Chương 5: Kim qua khiếu thiết mã
Khi tới cửa thành Biện kinh, cửa thành đã đóng, ta giơ lệnh bài thừa tướng sáng lóa lên, bọn họ lập tức mở cửa cho ta ra. Lệnh bài thừa tướng này thật hữu ích, tựa như thánh chỉ của Hoàng Thượng, giúp ta đi đường vô cùng thuận lợi.
Liên tục thúc ngựa chạy, cũng không dám dừng chân nghỉ lúc nào, chỉ sợ vừa dừng lại sẽ bị người của phủ thừa tướng đuổi theo. Rời khỏi Biện kinh khoảng một canh giờ, hẳn là Lan Lan và U Thảo đã tỉnh, liệu bọn họ có trách ta không? Cả Liên Thành nữa, khi hắn biết bị ta lừa để chạy trốn, liệu sẽ phẫn nộ và thất vọng đến nhường nào? Ta chỉ biết nói lời xin lỗi, bởi vì ở Kỳ Quốc còn ân nhân của ta, còn có người khiến ta lo lắng, dù thế nào ta cũng nhất định phải trở về.
Trời xanh xanh, ánh nắng ban trưa chiếu qua ngọn núi xuống mặt nước, hàng liễu đổ bóng mát.
Giục ngựa chạy vội một đêm, cả ta và ngựa đều đã mệt rã rời, toàn thân bốc hơi nóng, thật sự không chịu nổi thời tiết nơi đây, liền dừng lại ở một chỗ tự cho là an toàn, nằm tựa vào gốc cây thông cao lớn nghỉ tạm. Ta tự nói với mình chỉ ngủ một lát thôi, nhưng khi tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn.
Trời ạ, không tin nổi ta lại ngủ từ trưa tới khi mặt trời xuống núi, thầm mắng chính mình tham ngủ, nhìn sang dòng suối nhỏ - vốn là nơi để ngựa uống nước ăn cỏ bổ sung thể lực, lúc này đã không thấy bóng dáng ngựa đâu. Ta vừa tức giận nhìn trời, vừa cảm thấy lo lắng, lỡ như Liên Thành đuổi tới đây thì làm sao bây giờ, ta không muốn vừa được tự do đã bị hắn bắt về giam giữ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không cần lo lắng quá, bởi vì lần này ta chọn một con đường không ai ngờ tới để trở về Kỳ Quốc, như vậy sẽ trốn được đám quan binh suy nghĩ lối mòn.
Rất đơn giản, ta không đi đường thẳng mà vòng từ Khai Phong sang Hàm Đan, tiếp đến Dương Châu rồi trở lại Tô Châu. Sở dĩ có hai nguyên nhân để ta nói con đường này không ai ngờ tới được: Thứ nhất, nó sẽ tốn gấp đôi thời gian đi đường; Thứ hai, Khai Phong và Hàm Đan đang là nơi Kỳ Quốc và Biện Quốc giao chiến, có ai ngốc đến mức chạy đến nơi gió lửa sa trường chịu chết.
Cho nên dù hiện tại không có ngựa, ta cũng có thể bình yên đến Khai Phong, sau đó thuê xe ngựa trở về Tô Châu.
Đi bộ được bảy ngày, quả thật không thấy ai đuổi theo. Đi một chút lại dừng một chút, có thôn nhỏ ta sẽ dùng ngân lượng mua lương thực, nếu đi cả ngày không có nơi ăn chốn ở, ta sẽ dùng quả dại để chống đỡ qua cơn đói, sau đó đốt lửa đi ngủ. Ta lau mồ hôi trên trán, mặt trời chói chang khiến việc mở mắt cũng trở nên khó nhọc, nơi này hẳn là phía nam thành Khai Phong, chỉ cần đi thêm mấy lý nữa là sẽ ra khỏi thành, có thể ăn no ngủ kĩ, tắm rửa sạch sẽ bụi bặm trên người mấy ngày nay.
Ở phía nam, không ngờ ta tìm được một dòng suối nhỏ, suối không quá sâu, nước suối trong vắt, bốn phía có cây cối che chắn, nếu không quan sát cẩn thận sẽ rất khó phát hiện ra. Ngồi xổm bên bờ suối, ta múc nước trong hắt nhẹ lên hai má, cảm giác mát lạnh rửa trôi cái nóng toàn thân, bất giác liền nở một nụ cười nhè nhẹ.
"Thừa tướng lạ thật đấy, chúng ta đuổi được nửa đường rồi, ngài ấy còn bắt quay lại tìm theo đường Khai Phong."
"Thật không hiểu thừa tướng nghĩ gì nữa, bốn phía nơi đây đều là quân đội Kỳ Quốc, sao một cô nương lại chạy tới đây được."
Đột nhiên nghe thấy tiếng thì thào oán giận cách đó không xa, ở nơi ngoại ô tĩnh lặng này có vẻ quá mức rõ ràng. Tiếng nói vang vọng bốn phía, Thừa tướng mà bọn họ nhắc đến, sẽ không phải là Liên Thành đấy chứ?
Ta cũng không dám nghĩ nhiều, thả người vào dòng suối nhỏ rồi bơi tới chỗ sâu nhất, cuối cùng nín thở lặn xuống lòng suối, hy vọng có thể tránh thoát kiếp này. Cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Liên Thành lại cho người quay lại Khai Phong khi đã đuổi được nửa đường. Hắn thật đáng sợ, ngay cả khả năng nhỏ bé nhất cũng đã tính đến.
Không biết lặn dưới lòng suối bao lâu, cảm giác tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cho tới lúc không nghe thấy nữa ta mới chậm rãi trồi lên, hít sâu một hơi, bất chợt nghe thấy tiếng quát to vang lên phía sau.
"Này, ngươi làm gì ở đây?!" Giọng nói kinh ngạc xen lẫn tức giận, tiếng vọng quanh quẩn bốn phía.
Ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trần như nhộng đang đứng trong nước, hắn mấp máy môi như còn muốn nói điều gì, ta tức khắc hốt hoảng che miệng hắn lại.
"Công tử cứu ta với, có tên ác bá bắt ta về làm thϊếp, ta không đồng ý rồi bỏ chạy, bây giờ bọn họ đang lùng bắt ta..." Ta hoang mang lo sợ bắt đầu bịa chuyện, chỉ sợ hắn kêu tiếng nữa sẽ kéo hai tên lính về đây. Rất muốn rớt vài giọt nước mắt cầu xin lòng thương hại, nhưng nhìn ý cười trêu tức trong mắt hắn, ta không tài nào tập trung cảm xúc được.
Hắn gạt tay ta ra, buồn cười nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, thật lâu sau mới nói: "Bịa tiếp đi?"
"Không tin thì thôi." Ta nghĩ chắc hẳn hai tên lính đã đi xa, bèn hạ quyết tâm bơi vào bờ.
"Nha đầu, sàm sỡ xong còn muốn chạy?" Hắn hô to phía sau.
"Tiểu tử thối, bổn cô nương sàm sỡ ngươi là để mắt đến ngươi." Bò lên bờ, ta nghĩ rằng nam tử này quá thô lỗ, không muốn dây dưa nhiều hơn. Sửa lại mái tóc ướt đẫm, đối diện ánh mắt như sắp phun ra lửa của hắn, ta còn nói, "Tiểu tử, tuổi còn trẻ không ở nhà cày ruộng chăn trâu, sao lại chạy đến đây chơi đùa như thế, chậc chậc... Trẻ hư khó dạy!" Ta rung đùi đắc ý châm chọc một câu, nhìn hắn muốn xông lên bờ bóp chết ta lại không dám vì trần như nhộng mà cười đến đau cả bụng.
Ta không đợi hắn tức giận đã xoay người bỏ chạy, phía sau liền vang lên một tiếng rống giận ngút trời cuồn cuộn không dứt.
"Ngươi... Đứng - lại - cho - ta!!!"
Ta vừa chạy vừa cười, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận đến biến sắc của hắn, thường thường nhìn lại phía sau, chỉ sợ hắn đã mặc quần áo xong rồi đuổi theo ta. Chạy mệt, ta liền đứng tại chỗ thở hổn hển, đã lâu chưa được cười vui vẻ như vậy, có lẽ ta thật sự không thuộc về lầu son tường cao, mà thích hợp với nơi non xanh nước biếc này hơn. Nhưng ngay sau đó ta không thể cười được nữa, cứng ngắc nhìn nam tử tuyệt mỹ đang cưỡi hãn huyết bảo mã nhìn ta, nét mặt không có chút cảm xúc nào.
Giật mình lấy lại tinh thần, ta liền xoay người bỏ trốn, không ngờ hắn... Chỉ dẫn theo vài tùy tùng cũng dám mạo hiểm vào Khai Phong, hắn không biết nơi này nguy hiểm cỡ nào sao? Thân phận của hắn đủ để quân đội Kỳ Quốc đóng quân bốn phía nơi đây đem hết toàn lực tới bắt, mạo hiểm tính mạng chỉ vì một kẻ đã lừa hắn, liệu có đáng không?
Ta cảm giác được tiếng vó ngựa đang lại gần, biết rõ người và ngựa không thể so sánh về tốc độ, lại vẫn không buông tay cơ hội chạy trốn cuối cùng, nhưng đến khi bị nam tử ta chế nhạo ban nãy túm cổ tay không cho chạy tiếp, hy vọng cuối cùng của ta mới tan biến. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, ta đã sớm băm hắn ra làm trăm ngàn mảnh.
"Nha đầu thối, ngươi còn gan quay lại cơ đấy!" Lúc này hắn đã mặc khôi giáp, tay cầm kim đao, mái tóc ẩm ướt bị gió thổi qua, có vẻ phóng đãng không kềm chế được, tư thế oai hùng hiên ngang.
Liên Thành ghìm mạnh dây cương, ngựa hí một tiếng, đứng cách chúng ta không xa. Hắn nhìn nam tử đứng cạnh ta hồi lâu mới thốt ra ba chữ: "Tấn Nam vương?"
Người nọ nhìn sang Liên Thành, sau đó cười lớn một tiếng: "Ta tưởng là ai, thì ra là thừa tướng Liên Thành của Biện Quốc."
Tấn Nam vương? Tam hoàng tử Nạp Lan Kì Tinh của Kỳ Quốc? Trời ơi, vừa rồi ta còn chế nhạo hắn, sao ta biết được hắn lại có thân phận lớn như vậy chứ!
"Buông nàng ra!" Ánh mắt Liên Thành luôn đặt trên người chúng ta, nét mặt tàn khốc khát máu ta chưa từng gặp, chẳng lẽ đây mới là con người thật của hắn? Vừa chạm đến ánh mắt hắn, ta liền cúi đầu không dám nhìn tiếp.
"Nếu ta không buông thì sao?" Kì Tinh chẳng những không sợ ánh mắt Liên Thành, ngược lại còn phá lên cười cuồng vọng.
"Ngươi đi đi, ta thật sự không thể về cùng ngươi!" Ta thấp giọng nhỏ nhẹ nói, cúi đầu càng lúc càng thấp.
"Nghe thấy chưa? Ta khuyên ngươi nên đi nhanh lên, nếu không đại quân của ta đến, ngươi sẽ phải chết không toàn thây." Kì Tinh lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Cuối cùng Liên Thành rời đi, từ đầu đến cuối ta không dám nhìn mặt hắn, ta nghĩ nhất định hắn sẽ trách móc ta, thất vọng về ta, và cả thương tâm nữa...
Vốn ta định vào thành Khai Phong nghỉ ngơi, nhưng nghe Kì Tinh nói cửa thành đã đóng suốt ba ngày, dân chúng bên trong không ra được, quân đội bên ngoài cũng không vào được. Ta mới biết thì ra quân đội Kỳ Quốc vẫn đóng quân ngoài thành Khai Phong năm dặm, chuẩn bị đánh chiếm thành. Ta không còn cách nào, sau này chỉ biết dựa vào Kì Tinh để trở về Kỳ Quốc. Hắn không đồng ý cho ta đi theo, nhưng cũng không đuổi ta đi, ta coi như là hắn cam chịu.
Dọc đường đi, ta luôn hỏi hắn vì sao bỏ qua cơ hội tốt để bắt thừa tướng Biện Quốc, hắn không trả lời. Đến tận lúc ta theo hắn trở về quân doanh mới tìm được đáp án.
Các bộ hạ của hắn không hề biết hắn vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, mãi tới khi hai chúng ta vào quân doanh, các tướng sĩ mới sững sờ kinh ngạc. Thật ra ta rất khâm phục hắn, ban nãy chỉ cần hắn bối rối một chút thôi, Liên Thành sẽ nhìn ra manh mối, sau đó người bị bắt sẽ chính là chúng ta. Nhìn hắn có vẻ tùy tiện, nhưng quả đúng không phụ danh hiệu "Chiến thần".
Mười hai vạn binh lính Kỳ Quốc tinh nhuệ đóng quân ngoài thành năm dặm, địa hình trống trải chiếm ưu thế rất lớn, một khi có địch mai phục sẽ phát hiện ra ngay. Quan trọng hơn là, nơi đây có cỏ dại mênh mông xanh mướt, giúp ngựa chiến bổ sung thể lực. Tiểu tử này cũng biết nghĩ đấy chứ.
Ta vừa vào quân doanh cùng hắn, các tướng sĩ liền nhất loạt ồ lên. Quy củ từ trước đến nay không cho phép nữ tử vào quân doanh. Mà hiện tại ta quang minh chính đại đi vào, đương nhiên bọn họ không thể chấp nhận.
"Vương gia, việc ngài rời quân ta tạm thời không nói, nhưng sao ngài có thể tùy tiện mang nữ tử vào đây? Ngài không sợ lòng quân dao động hay sao?" Nói chuyện là một vị tướng quân trung niên, anh khí uy vũ.
"Tô đại tướng quân! Ta về rồi đấy thôi, mà vị cô nương này..." Hắn đột nhiên bi thương liếc nhìn ta một cái, ta không hiểu ra làm sao, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng, tiện đà nói một lý do làm ta há hốc mồm.
"Vị cô nương này vốn là con gái của Tô Châu Lưỡng Giang diêm vận sử, bất hạnh trên đường bị hai tên buôn người bắt cóc, bán cho một lão nhà giàu Biện Quốc làm tiểu thϊếp. Ông không biết lão già kia điên cỡ nào đâu, mỗi ngày đều tìm cách đánh nàng tới thương tích đầy mình, có khổ mà không thể nói. Các vị xem, một thiên kim tiểu thư làm sao chịu được tra tấn như vậy? Ta thấy nàng sắp thắt cổ tự tử trong rừng, đương nhiên muốn cứu nàng một mạng, Phật viết: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."
Thấy binh lính đến xem náo nhiệt chung quanh thương hại nhìn ta, ta cúi đầu, hai vai run run, cố đè nén cảm xúc muốn cười to, không ngờ Tấn Nam vương còn giỏi bịa chuyện hơn cả mình, chuyện vớ vẩn như vậy cũng mệt hắn nghĩ ra.
Mà người được Kì Tinh gọi là "Tô đại tướng quân" chắc hẳn là phụ thân Tô Cảnh Hoành của Tô Diêu. Ông thấy ta run run hai vai liền nghĩ rằng ta đang khóc, giọng nói cũng không cứng rắn như lúc đầu, mà trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cô nương, không phải bản tướng quân vô tình, mà là quân doanh không được có nữ tử!"
"Tướng quân, tiểu nữ đã không có nhà để về. Chỉ mong Kỳ quân sớm phá được thành Khai Phong, như vậy tiểu nữ sẽ được trở lại Kỳ Quốc. Tiểu nữ nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, nhớ tỷ tỷ..." Ta cố rớt vài giọt nước mắt, cùng Kì Tinh diễn xong vở kịch.
Tô Cảnh Hoành trầm tư lúc lâu, rốt cục đồng ý cho ta ở lại, nhưng có một điều kiện: Ta phải mặc y phục nam tử.
Ta mặc khôi giáp rất nặng ở trong quân doanh một đêm, ăn bữa tối khó nuốt nhất trong cuộc đời: Một bát tô lẫn lộn cả cơm và thức ăn, đây là chế độ chung cho toàn bộ tướng sĩ. Ta chưa từng biết bọn họ lại ăn uống khổ cực như vậy, hỏi thăm qua các binh sĩ xem Tô tướng quân và Vương gia ăn gì, không ngờ bọn họ trả lời rằng: "Giống bọn ta". Ta càng thêm bội phục Tô tướng quân và Kì Tinh, có địa vị cao ngất trong triều, nhưng lại ăn ngủ như các binh sĩ, quả thật đáng quý. Vậy nên, ta quyết định bữa sáng nay sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho họ.
Ta bưng bát cháo thơm ngào ngạt vừa nấu cùng đĩa bánh nướng bước vào quân trướng, đưa cho Tô tướng quân và Tấn Nam vương đã bàn cách đánh thành suốt cả đêm chưa nghỉ ngơi. Nhưng Tô tướng quân vừa thấy đồ ăn sáng ta làm liền thay đổi sắc mặt, cũng không quan tâm chuyện ta là nữ tử, thẳng mặt răn dạy: "Cô nương có biết một bát cháo điểm tâm này có thể giúp mười hai binh lính no bụng không?!"
"Tô tướng quân..." Tấn Nam vương muốn khuyên ông nguôi giận, lại bị ông cắt ngang.
"Làm thống soái một quân, nên đồng cam cộng khổ cùng binh lính, chẳng lẽ thống soái thì tài trí hơn người? Binh lính nơi đây, có ai không phải là bảo bối của cha mẹ? Bọn họ cam nguyện tới đây bỏ sức vì đất nước, nếu ta không thể đối xử bình đẳng thì không xứng ngồi trên vị trí thống soái này!"
Ta tái nhợt nhìn Tô tướng quân hồi lâu, rốt cục ra khỏi quân trướng. Tấn Nam vương đuổi theo, nói: "Tô tướng quân nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để bụng."
Ta lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Ta rốt cục hiểu được, vì sao Kỳ Quốc mạnh nhất trong ba nước, thì ra có một vị Tô đại tướng quân biết đồng cam cộng khổ cùng binh lính như vậy."
Mờ mịt mỉm cười, ta thấy trong mắt Kì Tinh có ngạc nhiên, cũng không đoán hắn ngạc nhiên vì chuyện gì, thản nhiên rời khỏi chủ trướng.
Mây mù mông lung, cát vàng cuồn cuộn, chim diều hâu kêu to. Nhìn cát vàng theo gió thổi quét chung quanh, có vẻ sắp có mưa lớn. Đáy lòng cảm xúc rối bời, nếu phụ hoàng có những thủ hạ một lòng vì nước giống Tô tướng quân, có lẽ Hạ Quốc đã không đổi chủ.
Ta trở lại phòng bếp, học món thập cẩm đêm qua, đổ tất cả nguyên liệu vào nồi nấu chung. Tuy không thể cải thiện bữa ăn cho họ, nhưng ta có thể làm những món này không quá khó nuốt. Khi ta lại bưng đồ ăn vào chủ trướng, Tô tướng quân và Kì Tinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta chằm chằm, ta thản nhiên nở nụ cười.
"Tướng quân, Vương gia, hai vị yên tâm, mấy món này hoàn toàn giống thức ăn của binh lính. Các vị cả đêm chưa ngủ, trước hết phải no bụng mới có sức nghĩ cách công phá thành Khai Phong." Ta đặt bát thức ăn lớn tới trước mặt Tô tướng quân.
Tô tướng quân nhìn ta hồi lâu mới nhận bát, cảm thán một tiếng: "Mới vừa rồi ta quá hà khắc, cô chỉ là vị cô nương, sao hiểu được việc quân!"
Ta tức khắc lắc đầu tỏ vẻ không ủng hộ: "Tướng quân nói sai rồi, không phải tất cả nữ tử đều quan tâm đến phù hoa danh lợi hay việc vặt hồng trần, nếu tướng quân để mắt Phan Ngọc, xin hãy nghe tiểu nữ nói một lời."
Tô tướng quân thâm ý đánh giá ta một lần, sau đó mới gật đầu ý bảo ta nói. Mà Kì Tinh ngồi một bên ăn cơm như hổ đói sói đói, đồng thời chăm chú nhìn ta, dường như rất chờ mong xem ta sẽ nói điều gì.
"Nghe Vương gia nói, mười hai vạn đại quân đã đóng quân ngoài thành năm ngày nay, lại chậm chạp không thể phá thành Khai Phong."
Tô tướng quân nghiêm trọng gật đầu: "Hàng phòng thủ của Khai Phong như tường đồng vách sắt, quân ta tiến công mấy lần đều thương vong thảm trọng."
"Ta tin tưởng tướng quân và Vương gia đã sớm phân tích ra vấn đề: Thứ nhất, binh lực Khai Phong mạnh mẽ, vị trí địa lý ở nơi cao, dễ dàng quan sát quân ta, cực kì chiếm ưu thế. Thứ hai, dân chúng đồng lòng, thề sống chết cùng thành Khai Phong." Ta êm tai nói tới đây, nét mặt Tô tướng quân và Kì Tinh hơi thay đổi. Ta biết mình vừa phân tích đúng, vì thế tiếp tục, "Tuy nói đóng cửa thành sẽ không có lương thực đi vào, lương thực dự trữ của bọn họ không duy trì được bao lâu, nhưng lương thực bên ta cũng sắp hao hết vì đóng quân nhiều ngày, việc đánh thành đã rất gấp rút. Vậy nên... Hiện tại chỉ còn một cách có thể phá thành Khai Phong!"
"Cách gì?" Kì Tinh đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, trong tay còn bưng bát cơm mới ăn một nửa, bộ dáng rất là buồn cười, ta thấy hắn không có điểm nào giống Vương gia thân phận tôn quý.
"Nguồn nước, sáng nay đi múc nước ta phát hiện ra con sông nửa dặm ngoài kia nối thẳng đến Khai Phong, nếu chúng ta phá được đê sông, ngày chiếm thành Khai Phong cũng sắp tới."
"Cách đó chúng ta nghĩ đến lâu rồi, nhưng con sông này không chỉ là nguồn nước duy nhất của Khai Phong, cũng là nguồn nước duy nhất của quân ta, vậy nên..." Tô tướng quân lập tức đáp, lắc đầu vuốt vuốt chòm râu, nhưng hai chữ "Vậy nên" còn chưa vừa dứt, ta đã tiếp lời.
"Vậy nên hôm qua Vương gia mới rời quân doanh." Ta chuyển ánh mắt sang Kì Tinh, đầu tiên hắn ngẩn người, sau đó tán thưởng cười khẽ với ta. Ta cười đáp lại, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh hắn trần như nhộng đứng trong nước, hai gò má hơi hơi nóng lên, đá đi suy nghĩ lung tung trong đầu, nói tiếp, "Vương gia đi tìm nguồn nước mới, may mắn đã tìm được. Cách một dặm về phía nam có một dòng suối nhỏ trong vắt sạch sẽ có thể cấp nước cho toàn bộ quân doanh."
Ta nói xong, không thấy Tô tướng quân và Kì Tinh có phản ứng gì, không khí im lặng mà quái lạ. Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Hay là ta đã nói điều gì không nên nói?
Tô tướng quân đột nhiên cười to, đi tới trước mặt ta, vỗ mạnh lên bả vai đang đau đớn vì bị khôi giáp đè nặng của ta, dùng lực quá mạnh. Ta mềm nhũn hai chân thiếu chút nữa không đứng vững, may mắn cố gắng gượng được.
"Hay lắm, cô nương Phan Ngọc thật thông minh, mới đến quân doanh một đêm đã hiểu rõ tình thế, thậm chí còn nghĩ ra cách đối phó, hiếm thấy hiếm thấy..." Tô tướng quân như thấy được người trời, ý cười cuồn cuộn không dứt. Ta nhìn ông, giống như nhìn thấy phụ hoàng, người cũng có nét mặt hiền lành, nụ cười hòa ái, lúc vui vẻ cũng vỗ vỗ vai ta.
Kì Tinh tiến lên, một tay ôm vai ta: "Theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào?"
"Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông." Giọng nói chưa dứt, tiếng sấm đã vang lên ầm ầm trên đỉnh đầu, ta và Kì Tinh nhìn nhau, đồng thời nói: "Gió đông đến rồi!"
Tô tướng quân kích động chạy ra doanh trướng tập hợp mấy ngàn binh sĩ, vô cùng uy tín nói: "Các tướng sĩ nghe lệnh, đến con sông cách thành nửa dặm, phá đê trong thời gian nhanh nhất."
Nhìn mấy ngàn binh lính khí thế hừng hực đi theo Tô tướng quân, ta cũng vui mừng nở nụ cười. Ta muốn đi cùng, lại bị Kì Tinh túm lấy: "Mưa to thế này, ngươi định đi đâu?"
"Đi phá đê cùng mọi người! Chỉ cần đê vỡ, mưa to sẽ làm bùn đất trôi xuống sông. Nước sông bị ô nhiễm vẩn đυ.c sẽ chặt đứt nguồn nước của thành Khai Phong, phá thành rồi ta sẽ được về Tô Châu."
"Ngươi đi làm gì, không cho phép đi!" Nói xong liền cứng rắn lôi ta tới chiếc ghế bên phải ghế chủ tướng, ấn ta ngồi xuống, sau đó hắn ngồi ghế đối diện với ta, nói, "Ngồi với ta một lát!"
Hai chúng ta cứ ngồi như vậy, nhưng hắn không nói lời nào. Thấy hắn rầu rĩ không vui, chân mày nhăn chặt, ta rất ngạc nhiên hỏi: "Sắp phá được thành Khai Phong, sao Vương gia lại không vui?"
"Mẫu phi tuyển Vương phi cho ta, là cháu gái của Dương thái sư!" Mang theo điểm châm chọc, hắn nở nụ cười.
"Vương gia đã trưởng thành, lập gia đình là chuyện tất nhiên!" Ta cười nói, giả bộ không thấy trăm ngàn sự không muốn trong mắt hắn. Mẫu phi của hắn là Minh quý nhân, xuất thân danh môn quý tộc, tâm cao khí ngạo, không thèm giao tiếp với người thường. Huống chi con trai của bà là Kì Tinh giữ trọng binh triều đình, bà còn sinh hạ tiểu công chúa đầu tiên cho Hoàng Thượng, địa vị trong cung thuộc hàng nhất đẳng. Nếu bà muốn chọn con dâu, tuyệt đối cũng phải thuộc hàng nhất đẳng, sao có thể để Kì Tinh tự quyết định?
Hắn cười nhạt, "Đường đường là Vương gia, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng không được quyết định, nói ra thật đáng chê cười!"
Có lẽ không nên, nhưng ta vẫn không kìm nén được, cười lên tiếng: "Vương gia, hỏi ngài vấn đề này, ngài có thể trả lời thành thật không?"
Thấy hắn gật đầu, ta dùng giọng nói thanh thúy hỏi: "Ngôi vị hoàng đế, ngài muốn không?"
Năm ngày sau, thành Khai Phong tự sụp đổ, đám binh lính và dân chúng trong thành bụng đói kêu vang, hạ vũ khí, mở cửa thành đầu hàng, Khai Phong chính thức thuộc về Kỳ Quốc. Đồng thời Hàm Đan cũng truyền tin báo đến, đại thắng, toàn quốc vui mừng. Mà Kì Tinh muốn đưa ta về Tô Châu, vì thế đại quân chia làm hai nhóm, một nhóm theo Tô tướng quân về Kim Lăng, một nhóm mấy ngàn tướng sĩ theo Kì Tinh đưa ta về Tô Châu.
Kì Tinh nói muốn đưa ta về, nhưng thật ra hai ta đều tự hiểu, hắn muốn trốn tránh đại hôn, hắn căn bản không muốn về triều gặp vị Vương phi mà Minh quý nhân tuyển cho hắn.
Còn nhớ rõ ngày ấy ta hỏi hắn có muốn ngôi vị hoàng đế không, hắn thế nhưng trả lời kiên quyết, chỉ một chữ nhưng vô cùng mạnh mẽ, "Muốn".
Hắn nói: "Từ nhỏ mẫu phi đã nói với ta: "Ngôi vị hoàng đế không thuộc về thái tử, mà thuộc về người có năng lực." Khi đó còn nhỏ không hiểu ý mẫu phi, đến tận năm mười sáu tuổi được phong vương, phụ hoàng giao binh quyền phái ta xuất chinh. Lần nào trên chiến trường mà không phải liều mạng chiến đấu với kẻ địch? Nạp Lan Kì Hạo dựa vào đâu để ngồi mát ăn bát vàng? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là con trưởng?"
Ta nên cảm thấy may mắn vì Kì Tinh không hề giấu diếm ta, hay nên đau lòng vì hắn bị mẫu thân đẩy vào con đường không lối thoát? Từ trước đến nay, ngai vàng hoàng đế nào mà không xây từ máu thịt huynh đệ, lại có bao nhiêu anh hùng uổng phí tính mạng vì vị trí xa vời kia? Nhưng dù thế, luôn có lớp người này tiếp bước lớp người khác cố kéo dài hơi tàn để cùng nhau tranh đoạt.
Khi đó ta chỉ hỏi hắn một câu: "Ngài có chắc chắn mình sẽ làm một vị hoàng đế tốt lưu danh thiên cổ không? Hay chỉ là tên lỗ mãng thích sử dụng vũ lực?"
Trời cao mây rộng, trăng sáng gió mát, cây dương hoa lá đung đưa.
Hương thu chưa nồng, ngoài cửa lá rụng, là lá cây ngô đồng, chứng tỏ chính thu đã sắp về.
Không ngờ ta ở Biện Quốc đã hơn hai tháng, Trung thu ngày càng gần, ta đứng trước cửa phủ nhà họ Phan bồi hồi thật lâu, nhưng không chịu đẩy cửa bước vào. Kì Tinh không hỏi ta tại sao, cũng giống như lúc trước hắn không hỏi quan hệ giữa ta và Liên Thành. Hắn chỉ lẳng lặng đứng cùng ta, mấy ngàn binh lính phía sau cũng đứng như vậy, con đường phồn hoa nhất Tô Châu bị chúng ta đổ chật như nêm cối.
Kì Tinh đến đây làm kinh động quan viên toàn huyện, tri huyện, tổng binh, thông phán, thiên tổng... Hơn mười vị quan viên cầm quà cáp đến Phan phủ bái kiến Kì Tinh, lại bị hắn tức giận đuổi về.
"Nha đầu, ngươi đứng gần một canh giờ rồi, sao còn không đi vào? Chẳng lẽ ngươi không nhớ người nhà?" Hắn rốt cục không kiên nhẫn được, mở miệng hỏi ta.
"Nhớ." Chỉ một chữ đã khẳng định nỗi lòng, ta nhớ mẫu hậu, nhớ phụ hoàng... Còn người nhà họ Phan, có cũng được mà không có cũng không sao. Bọn họ đối xử tốt với ta đều là vì muốn lấy lòng Kì Hữu, ta chán ghét sắc mặt dối trá của bọn họ.
"Cô nương?!" Một tiếng hưng phấn, kinh ngạc, xen lẫn vui thích đột nhiên vang lên từ phía sau, không đợi ta xoay người, một thân thể mảnh mai đã nhào vào lòng ta, làm l*иg ngực hơi đau. Nhưng hiện tại ta cũng không quan tâm nữa, chỉ lo thương tiếc ôm lấy Vân Châu đang khóc sướt mướt.
"Cô có biết ngày ấy cô mất tích, nô tì lo lắng thế nào không... Chủ tử biết chuyện liền phát điên đi tìm cô, thậm chí không tham gia ngày đại hôn của thái tử, nhưng vẫn không tìm thấy cô. Nô tì còn nghĩ... Còn nghĩ..." Vân Châu ôm chặt thắt lưng của ta, nói năng lộn xộn, khóc không thành tiếng.
Ta bất đắc dĩ cười khẽ, thì ra Vân Châu lo cho ta như vậy, mà Kì Hữu... Phát điên tìm ta là sợ kế hoạch sẽ sụp đổ vì ta mất tích? Ta muốn lên tiếng an ủi, nhưng đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kì Tinh, không khỏi cảm thấy rùng mình, ta hoàn toàn bị vui sướиɠ làm mờ suy nghĩ, thế nhưng quên mất Kì Tinh đang đứng bên cạnh mình, hắn nhất định đã nghe thấy câu "Thậm chí không tham gia ngày đại hôn của thái tử"!
Vì tránh để Vân Châu tiếp tục nói làm lộ thân phận Kì Hữu, ta nhẹ nhàng kéo nàng ra, chỉ vào Kì Tinh: "Vân Châu, mau bái kiến Tấn Nam vương!"
Vân Châu lập tức ngừng khóc, trợn to mắt nhìn Kì Tinh, vẻ mặt bối rối, ngay cả hành lễ cũng quên. Ta nhẹ nhàng đẩy nàng, ý bảo nàng hoàn hồn, đừng hành động sơ hở.
"Vân Châu bái kiến Vương gia." Nàng lấy lại tinh thần, cuống quít quỳ rạp xuống đất.
Kì Tinh thâm ý mỉm cười nói Vân Châu không cần đa lễ, nhưng tầm mắt hắn lại luôn đặt trên mặt ta, càng lúc càng thâm trầm, đùa cợt mà ẩn giấu uy nghiêm. Đầu óc có chút hỗn loạn, hắn đã nhận ra điều gì rồi sao?
"Vương gia đại giá quang lâm, ty chức không tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội!" Phan Nhân, phụ thân hiện tại của ta, kích động dẫn mẫu thân Trương Ưu Lan và tỷ tỷ Phan Lâm ra phủ quỳ nghênh.
"Không cần đa lễ, đưa nhị tiểu thư bình yên về phủ, ta cũng nên hồi cung." Nụ cười ấm áp của Kì Tinh làm ta thấy là lạ, lại không thể nói rõ lạ ở điểm nào.
Tiễn bước Kì Tinh, ta không nói một lời liền bước vào Phan phủ. Gia đình này rất nhiều chuyện, mà ta tựa như đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, tất cả mọi người tươi cười với ta đều chỉ vì muốn đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Quả nhiên, ta hồi phủ được ba ngày, triều đình phái một vị công công cầm thánh chỉ tới Phan phủ, Phan Nhân được phong làm Hộ bộ thị lang, tức khắc vào kinh yết kiến Hoàng Thượng. Từ viên quan tam phẩm diêm vận sử nháy mắt thăng chức làm chính nhị phẩm thị lang, từ nay Phan Nhân có thể làm quan trong triều.
Ta thu dọn hành lý vào kinh cùng phụ thân, khó hiểu vì sao ngày ấy công công tuyên thánh chỉ xong còn nói thêm một câu "Mong ngài dẫn nhị tiểu thư vào kinh". Ta tò mò đưa cho công công rất nhiều ngân lượng, dò hỏi nguyên nhân trong đó, nhưng công công chỉ cười khanh khách rồi nói, "Hàn chiêu nghi ở bên gối Thánh Thượng nói một câu, Phan vận sử liền thăng chức đến vị trí mà nhiều người trong triều tranh phá đầu cũng không được. Nhà họ Phan các ngươi có nương nương chống lưng, tương lai một bước lên trời là chuyện tất nhiên."