Chương 5: Tên của nàng

Tử U Băng hừ lạnh một cái, nàng mới không thích kẻ khác từ trên người mình suy xét. Thiên hậu nàng, dạng người gì chưa gặp qua? Đây rõ ràng là muốn gieo tiếng ác!

Ánh mắt hoàng hậu Hạ Thi khẽ dịu đi.

"Không sao. Bản cung không có ý trách phạt ngươi. Thân thế nàng đặc biệt, ta chỉ hỏi vậy thôi."

"Công chúa là Phượng Tinh mà".

"Điện hạ sao có thể giống với thường nhân a."

"Phải phải". Liền đó, mấy cái đầu gật theo phụ họa.

"Thi nhi."Tử Văn Hạo hài lòng nở nụ cười, ôm lấy kiều thê cùng nhi nữ vào lòng, ôn nhu nhìn Hạ Thi.

"Khụ khụ, thưa bệ hạ, vậy tiểu công chúa sẽ tên gì ạ?"Lâm Thượng thư ho nhẹ, trong lòng thầm than, ai ai ai, bệ hạ a, trong mắt người chúng thần không bằng hạt bụi thì chứ, tiểu công chúa cũng bị hất sang một bên, thật đáng thương...

Hoàng hậu Hạ Thi quăng cho Lâm Thượng thư một ánh mắt cảm tạ thật lòng, chớp lấy thời cơ phản kích:

"Phải phải, chúng ta sẽ đặt tên cho nàng thế nào đây?"

Tử U Băng muốn hét to, ta có tên có họ, không phiền ngươi quản, đáng tiếc, bây giờ, nàng chỉ có thể an phận giả làm tiểu hài tử, nếu không bọn họ một lời không hợp sẽ cho nàng là quái thai mà đem đi phóng hỏa diệt họa không biết nơi chôn, vừa may mắn trọng sinh một lần liền chết thảm, bi ai a bi ai...

Rốt cuộc, nàng chỉ có thể hừ lạnh, đầy bất mãn.

Tử Văn Hạo cùng tiểu mỹ nhân trong lòng chăm chú đánh giá Tử U Băng, cuối cùng đưa ra kết luận. Nha đầu này mới sinh ra nhưng bản tính lạnh lẽo thêm chút cao ngạo, dung nhan này, chậc chậc, tuyệt đối sau này nhất định so với đệ nhất mĩ nhân là nàng đây còn muốn mỹ hơn gấp mấy lần.

"Nha đầu này thực lãnh đạm... U Băng... U Băng, đúng rồi, nàng sẽ tên U Băng, Tử U Băng."Hạ Thi kích động nói.

U lãnh - lạnh lùng sát phạt.

Băng - lạnh lẽo tựa băng sơn.

Mỹ nữ lạnh lùng, mắt tím khuynh thế, một bóng lưng cũng đủ khiến câu hồn nhϊếp phách. Mai xuân đạp tuyết, lan thu phi sương. Vừa nghĩ đã thực phấn khích.

Tử Văn Hạo tất nhiên không phản kháng. Hắn cảm thấy Thi nhi của hắn nói gì cũng đúng, mà cái tên này cũng thực hay.

Nằm yên một chỗ nãy giờ, Tử U Băng, tất nhiên không phản kháng, nàng vẫn thích cái tên đó. Tên người đó đặt cho nàng, sao có thể thay đổi.

"Bệ hạ, lão thần có chuyện này muốn nói." Quốc sư Đường Khiên ổn định lại tâm tình kích động vừa rồi, sắc mặt bình thường trở lại.

"Có chuyện gì?"Tử Văn Hạo nhíu mày.

"Tiểu công chúa là Phượng tinh, nếu để lộ dung mạo quá sớm, ắt sẽ chạm đến điều cấm kỵ."

Bá quan cùng cặp đế hậu đang ân ái cũng không khỏi lâm vào trầm tư.

"Điều cấm kỵ?"

"Phượng tinh và Minh quân tương truyền sẽ có dung mạo hơn người, tất có điều tốt nhưng cũng có hiểm họa ngầm, hồng nhan bạc mệnh. Hơn nữa, từ ngàn đời nay đây là lần đầu xuất hiện Phượng Tinh, tương lai thống nhất thiên hạ làm một, tất nhiên sẽ có kẻ ngấm ngầm ám hại. Chi bằng có một cách mà lão thần từng đọc trong sách cổ, đó là dịch dung tiểu công chúa. Đến lúc nàng tự có khả năng bảo vệ chính mình thì sơ lộ dung nhan cũng không sao."

"..."

"..."

Đồng nhất, tất thảy đều im lặng.

"Phải đó Hạo, tạm thời cứ như vậy đi."Hạ Thi lên tiếng trước, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng tại nơi này.

"..."

"Bệ hạ, có lẽ nên làm theo cách quốc sư nói đi a."

"Được rồi, cứ làm như vậy đi." Nói xong Tử Văn Hạo hơi trầm tư một chút rồi lạnh mặt cho bá quan lui về, ánh mắt đầy tà tứ nhìn hoàng hậu Hạ Thi, trên mặt viết rõ mấy chữ "hôm nay nàng chạy trời không khỏi nắng đâu".

Hạ Thi ôm Tử U Băng đã ngủ ngon tự lúc nào vội vàng thϊếp đi, để mặc Tử Văn Hạo mặt như ăn phải phân thối hậm hực trở về. Bá quan và cung nữ thái giám lại tiếp tục biết điều che miệng cười trộm, lui xuống hết.

Mà trong lúc không có ai để ý, có một luồng sáng linh lực màu tím nho nhỏ từ tàng mây nơi Thất Thải Phượng Hoàng biến mất bay về phía vị tiểu công chúa kia, để lại một ấn ký màu tím hình Chu tước xinh đẹp sau cổ nàng.

Hoa Tường quốc, vừa chào đón một tiểu thiên thần. Thiên hạ sau này truyền rằng, nàng mỉm cười một cái liền hưng thịnh, nàng oán giận một chút liền diệt vong, vận mệnh quốc gia, không, vận mệnh Huyền Linh đại lục, trời đã định, chỉ tùy thuộc vào cái nhăn mày kia.

**********************************Ta là mỹ lệ phân cách tuyến************************************

Đầu hạ, những tia nắng yếu ớt buổi sáng nhút nhát rong ruổi khắp ngự hoa viên.

Bấy giờ đã sang hạ, cũng là thời điểm bích hồng liên - quốc hoa của Hoa Tường Quốc nở rộ nhiều nhất. Hồ Thẩm Dương nở rộ độc màu hồng phấn xen đỏ thẫm của bích hồng liên.

Thỉnh thoảng một cơn gió hạ nhẹ nhàng thoảng qua, mặt hồ trong vắt khẽ gợn sóng, mang theo hương sen nhè nhẹ xộc qua cánh mũi, thực thơm.

Một tiểu nữ hài quang minh chính đại nằm trên vạt cỏ xanh mướt ngủ, tư thế cực kì vô lại.

Nữ hài kia cũng không phải phấn điêu ngọc trác gì, chỉ là khuôn mặt tương đối khả ái một chút. Nhưng mỗi cái nhấc ta nhấc chân đều mang theo hơi thở vương giả, dù trong hình hài của một tiểu hài tử cũng khiến người ta không thể khinh thường.

Cung nữ đứng phía sau âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tiểu công chúa đại nhân a, người nằm như vậy nhỡ có mệnh hệ gì thì chúng nô tì gánh không nổi a.