Chương 43: Lam uyển kinh tình dạ
Từ sau lần đó, ngày nào Hi cũng quang minh chính đại bước vào Chiêu Dương cung bắt mạch cho ta. Nói việc vu oan Linh Thủy Y lần trước là vì trả thù cũng không đúng lắm, bởi mục đích lớn hơn nữa là tạo cho Hi lý do đường hoàng để đến Chiêu Dương cung. Ở Dục Quốc trừ Liên Thành ra, ta căn bản không nơi nương tựa, muốn làm gì cũng lòng có dư nhưng không đủ sức. Vừa khéo, bệnh tình lần này là một ân huệ lớn. Chua xót cười, bắt đầu từ khi nào thì, ta phải lợi dụng bệnh tình của chính mình?
Ta cùng Hi lẳng lặng ngồi bên bàn đá cẩm thạch, làn khói thơm bay lên từ liếc lư đồng, ngập tràn trong không khí. Bốn phía im lặng đến mức chỉ còn tiếng gió bên ngoài và tiếng hít thở, cảm giác có gì đó không thật. Xoa nhẹ chén trà "Lãnh hương băng hoa" Hi đích thân pha chế, hắn nói trà này sẽ giúp ta thanh thải chất độc tiềm tàng trong cơ thể.
Hi đưa ta một phong thư, "Thuộc hạ của ta trộm được thứ này từ phủ Liên Dận."
Ta nhận lấy, mở thư ra nhìn, "Đây là chữ của Liên Dận?"
"Trộm được từ thư phòng của hắn." Hi gõ gõ tay lên mặt bàn, "Cô có biết mình rất yếu không?"
Ta cười cười, "Biết."
Hi tỏ ra khó hiểu, "Vì sao trong cơ thể cô lại có nhiều loại độc như vậy? Nhiều người hạ độc cô lắm sao?"
Ta lảng tránh vấn đề này, lạnh mặt nói: "Đừng hỏi. Hiện tại ta chỉ quan tâm làm cách nào để loại bỏ Liên Dận cùng Linh Thủy Y, nay Liên Dận không chỉ muốn gϊếŧ ta, mà còn nhắm đến cả Liên Thành."
"Cô sợ không?" Hi đột nhiên hỏi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, "Sợ cái gì?"
"Gϊếŧ thái hậu."
Tay ta run rẩy một chút, quãng ngày chung sống với Liên Thành khiến ta gần như quên mất. Gϊếŧ... Mẫu thân của Liên Thành? Ta phải gϊếŧ bà ta thật ư?
"Sao? Sợ à?" Hi nở một cụ cười quái dị.
Ta gượng gạo lắc đầu, "Hiện tại tính chuyện gϊếŧ thái hậu vẫn còn quá sớm. Diệt xong hai nước Kỳ, Hạ mới là lúc ta nên gϊếŧ bà ta."
Hắn phất phất ống tay áo, đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời xanh, giọng nói bay đến cùng gió, "Ta nghĩ, cô nên học chút võ công phòng thân, thứ nhất để bảo vệ chính mình, thứ hai để nắm chắc cơ hội ám sát thái hậu."
Cơn gió làm rối dây tua rua trên trán, ta siết chặt tay, cuối cùng lại buông lỏng.
Hắn còn nói: "Phía Kỳ Quốc có chút động tĩnh, Kì Vẫn bí mật liên hệ những quan viên ủng hộ mình, bọn họ đều đồng ý chờ đợi thời cơ đưa hắn ta lên làm đế."
Ta thoáng có chút khó hiểu: "Kì Vẫn dùng phương pháp gì để khiến quan viên ủng hộ?"
"Nếu nói Nạp Lan Kì Hữu thủ đoạn cao minh, như vậy Nạp Lan Hiến Vân chính là đoán trước như thần." Hi vẫn đứng bên cửa sổ, có mấy chữ bị gió cuốn mất, nhưng ta hiểu ý hắn, lẳng lặng chờ câu tiếp theo.
"Nạp Lan Hiến Vân đã sớm đoán được Nạp Lan Kì Hữu sẽ không cam tâm giao ngôi vị hoàng đế cho Kì Vẫn, nên trước đó đã bí mật triệu kiến Kì Vẫn, cho hắn ta một bản di chiếu, "Truyền ngôi cho ngũ hoàng tử Nạp Lan Kì Vẫn"." Hi dừng một chút, "Quả nhiên cha nào con nấy. Có lẽ đây chính là nỗi bi ai của gia đình đế vương, dù là cha con cũng phải đề phòng lừa lọc nhau, vậy mới nói: Đệ nhất vô tình đế vương gia."
Di chiếu?! Lòng ta hoảng sợ, nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười, "Quả thật rất giống tác phong làm việc của Nạp Lan Hiến Vân." Kì Hữu có biết sự tồn tại của bản di chiếu không? Dường như chàng đang rơi vào tình thế cực kì nguy hiểm.
Hi lui về sau mấy bước, rốt cục nhìn ta, "Cô nên luyện chữ của Liên Dận cho tốt, đừng để lộ sơ hở."
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn, ta tự tin gật đầu, "Chuyện này không làm khó được ta, cho ta ba ngày, nhất định sẽ viết giống chín phần."
Hắn gật gật đầu, lững thững bỏ về, nhưng chợt dừng lại trước khung cửa nửa bước, quay đầu chỉ chén trà trong tay ta, "Đừng quên uống."
Ta cười nhẹ, trêu ghẹo nói: "Biết rồi, dài dòng quá."
Sau khi Hi rời đi, ta lập tức lấy giấy bút bắt đầu học chữ Liên Dận. Từ nhỏ ta đã có hứng thú với thư pháp, nhớ rõ trước kia thích nhất tập theo thư pháp của Tống Huy Tông, mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy đều khen ngợi ta hết lời.
Nét chữ của Liên Dận không có gì đặc đặc biệt, muốn bắt chước quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ sợ không dụ được Linh Thủy Y mà thôi. Mấy ngày nay Hi luôn quan sát nhất cử nhất động của cô ta, có vẻ cô ta rất an phận, không liên lạc gì với Liên Dận nữa. Vậy thì, nên viết gì bây giờ?
Trầm ngâm suy nghĩ, mãi đến khi Liên Thành xuất hiện, bút lông trong tay ta rơi xuống tờ giấy tập viết, nét mực loang lổ.
Liên Thành lấy giấy xem xét hồi lâu, hỏi: "Đây là chữ của nhị đệ, nàng định làm gì?"
Ta nhìn nét mặt nghiêm túc của Liên Thành, biết không giấu nổi nữa, "Liên Thành, ngươi biết vì sao Linh Thủy Y lại hủy hoại dung mạo của ta không?"
Liên Thành đặt giấy xuống bàn, "Vì đố kỵ."
"Lầm rồi, không phải vì đố kỵ."
Liên Thành tỏ ra kinh ngạc, giọng nói cao hơn mấy phần, "Vậy thì vì cái gì?"
Ta lắc đầu, cười nhạt nắm lấy tay hắn, "Nếu ngươi tin ta, đừng quan tâm gì hết, ba ngày sau ta sẽ cho ngươi biết sự thật."
Ánh mắt hắn thoáng qua chút gì đó khác thường, nắm ngược lấy tay ta, "Ta tin nàng."
Đáy lòng ấm áp, ta cảm ơn vì hắn không hỏi thêm, bởi chính ta cũng không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói, hắn sẽ không chấp nhận được sự thật, chỉ có tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy mới làm hắn tin tưởng.
Hắn ngồi xuống, kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, vùi đầu vào hõm vai của ta. Ta im lặng ngồi trên đùi hắn, tựa ngực hắn khẽ hỏi, "Phía Kỳ Quốc sao rồi?"
"Hết thảy đều thuận lợi." Hắn nói rất trầm, cảm giác có chút mờ mịt.
Thuận lợi... Thuận lợi nghĩa là việc Kì Hữu soán ngôi sắp bị tố giác, vị trí hoàng đế không được đảm bảo. Sau đó ta có thể phục quốc...
"Nàng lo cho hắn phải không?" Giọng điệu lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Không. Ta chỉ đang nghĩ, nếu thật sự phục quốc, ngươi nhất định phải giúp ta quản lý Hạ Quốc. Ngươi là trượng phu của ta, tương lai Hạ Quốc chính là của ngươi."
"Là của hai chúng ta." Hắn siết tay lại, ôm chặt lấy ta.
Ta không nói nữa, chỉ nhắm mắt tựa vào lòng hắn, hưởng thụ yên tĩnh giờ phút này. Phục quốc xong ta sẽ ám sát thái hậu, đến lúc đó, liệu ngươi có tha thứ cho ta được không? Nhất định không, dù sao bà ta cũng là mẫu thân của ngươi. Thế nhưng... Ta đã hứa với Hi, ta nhất định phải giữ lời.
Đột nhiên, Liên Thành khàn khàn nói: "Phức Nhã, ta yêu nàng. Dù phải đổi bằng chính giang sơn này, ta cũng sẽ không thả nàng rời đi, không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta."
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, tựa như lời thề, nặng trịch đặt trong lòng ta, đè ép khiến ta không thở nổi.
"Nếu một ngày ta làm chuyện có lỗi với ngươi, liệu ngươi có tha thứ cho ta không?"
"Không." Một từ của hắn khiến ta cứng người, nhất thời trở nên bối rối, lại nghe hắn mềm nhẹ cười nói: "Nếu nàng làm chuyện có lỗi với ta, nhất định do ta đã có lỗi với nàng trước, vậy nên những lời này hẳn phải do ta hỏi."
Ta nhìn thật sâu vào mắt hắn, "Chúng ta cứ như vậy cả đời được không?"
Hắn gật đầu không chút do dự, "Được."
Cả đời, ta rất muốn, nhưng chắc chắn không thể thực hiện được.
Liên Thành, xin lỗi, ta gạt ngươi.
Lam uyển.
Ánh trăng rót lên lá ngô đồng, sương đêm làm ẩm tay áo.
Ta và Liên Thành nấp trên lầu ngắm cảnh, nhờ ánh trăng nhìn rõ khung cảnh hoang dã sau vườn. Ta tin chắc Linh Thủy Y sẽ đến, bởi trong thư ta viết bốn chữ: "Diệt trừ thần phi". Nhất định nằm mơ cô ta cũng muốn gϊếŧ ta, huống chi mấy ngày trước còn bị ta đổ oan, công khai chống đối, e rằng không đêm nào được ngủ ngon giấc.
Đợi gần một khắc, rốt cục có bóng người chậm rãi đi về phía này, ta kéo Liên Thành vào nơi ẩn nấp, lén nhìn ra bên ngoài.
Bóng người càng lúc càng gần, ánh trăng chiếu lên dáng hình, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng có chút tái nhợt quái dị. Ánh mắt cô ta đề phòng nhìn quanh bốn phía, lúc này, thêm một bóng đen đi ra, không ai khác ngoài Liên Dận.
"Không phải đã nói về sau không gặp nữa hay sao?" Linh Thủy Y lạnh lùng nhìn hắn.
"Sao? Không muốn gặp ta?" Liên Dận cười khẩy một tiếng.
"Đang lúc nguy hiểm sao chàng còn tìm ta? Lỡ bị phát hiện thì nguy mất!" Giọng điệu mang theo vài phần lo lắng.
"Tình thế này không kéo dài được nữa, Thần phi đã biết phong thanh chuyện giữa chúng ta, không gϊếŧ cô ta, chúng ta sẽ không có đường sống."
Vừa nghe hai chữ "Thần phi", ánh mắt Linh Thủy Y lập tức trở nên độc ác, "Ả đê tiện kia sống dai thật, phái nhiều sát thủ đi Hạ Quốc như vậy cũng không gϊếŧ được ả, ta thật hoài nghi năng lực làm việc của chàng."
Nghe đến đây, ta không khỏi sợ hãi thầm than một tiếng, quả nhiên là bọn chúng! Tàn nhẫn như vậy, còn muốn đẩy Liên Thành vào chỗ chết, chẳng lẽ bọn chúng định khống chế triều đình hay sao?
Liên Thành nắm chặt tay ta, ta nhẹ vỗ tay hắn động viên, hắn mới buông lỏng vài phần, yên lặng nhìn cảnh tượng phía dưới, ánh mắt tỏa ra sát khí.
"Thôi không nói chuyện này nữa." Liên Dận tới gần Linh Thủy Y,nâng tay mơn trớn gò má cô ta, "Lâu rồi không gặp nàng, thật sự rất nhớ nàng."
Linh Thủy Y gạt mạnh tay hắn, "Tôn trọng chút đi, ta là hoàng hậu."
Ánh mắt Liên Dận lạnh lẽo, "Linh Thủy Y, đừng bày đặt nữa, nàng bị ta sờ còn thiếu hay sao?"
"Chàng còn dám nói? Nếu không phải ngày xưa chàng chủ động dụ dỗ ta, ta sẽ làm chuyện đó với chàng chắc? Hiện tại rối ren như vậy, chàng mau mau giải quyết ả Thần phi đi, nếu không đưng bao giờ gặp ta..." Giọng nói đầy phẫn nộ của Linh Thủy Y chợt im bặt, mở to hai mắt nhìn Liên Thành từng bước đi xuống lầu ngắm cảnh, cuối cùng tới chỗ cô ta.
Cô ta run lên, chỉ vào Liên Dận, "Hoàng Thượng... Là hắn..." Giọng nói im bặt lần nữa, bởi người bên cạnh đâu còn là Liên Dận, căn bản chính là Hi.
Hi ném mặt nạ vào bụi cỏ, "Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
Liên Thành nhìn Linh Thủy Y hồi lâu, "Thủy Y, từ lâu trẫm đã biết chính nàng là người hủy hoại dung mạo của Phức Nhã, sở dĩ không xử phạt là vì niệm tình nàng mang họ "Linh", dù sao trẫm có lỗi với nhà họ Linh. Nhưng trẫm không thể ngờ rằng, nàng lại cấu kết với nhị đệ, muốn gϊếŧ Phức Nhã thêm lần nữa. Lúc này đây, trẫm tuyệt đối không thể tha thứ."
Cô ta ngơ ngác đứng im tại chỗ, nước mắt rưng rưng, không giải thích cũng không xin tha thứ, chỉ nghẹn ngào nói rằng, "Liên Thành, ta vẫn biết trong lòng chàng không có ta, nhưng ta nghĩ nếu kiên trì thể hiện tấm chân tình sẽ làm chàng rung động. Ta tận tâm hết sức sắm vai một thê tử tốt, học cách nhường nhịn khoan dung, bỏ qua lòng kiêu ngạo của một công chúa, chỉ vì ta yêu chàng. Nhưng cô gái này xuất hiện làm giấc mộng của ta hoàn toàn tan vỡ!" Linh Thủy Y nhìn ta đầy oán hận, "Ta ghen tị, dựa vào đâu mà cô ta được chàng yêu?! Ngày ấy giúp cô ta trốn khỏi phủ Thừa tướng, cô ta hứa sẽ không bao giờ gặp lại chàng, nhưng nói lời không giữ lấy lời, cô ta lại trở về bên chàng, vậy ta thì sao? Dựa vào đâu mà cô ta dám phá hoại tình cảm phu thê của chúng ta?"
"Nếu nói phá hoại, chính nàng mới là kẻ thứ ba phá hoại." Linh Thủy Y nghe xong giật mình, mê mang tự hỏi: "Ta?"
"Phức Nhã vốn là vị hôn thê của ta, nếu không phải vì nàng cầu xin tiên đế tứ hôn, sao có chuyện ta thành thân với nàng? Ta ghét nhất những kẻ ép ta làm chuyện ta không muốn, vậy nên dù nàng tốt với ta đến đâu, ta cũng sẽ không yêu nàng." Liên Thành tuyệt tình nói.
Linh Thủy Y run rẩy, ngã sụp xuống thảm cỏ đầy sương, gục đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay, "Là lỗi của ta thật ư? Không phải... Tại cô ta... Tất cả đều do cô ta! Nếu cô ta không xuất hiện, ta sẽ không bị tức giận che mờ lý trí, sẽ không làm chuyện cẩu thả với Liên Dận..."
"Không có Phức Nhã, ta cũng sẽ không yêu nàng."
Một câu bóp chết hy vọng cuối cùng của Linh Thủy Y, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Liên Thành, ngay cả khóc cũng quên mất. Nhìn cô ta thê thảm như vậy, ta đột nhiên cảm thấy cô gái này cũng là kẻ đáng thương.
"Hoàng Thượng định xử trí cô ta thế nào?" Hi không hề cảm động vì Linh Thủy Y khóc lóc, lạnh lùng mở miệng.
Liên Thành không chút do dự liền nói hai chữ "Phế hậu".
"Hoàng Thượng đừng quên còn nợ cô ta một mạng người, là hoàng huynh của cô ta." Ta vô thức bật thốt, "Một ngày phu thê trăm ngày ân, cô ta mặc dù đáng giận, nhưng cũng có chỗ đáng thương."
"Không cần giả tạo ban ơn, đều tại mày, đồ đê tiện, đều tại mày..." Linh Thủy Y điên cuồng quát tháo, âm thanh khuếch tán bốn phía, thê lương lạ thường.
"Đúng, ta muốn cô tiếp tục ngồi trên ghế hoàng hậu, ta muốn cô vĩnh viễn nhớ rằng, cô nợ ta. Ta muốn cô không được sống an ổn." Ta tiến lên, đối diện ánh mắt đầy sát khí của Linh Thủy Y, "Cô phải biết rằng, lỗi lầm này không thể giải quyết bằng hai chữ "Phế hậu", cô đáng phải hối lỗi cả đời."
Đêm hôm đó, Liên Dận bị cách quan tước, suốt đời không được trở lại hoàng cung; Linh Thủy Y bị thu kim ấn, giam cầm trong điện Hoàng Hậu, không được phép can thiệp việc hậu cung. Liên Thành nhanh chóng kiên quyết xử lý xong hai việc này, khiến đại đa số văn võ bá quan khó hiểu và phản đối. Nhưng Liên Thành không giải thích nguyên nhân, đây là chuyện gia đình, quả quyết không thể cho triều đình biết.
Đêm đó, kim ấn của hoàng hậu được Bạch Phúc công công đưa đến Chiêu Dương cung, nói Hoàng Thượng dặn vậy, từ nay về sau, ta sẽ thay hoàng hậu quản lý hậu cung. Thái hậu cũng tới, không đợi ta hành lễ liền cho ta một bạt tai. Ta không trốn, gồng người chịu đựng, nửa bên mặt đau đớn nóng rát. Trông bà ta tức giận như vậy, chắc hẳn Liên Thành còn chưa kịp bẩm báo chuyện gian díu giữa Linh Thủy Y và Liên Dận.
"Thần phi to gan, dám xúi giục Hoàng Thượng đối phó đệ đệ ruột cùng thê tử kết tóc." Thái hậu cao giọng chỉ trích, khuôn mặt đỏ lên vì phẫn nộ.
Ta hờ hững đáp lại, "Thần thϊếp không làm thế."
"Tối nay Hoàng Thượng chỉ ở lại chỗ ngươi, vừa về Chiêu Dương cung liền ban hai thánh chỉ, bọn họ phạm phải tội tày trời gì mà đáng bị như thế? Nhất định do ngươi dẻo miệng mê hoặc Hoàng Thượng, muốn phế hoàng hậu để lập ngươi lên đúng không? Ai gia nói cho ngươi biết, đừng hòng!" Giọng càng lúc càng cao, cơ thể bà ta run lên vì giận dữ.
"Chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa nói với người?" Ta bình tĩnh hỏi.
"Nói cái gì?"
Ta dời bước tiến lên, ghé sát tai thái hậu, thì thầm để chỉ hai chúng ta nghe thấy: "Chú em gian díu với đại tẩu, thái hậu định xử lý thế nào đây?"
Sắc mặt thái hậu lập tức thay đổi, giật giật khóe miệng, không thốt nổi một lời. Ta thấy rõ ràng, có vài giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống từ trán bà ta.