Khuynh Thế Hoàng Phi

6.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là một bộ tiểu thuyết cung đình, mỹ nữ tập hợp, vương tử tranh ngôi. Đây là một bộ quyền mưu bảo điển, các nhân vật sâu xa khó đoán. Đây là một bộ thánh kinh tình yêu, khiến người ta cùng lúc cảm  …
Xem Thêm

Chương 49: Thất nhật tỏa tình kiếp
Ngày thứ sáu, những tiếng sấm sét lớn khiến ta choàng tỉnh từ cơn mơ. Âm u ba hôm nay, cuối cùng thì mưa cũng đến. Ta đứng dậy đóng kín cửa sổ, trở về giường, làm cách nào cũng không ngủ tiếp được. Nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi, thật nhanh quá, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, tất cả sẽ kết thúc thật ư?

Đột nhiên, ta nhớ đến hai cây mai hôm trước, mưa gió to thế này, làm sao chúng nó chống chọi được? Nghĩ vậy, ta bèn xuống giường, cầm ô chuẩn bị ra ngoài, nhưng mới mở hé cửa liền dừng bước, bởi ta nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện. Đưa mắt nhìn trộm, ta thấy hai người đứng dưới mái hiên, một là Kì Hữu, một là... Ta nhìn kĩ hồi lâu mới nhận ra, không ai khác ngoài đại tướng quân Tô Cảnh Hoành.

"Hoàng Thượng, hai nước Dục - Hạ liên minh đối phó chúng ta, Minh Y hầu đã tới tiền tuyến chiến đấu nhiều ngày trước, hiện tại Hoàng Thượng phải vào triều trấn an lòng quan, mà không phải ở đây chơi đùa cùng mỹ nữ!" Tô Cảnh Hoành lớn tiếng chỉ trích, không chút sợ sệt dù đối phương là Hoàng Thượng.

"Trẫm có tính toán cả." Giọng nói không nghe ra cảm xúc, "Tình hình chiến sự thế nào?"

"Hai quân thực lực ngang nhau, thần muốn đi trợ giúp Minh Y hầu một tay, như vậy phần thắng của chúng ta khá lớn." Tô Cảnh Hoành sốt ruột chỉ muốn nhanh nhanh ra trận.

"Qua hai ngày nữa, trẫm sẽ đi cùng ngươi."

"Cái gì? Hoàng Thượng định bắt chước hoàng đế Dục Quốc ngự giá thân chinh hay sao? Đó là chuyện cực kì nguy hiểm, thần không thể để Hoàng Thượng mạo hiểm được."

"Cho dù hai nước Dục, Hạ liên minh, trẫm cũng không sợ. Bọn họ tùy tiện liên minh, quân đội không có chuẩn bị trước, lần đầu tiên chiến đấu với nhau, rất khó phối hợp ăn ý." Kì Hữu tinh tế phân tích.

"Nếu Hoàng Thượng đã quyết định, thần thề sống chết bảo vệ không rời."

Ta nhẹ nhàng cài cửa, nghĩ lại đoạn đối thoại vừa xong. Chiến tranh, rốt cục đã bắt đầu rồi ư? Liên Thành thân chinh... Một hoàng đế rời cung thân chinh, lỡ có điều gì xảy ra, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào? Cuộc chiến đã nổ ra mấy ngày, Kì Hữu lại không hề căng thẳng, không quan tâm hỏi chuyện triều chính. Chàng, thật sự chắc thắng vậy sao?

Mà ta... Chẳng lẽ đang lo cho chàng? Đối thủ của chàng là Liên Thành, là phụ thân của đứa con ta đang mang trong bụng. Sao lòng ta lại mâu thuẫn đến vậy? Trái tim đập loạn nhịp, tán ô trên tay suýt nữa thì đánh rơi.

Chỉ còn một ngày, chỉ còn một ngày nữa thôi, ta sẽ trở lại bên Liên Thành, ta sẽ kề vai chiến đấu cùng hắn, bất luận ai thắng ai thua.

Ta cất ô về chỗ cũ, im lặng nằm xuống giường, cong người, vừa nhắm mắt, những hình ảnh máu tanh lại hiện lên trong tâm trí. Mồ hôi lạnh rịn ra từ lưng, từ trán, ta tự nhủ với mình, trận chiến này là không thể tránh khỏi...

"Cốc cốc cốc!" Những tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, "Phức Nhã."

Là Kì Hữu! Ta xuống giường mở cửa, tỏ ra bình thản hỏi: "Trễ rồi, sao chàng còn chưa ngủ?"

"Mưa lớn quá... Ta sợ mai bị úng, bao cố gắng của chúng ta sẽ uổng phí."

Ta giật mình, không ngờ chàng lại cẩn thận đến vậy, thật sự không giống với trước kia. Có lẽ vì không bị thân phận đế vương trói buộc, cho nên mới có thể thong dong ở cùng ta. Nhưng bảy ngày chung quy sẽ kết thúc, nháy mắt trôi qua như hoa quỳnh héo rụng, tuy đau, nhưng cũng sẽ là kỉ niệm đẹp nhất trong lòng ta.

"Ôi chao, thϊếp quên mất." Ta giả bộ vừa tỉnh ngủ, vỗ nhẹ đầu, vọt vào phòng lấy ô, "Đi mau, ra xem mai thế nào... Thϊếp còn mong bốn năm sáu bảy năm nữa chúng nó thành cây to cơ mà."

Đêm khuya mưa sa gió giật, sấm chớp lóe sáng trên bầu trời, lúc hai ta đến nơi, một cây bị đổ, cây kia cũng lộ gốc ra ngoài. Ta vội vàng dựng cây lên, cào đất trồng về chỗ cũ. Mưa thấm ướt làn váy, bùn bám bẩn đôi hài.

Kì Hữu ngồi xuống giúp ta giữ cây, nghiêng ô che cho ta, để mặc mình bị ướt.

Trải qua một phen cố gắng, rốt cục thì cũng xong. Ta lấy tay áo xoa xoa mồ hôi lẫn nước mưa trên trán, cười nhẹ nhàng, "May mà chàng gọi thϊếp dậy, nếu không bao tâm huyết đã bị uổng phí rồi."

Kì Hữu chăm chú nhìn ta, ánh mắt thoáng qua thứ cảm xúc mà ta không hiểu. Chàng vươn tay hứng vài giọt mưa, sau đó xoa xoa má phải của ta, "Bẩn quá."

Ta cười gượng một tiếng, đẩy ô về phía chàng, "Cả hai ta đều khờ, sao chỉ mang một cái ô thôi chứ?!"

Chàng cũng bật cười, "Đó mới là gọi hạnh phúc."

"Kì Hữu, về sau năm nào chàng cũng phải tới đây một lần đó nha." Ta chỉ vào hai cây mai, nghiêm túc nói.

"Được." Chàng gật đầu, "Thật ra ta có nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, hôm nay, nàng có thể giải đáp giúp ta không?"

"Còn nhớ lần đầu gặp nhau, ta đề nghị giao dịch, nàng đồng ý ngay lập tức, khi đó chắc hẳn trong lòng nàng có vô số thù hận. Nhưng một năm sau tiến cung, ta lại phát hiện, nàng căn bản không muốn báo thù, vậy tại sao lúc trước còn đồng ý, tại sao lại giúp ta?"

"Nếu... Thϊếp nói là vì chàng, chàng có tin không?" Hiện tại ngay chính ta cũng không tin, làm sao khi ấy có thể vì một nam nhân mới gặp vài lần mà từ bỏ nghiệp lớn báo thù, lựa chọn tiến cung giúp hắn? "Có lẽ vì lần đầu tiên gặp chàng, nụ cười ấm áp của chàng đã hòa tan tim thϊếp. Hoặc cũng có thể vì, quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, thϊếp muốn giúp lòng chàng không còn thấy cô độc nữa."

Ánh mắt chàng có chút nghi ngờ, lại có chút cảm xúc ta chưa từng gặp, chàng hơi hé môi nói: "Phức Nhã, có lẽ chúng ta đều thuộc một kiểu người, cô độc mà ích kỷ."

Chàng thừa nhận ích kỷ ngay trước mặt ta? Nhưng vẫn không quên kéo ta theo cùng, ta bật cười, "Đúng vậy, chúng ta đều ích kỷ, chàng vì ngôi vương, thϊếp vì phục quốc, trong lúc vô tình đã làm tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình."

Tiếng mưa quá to làm giọng ta thêm phần mờ mịt. Ta vươn tay lau trán giúp chàng, "Ngày kết hôn với Đỗ Hoàn... Chàng đột nhiên chạy đến Lãm Nguyệt lâu nói cho thϊếp biết, chàng muốn dừng kế hoạch, khi đó thϊếp còn nghĩ chàng chỉ nói nhảm mà thôi, làm sao người coi trọng quyền lực như Kì Hữu lại chịu từ bỏ ngai vàng vì thϊếp được."

"Tại sao nàng bỏ đi, tại sao không ở bên ta chống lại phụ hoàng? Nếu nàng không đi, tất cả... Đã khác." Giọng điệu xen lẫn tiếc nuối cùng trách cứ.

"Thϊếp luôn nghĩ, nếu chàng làm vua, sẽ là một vị vua vô cùng tốt, mang đến yên ổn cho thiên hạ. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, tiên đế có kế trong kế, nếu thϊếp biết trước... Cho dù ông ta muốn gϊếŧ, thϊếp cũng nhất quyết không đi." Nhìn Kì Hữu nhíu mày suy nghĩ, ta cười, "Hết thảy đều là chuyện cũ... Chúng ta không thể quay về. Cứ để cho quá khứ ngủ yên được không?"

Dứt lời, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Mưa lớn khiến hai ta ướt nhẹp, nhưng vẫn cố gắng che chở hai cây mai. Đây là công sức của ta và chàng, là thứ duy nhất ta có chung với chàng, sau này, ta sẽ luôn ghi khắc.

Ngày thứ bảy qua nhanh như cơn gió, ta bước lên thuyền nhỏ cùng chàng, đáy lòng lưu luyến không rời. Bảy ngày này, là bảy ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta, dù tận cùng là tổn thương chờ đợi, ta cũng không hối tiếc.

Nhớ giây khắc ở chung cuối cùng trước khi về, chàng có nói: "Phức Nhã, ta biết nàng yêu ta, tựa như ta vẫn luôn yêu nàng."

Khi đó ta không biết trả lời thế nào, đưa mắt nhìn mặt hồ, ngẩn người nhìn bóng mình trong nước, hồi lâu mới hỏi: "Chàng để thϊếp đi thật ư?" Hôm qua ta thao thức một đêm, cảm thấy Kì Hữu không thể thả ta đi đơn giản như vậy, ta là một con tin vô cùng giá trị, nếu dùng để uy hϊếp Liên Thành...

Kì Hữu, liệu có lợi dụng ta hay không?

Nếu ta là chàng, ta sẽ chọn lợi dụng. Bởi vì, đây là chuyện giang sơn đại sự, quyết định ấy không đáng bị chỉ trích...

"Ta sẽ đích thân đưa nàng về bên hắn." Giọng điệu cực kì nghiêm túc, ta không đoán được chàng định làm gì, chỉ biết cười đưa tay xuống nước, cảm giác lạnh lẽo khiến trái tim thoải mái phần nào.

Thuyền gần chạm bến, ta thấy Tô Cảnh Hoành và Kì Hạo đứng lặng bên bờ, nghênh đón Kì Hữu trở về. Ta biết, thế là hết, từ giờ trở đi, chàng là hoàng đế Kỳ Quốc, ta là Thần phi Dục Quốc.

Hy vọng, lần này chàng sẽ không làm ta thất vọng, đừng lợi dụng ta lần nữa...

Thêm Bình Luận