỉ nhưthế! Nàng đường đường là một đặc công, còn là lãnh đạo, rời đi nơi này cũng không làm khó được nàng. Ngoái đầu nhìn lại bức tường cao hơn người phía trước, lại không có bất kì sự trợ giúp nào, Tô Linh đem váy buộc tại bên hông, con ngươi giảo hoạt bỗng dưng phát ra ánh sáng, đùi phải lùi ra sau một bước, thời điểm con ngươi dần dần nheo lại, như linh miêu nháy mắt xông lên
Trong chớp mắt, Tô Linh từ bên trong bức tường nhảy ra ngoài. Đã ba ngày nay nàng ở trongvươngphủ, thật đúng là giống như chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg! Xác thực có chút nghẹn uất!
Trời đêm vào cuối xuân, không gian tĩnh lăng như nước, Tô Linh từ một hẻm nhỏ đi ra, đi tới tửu lâu ở trung tâm kinh thành, cho dù đêm khuya nhưng hai tầng của tửu lâu vẫn đông khách như trước
Tô Linh vừa mới đi vào,tiểunhị lập tức chạy tới, nhiệt tình chào hỏi, trên mặt phảng phất như hoa nở rộ
" Cô nương, muốn dùng gì? Món ăn ở những nơi khác tửu lâu chúng tôi đều có, cô nương cứ gọi!"
" Phải không?" Tô Linh nhíu mày hỏi lại,tiểunhị liên tục gật đầu vừa đi vừa nói chuyện
" Một con tôm hùm bốn cân!"
" A?"
Tiểunhị ngây ngẩn nhìn Tô Linh, cảm giác chính mình như đang thổi phồng sự việc. Đến khi bên cạnh có người mở miệng, thanh âm nho nhã như được gọt rửa trong thanh tuyền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi
" Ngươi đừng đùa hắn nữa!"
*Tháp quý phi