Chương 29: Hiểu mộng mê vũ y
Mây mù dày đặc, chim ưng sải cánh, ngày ngày bay qua non nước ngàn sông.
Núi đá trùng điệp, mưa rào rả rích, mưa buồn như đang ngâm những khúc hát hùng bi.
Mặt trời lặn lúc chiều tà, ánh trăng tỏ dần nhô cao, làn khói thu phiêu xa ngút ngàn.
Ta và chàng sóng vai bên dòng Tam Giang sóng xô xanh biếc, thưởng thức cảnh tuyết trắng tung bay theo gió đậu trên cánh mai, chàng cưỡi ngựa trắng ôm ta đi qua núi Ngũ Nhạc, cười nhìn giang sơn tươi đẹp, cùng nói chuyện thế tục hồng trần...
Cảnh tượng này là Phức Nhã ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, ở bên cạnh ta là đế vương Nạp Lan Kì Hữu lưu danh thiên cổ. Nhưng ta biết, đây chỉ là giấc mộng Nam Kha tuyệt mỹ, nếu có thể, ta cam nguyện trầm luân trong cõi hoàng kim này, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Ta muốn cùng chàng ngao du khắp thiên hạ, cười xem thế tục hồng trần.
Nhưng vì sao lại có người cố tình loạng choạng cơ thể mỏi mệt của ta, gọi ta bằng giọng nói hư ảo?
"Tỉnh lại... Đừng bỏ cuộc... Phải nhớ nàng đã từng nói... Nguyện làm bạn kiếp này với ta... Theo ta vào sinh ra tử."
Có làn nước phủ lên đôi mắt nặng nề nhắm chặt, nước mắt lạnh lẽo chảy dọc từ khóe mi, là ai, ai đang gọi ta... Kì Hữu ư? Có phải chàng thật không?
Ta cố mở hai mắt, ban đầu là bóng tối, dần dần sau mới chuyển thành khung cảnh mông lung.
"Tỉnh... Ngự y, nàng ấy tỉnh rồi!" Một tiếng rống giận điên cuồng vang lên bên tai.
Một vị ngự y râu ria lún phún cẩn thận bắt mạch cho ta qua sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay, sau một lúc lâu, khuôn mặt nghiêm trọng của ông ta mới nở nụ cười, "Hoàng Thượng, hoàng phi đã hết nguy hiểm, chỉ cần bồi bổ cơ thể là có thể hồi phục!"
Ta yếu ớt nâng mắt nhìn Kì Hữu, ánh mắt chàng mê ly mà vui sướиɠ, ảm đạm xen lẫn tự trách. Khuôn mặt vốn rất anh tuấn nay lại xuất hiện cảm xúc tang thương, giống như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi. Chàng chậm rãi bước lại gần ta, mềm nhẹ nắm lấy tay của ta, cẩn thận hôn lên mu bàn tay, giống như có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không thể nói thành lời.
Ta mệt mỏi nâng cánh tay bị thương đang quấn băng gạc lên, khẽ vuốt ve mặt chàng, nhìn ánh mắt đỏ ngầu đối diện, có vẻ như đã lâu chàng không được ngủ, "Thϊếp không sao!" Mặc dù cổ họng đang khô rát, ta vẫn cố hết sức để cất lời.
Chàng hơi hé môi, còn chưa nói câu nào, một giọt lệ đã trào ra khóe mắt, ta vội nâng tay đón lấy nó, sau đó siết chặt, "Đây là nước mắt chàng rơi cho thϊếp, thϊếp sẽ giữ thật cẩn thận!"
"Xin lỗi nàng... Đều tại ta không tốt!" Giọng chàng nghẹn ngào, cuối cùng úp mặt vào tay ta, ta nhẹ nhàng cựa mình, "Đế vương, là không được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác..."
Chàng úp mặt thật lâu, sau đó ngẩng đầu lên, cảm xúc bi thương vừa rồi đã biến mất, "May mắn nàng không sao... Ta nhất định sẽ tra ra là kẻ nào dám hạ độc, tuyệt đối không tha thứ!"
Ta lắc đầu, "Xin cho thϊếp đích thân tìm hiểu." Nếu để Kì Hữu điều tra, tất nhiên sẽ khiến hậu cung gặp nhiều sóng gió, việc này không thể làm lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của chàng.
Dường như chàng cũng nhìn thấu ý nghĩ của ta, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý, sau đó thở dài một tiếng, "Lần này Hàn Minh bảo vệ nàng không chu đáo, ta phải thu binh quyền của hắn."
Vừa nghe đến đây, ta lập tức muốn ngăn cản, lại động đến cánh tay bị thương, không khỏi thét lớn một tiếng, mồ hôi lạnh tràn ra, "Hoàng Thượng đừng làm thế, chuyện căn bản không liên quan đến Minh Y hầu."
"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nàng đừng căng thẳng quá." Chàng nhẹ nhàng buông tay ta ra, giúp ta lau khô mồ hôi lạnh trên trán, "Phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không? Đêm nay ta sẽ lại đến thăm nàng." Nói xong liền cúi người hôn lên trán ta, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười.
"Vâng." Khẽ gật đầu, dõi theo bóng lưng dần khuất xa của Kì Hữu, đáy lòng ta trầm tĩnh hơn rất nhiều. Lúc này mới ý thức được đau đớn, đau đến nỗi ta không có sức để rêи ɾỉ.
Tâm Uyển bưng một chậu nước bốc hơi nóng từ ngoài vào, vừa thấy ta như vậy, liền "Loảng xoảng" đánh rơi chậu, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi, "Hoàng phi, người thế nào, có cần gọi ngự y không?"
Ta cố nén đau đớn lắc đầu, "Chỉ tại chạm đến vết thương thôi." Ta lặng yên đặt tay xuống nệm gấm mềm mại, cố gắng làm dịu cơn đau.
Tâm Uyển thở phào một hơi, "Hoàng phi hôn mê năm ngày làm bọn nô tì sợ quá..."
"Bản cung hôn mê... Năm ngày?" Ta cảm thấy không thể tin được, chất độc nào mà có thể khiến ta bị thương nghiêm trọng như vậy? Chẳng lẽ là độc từ Tây vực?
"Đúng vậy, Hoàng Thượng năm ngày không vào triều, chỉ ngồi đợi bên giường nương nương gọi nương nương. Bọn nô tì đều cảm thấy rung động trước tình nghĩa ấy..." Nàng khe khẽ thở dài, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Ta run sợ hồi lâu, chẳng trách sắc mặt Kì Hữu lại suy sút như thế, chàng là một vị đế vương đứng đầu, sao có thể vì chuyện tình cảm nữ nhi mà không vào triều? Địa vị của ta ở trong lòng chàng thật sự đã vượt qua ngôi vị hoàng đế rồi ư? Nụ cười bất giác nở trên môi, nhưng sắc mặt lại phút chốc lạnh xuống. Rốt cuộc kẻ nào đã hạ độc? Biết ta rời cung trừ Kì Hữu và Hàn Minh cũng chỉ có chín nô tài và bốn hộ vệ luôn luôn ở bên hầu hạ. Ta đã dặn đi dặn lại bọn họ không được để lộ chuyện, nào ngờ... Cách giải thích duy nhất chính là: Có gian tế.
Với tình trạng sức khỏe hiện giờ, muốn kiểm chứng chuyện này là không có khả năng, vậy, ta phải dùng cách gì để bắt được gian tế? Mệt mỏi nhắm mắt lại, ta vùi mình vào đệm chăn, hít sâu mùi hương thanh nhã, suy nghĩ dần dần mê loạn, cuối cùng mơ màng ngủ.
Nằm trong tẩm cung suốt năm ngày ta mới có thể tự xuống giường, cánh tay vẫn đau đớn âm ỉ, cơn đau thấu đến tận tim. Búi tóc đen, cài trâm hoa, vẽ lông mày, mặc áo phượng... Hết thảy đều là Tâm Uyển trang điểm cho ta, nhìn khuôn mặt tái nhợt được son phấn giấu kĩ trong gương đồng, suy nghĩ của ta dần bay về phương xa.
Một lát sau, mười hai nô tài đã tới tẩm cung, quỳ thành ba hàng, còn Tâm Uyển im lặng đứng cạnh ta. Ta quay lưng về phía bọn họ, nhìn chính mình trong gương, ngón tay đùa nghịch chiếc lược ngọc xanh biếc, tẩm cung cực kì im lặng. Ta có thể nghe rõ tiếng hít thở áp lực của bọn họ.
Ta hít sâu một hơi, "Cạch" một tiếng đập lược xuống bàn, lược gẫy thành hai nửa, bầu không khí căng thẳng đến tột cùng. Ta cuối cùng mở miệng, "Trước khi đi bản cung đã dặn các ngươi thế nào?"
"Không được tiết lộ hành tung của hoàng phi!" Bọn họ đồng thanh đáp, có trầm, có cao, hòa lẫn với nhau cực kì vang dội.
"Nhớ rõ đấy, nhưng vì sao có người nhớ được mà không làm được?" Ta quay người, nghiêm nghị nhìn bọn họ, khóe môi nhạt nhẽo mỉm cười.
Lại tiếp tục im lặng, ta vuốt ve vạt áo, "Tâm Uyển, là ngươi chuẩn bị đao và trang phục cho bản cung đúng không?"
Tâm Uyển vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất, "Hoàng phi, những thứ ấy là Hành Vân hộ vệ giao cho nô tì, bảo nô tì đưa cho người."
Ta chuyển mắt nhìn Hành Vân, nét mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, "Nếu nô tài nhớ không lầm, là Mạc Lan và Hạo Tuyết đến giao cho nô tài trước."
"Hoàng phi, là đích thân Minh Y hầu giao cho chúng nô tì, chúng nô tì chỉ làm theo lệnh thôi." Hạo Tuyết bối rối giải thích, còn Mạc Lan có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói vẫn hơi run run, "Nô tì và Hạo Tuyết nhận đồ xong, trên đường đi không dám động vào chút nào, trực tiếp giao cho Hành Vân hộ vệ."
Hạo Tuyết lập tức gật đầu, "Đúng vậy thưa hoàng phi, chúng nô tì có thể làm chứng cho nhau."
Nhìn bọn họ ra sức trốn tránh, trong lòng ta âm thầm buồn cười, một bộ trang phục cấm vệ quân và một thanh đao mà phải qua tay bốn người mới đến được tay ta. Vị gian tế này thật không thể khinh thường, muốn dùng số đông khiến tư duy của ta bị nhiễu, mà quả thật chiêu này rất hiệu quả. Trong bốn người, rốt cuộc ai mới là hung thủ?
Ba vị tiệp dư Doãn, Dương, Tô tiến đến hỏi thăm cắt ngang dòng nghi vấn, tuy việc các nàng đột nhiên tới chơi làm ta có chút khó hiểu, nhưng tất nhiên vẫn tươi cười ra chính điện đón chào. Các nàng một lam, một vàng, một đỏ, ba sắc váy phối hợp với nhau càng thêm nổi bật. Các nàng chỉ đứng đó thôi đã quyến rũ động lòng người, làm oanh yến cũng phải hổ thẹn.
Trong chính điện chỉ còn Hoán Vi và Liễm Thu ở lại hầu hạ, những nô tài khác đều đã đi mất, ta đoán giờ phút này bọn họ đang ngồi chung một chỗ nghi ngờ lẫn nhau.
"Tuyết tỷ tỷ, mấy ngày trước chúng muội muội nghe nói tỷ bị hạ độc mà lo lắng quá, nhưng vì Hoàng Thượng không cho phép bất kì ai đến gần nơi này, vậy nên mới chưa qua thăm hỏi. Hôm nay rốt cục thấy tỷ hồi phục nhanh như vậy, làm muội muội cũng an tâm hơn." Tô Tư Vân luôn luôn là người mở miệng đầu tiên, luôn luôn là người nói nhiều nhất. Rất nhiều thời điểm ta đều cảm thấy nàng đang cố ý lấy lòng, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo ngập nước, cùng nụ cười ấm áp của nàng, ta lại cảm thấy, đó có lẽ chỉ là bản tính.
"Cảm ơn các muội đã quan tâm, ăn thử miếng dứa đi, ngọt lành thanh nhiệt." Ta cầm xiên trúc gẩy một miếng dứa nhỏ, để vào miệng nhấm nháp, cuối cùng nuốt xuống.
Các nàng liếc nhìn nhau, cuối cùng Doãn Tinh mở miệng trước, "Kẻ nào dám làm hại Tuyết tỷ tỷ, nhất định phải nghiêm trị!"
Ta vân vê xiên trúc, cười đáp, "Nhưng gian tế trong Chiêu Phượng cung còn chưa bắt được, mà lỡ như... Kẻ đứng sau không đơn giản thì sao?"
"Chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà tỷ tỷ định bỏ qua cho kẻ suýt nữa hại chết mình?" Giọng nàng cao hơn một chút, rõ ràng rất tức giận, là tức giận thay cho ta.
Đặt xiên trúc xuống đĩa, ta rút khăn lau sạch khóe môi, "Nếu đã vậy, đành nhờ các muội muội giúp bản cung đoán xem, rốt cuộc kẻ nào đã bôi độc lên đao."
Ta thuật lại chính xác tình hình vừa rồi và từng câu nói của bốn người kia, các nàng nghe xong trầm mặc một lát, Dương Dung Khê – người từ đầu tới giờ vẫn chưa mở miệng rốt cục đăm chiêu lên tiếng.
"Tỷ tỷ nói Tâm Uyển vừa nghe chất vấn, sắc mặt lập tức trắng bệch, căng thẳng quỳ xuống giải thích. Mà Hành Vân lại rất bình tĩnh, so sánh với nhau quả thật quá khác biệt khiến người khác phải nghi ngờ. Còn Mạc Lan, Hạo Tuyết đã làm chứng cho nhau, có thể loại trừ được." Dương Dung Khê phân tích rành mạch.
Tô Tư Vân gật đầu phụ họa, "Dung Khê tỷ tỷ nói đúng, hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là gian tế?"
"Muội nghĩ là Tâm Uyển." Dương Dung Khê vừa dứt lời, Doãn Tinh đã nhanh chóng nói tiếp, "Muội lại nghĩ Mạc Lan và Hạo Tuyết mới đáng nghi ngờ nhất"
Giọng điệu sắc bén của Doãn Tinh làm ba người chúng ta lập tức quay sang nhìn, lẳng lặng chờ đợi câu dưới. Nàng bình tĩnh nói, "Hành Vân là thị vệ, không tiện đích thân đưa đồ cho hoàng phi là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng vì sao Mạc Lan và Hạo Tuyết phải mượn tay Hành Vân chuyển đồ tới cho tỷ? Này chẳng phải là làm điều thừa, giấu đầu hở đuôi ư?"
Dương Dung Khê ngẩn ra, "Nhưng bọn họ có thể làm chứng cho nhau, trong lúc đưa đồ không hề động vào..."
"Ai nói gian tế chỉ có một?" Lời này làm mọi người bừng tỉnh, mà sự tán thưởng ta dành cho Doãn Tinh càng tăng cao, nàng và ta, không bàn trước mà có chung một suy nghĩ.
"Nghe Doãn tiệp dư nói vậy, nô tì mới nhớ, một ngày trước khi hoàng phi rời cung, người ngủ cùng phòng với nô tì là Mạc Lan đột nhiên nửa đêm biến mất. Ước chừng qua một canh giờ mới lén lút trở về, khi đó nô tì cũng không để ý nhiều." Hoán Vi lên tiếng.
Ta hít sâu một hơi, tươi cười ẩn chứa lạnh lùng, "Việc hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không các ngươi tự biết hậu quả."
"Chúng nô tì ghi nhớ trong lòng." Hoán Vi, Liễm Thu đồng thanh đáp.
Cung cấm ủ xuân sầu, trăm liễu lộ chồi non, oanh tước ca bài mới. Đầu mùa xuân, nơi nơi đều là sắc xuân, bầu không khí trong lành tràn ngập toàn bộ Chiêu Phượng cung. Tâm trạng của ta hôm nay rất tốt, cùng Tâm Uyển, Hoán Vi ra ngoài thả diều.
"Nhìn xem, nhờ đôi tay khéo léo của hoàng phi mà một tấm giấy lại biến thành con diều sống động thế này, nếu thật sự bay được, nhất định sẽ giống phượng hoàng phi trên trời cao!" Hoán Vi hoa tay múa chân vui sướиɠ, lảnh lót khen ngợi ta. Khuôn mặt nàng ngây thơ non nớt, lúc mỉm cười để lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Từ lần trước biết Mạc Lan và Hạo Tuyết có thể là hung thủ hạ độc, Hoán Vi liền tỏ thái độ xa cách với bọn họ, thậm chí còn không thèm nói chuyện. Còn ta thì một bên sai khiến Đao Quang, Kiếm Ảnh bí mật điều tra thân phận của Mạc Lan và Hạo Tuyết, một bên vẫn đối xử với bọn họ như thường, thậm chí thi thoảng còn nói chuyện phiếm trêu ghẹo vài câu. Lòng ta liên tục ngóng đợi tin tức từ Đao Quang, Kiếm Ảnh, bọn họ đã đi gần nửa tháng, chẳng lẽ vẫn chưa điều tra được?
"Hoàng phi, chúng ta ra ngoài chơi diều đi!" Tâm Uyển lắc lắc diều, hưng phấn tựa như một đứa trẻ.
Ta gật đầu đồng ý, cùng các nàng ra khỏi Chiêu Phượng cung, tới Phượng Tê pha ở Tây cung, nơi này bốn phía là cây cối, chồi non mới nhú, sức sống bừng bừng. Ở giữa có một khoảng đất trống, cỏ dại xanh mướt, đôi chỗ có điểm thêm mấy bông hoa dại trông cực kì hút mắt. Gió xuân làm bạn với ánh dương ấm áp từ từ thổi tới, làm tà áo bay bay, tóc mai bị rối, tua rua trên chiếc trâm phượng đung đưa lách cách, tựa như tiếng suối chảy.
Tâm Uyển không kìm nén được, lúc này liền chạy vào bãi cỏ cho diều cất cánh, nhưng dù thả theo hướng nào cũng không ăn thua, làm nàng sốt ruột đến loạn cả tay chân. Hoán Vi cười tiến lên giúp đỡ, một người cầm dây, một người cầm diều, nhờ cả hai phối hợp ăn ý mà chẳng mấy chốc diều đã bay lên, lượn vòng trên bầu trời xanh nhạt.
Ta híp mắt ngẩng đầu nhìn con diều phi vượt qua tường cao, chợt nghĩ tới số phận của mình.
"Hoàng phi." Đao Quang, Kiếm Ảnh bất chợt xuất hiện bên cạnh ta.
Vén gọn lọn tóc xõa trước mắt, ta hỏi, "Tra được rồi?"
"Mấy ngày nay chúng nô tài chia nhau đến gia đình của Mạc Lan ở Hàng Châu, gia đình của Hạo Tuyết ở Giang Tây, phát hiện bọn họ đều từng nhận một món tiền lớn từ một người đàn bà có tên là Tuệ Tâm, vậy nên mới bằng lòng đưa con gái vào cung. Nhưng nô tài còn điều tra được..." Đao Quang nói đến một nửa, chợt thấy Tâm Uyển cầm cuộn dây diều chạy tới gần ta, hắn lập tức im bặt.
"Hoàng phi đừng đứng đó nữa, ra đây chơi cùng nhau đi!" Tâm Uyển chìa cuộn dây ra, ta chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy, thả nhẹ, cánh diều càng bay càng cao, ta bèn thả dây nhanh hơn.
Tâm Uyển và Hoán Vi mệt mỏi ngồi bệt trên bãi cỏ, Đao Quang bước nhanh theo ta, hạ thấp giọng để mình ta nghe thấy, "Mà người đó, chính là nhũ mẫu của Đỗ hoàng hậu."
Một tiếng đứt rất nhỏ vang lên, diều đứt dây, vòng vòng rơi xuống. Ta sững sờ nhìn theo cánh diều, không ngờ lại là Đỗ Hoàn! Ta vẫn đoán là Ôn Tĩnh Nhược, tuy rằng từ lúc được phong Đế hoàng phi đến giờ vẫn chưa có xung đột gì với cô ta, nhưng ta vẫn nghĩ cô ta sẽ ra tay trước.
"A, diều!" Hoán Vi và Tâm Uyển cùng hô, cả hai ngồi bật dậy, nhanh chóng đuổi theo diều.
Nhìn nét mặt hốt hoảng của các nàng, trái tim ta cũng đột nhiên căng thẳng, đôi chân vô thức cất bước đuổi theo.
Cổng son đóng chặt, cỏ dại mọc cao, mây mù dày đặc. Ta đuổi theo diều tới đây, đã lạc mất Hoán Vi, Tâm Uyển từ lúc nào, cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy bốn phía lạnh lẽo. Đáy lòng âm thầm nổi trống, một âm thanh nói cho ta biết, mau mau rời khỏi nơi này.
Vừa xoay người, ta liền nhìn thấy diều mắc trên một tán cây cao, do dự một lúc, cuối cùng vẫn muốn lấy nó xuống, bèn giẫm vào hốc nhỏ trên thân cây, dễ dàng trèo lên. Cẩn thận gỡ diều xong, vô tình trong lúc quay đầu, ta nhìn qua bờ tường bên kia, thấy rõ ràng cảnh tượng trong rừng hoang, không khỏi bịt chặt miệng, sợ sẽ phát ra dù chỉ là một âm thanh nhỏ.
"Phu nhân, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa." Dịch Băng ra sức đẩy người đang ôm chặt lấy hắn.
Ôn Tĩnh Nhược oán hận, buồn bã nói, "Vì sao, chàng sợ à?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Băng lộ ra nét bi ai, còn có cả sự dịu dàng cố giấu kín, "Vì phu nhân, vì cả đứa con trong bụng phu nhân."
"Vậy nên chàng muốn bỏ thϊếp, mặc kệ thϊếp phải không?" Ôn Tĩnh Nhược trắng bệch mặt, đôi mắt ướŧ áŧ như sẽ khóc bất kì lúc nào.
Dịch Băng buông tay, kiên định nói, "Dịch Băng sẽ vĩnh viễn ở cạnh phu nhân, trợ giúp phu nhân diệt trừ hoàng hậu. Đợi phu nhân sinh hạ long tử, thần nhất định sẽ dìu dắt đứa bé ngồi lên vị trí thái tử, còn phu nhân sẽ trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ."
"Nếu thϊếp nói, thϊếp không cần tất cả những thứ ấy thì sao?" Ôn Tĩnh Nhược khẽ vuốt bụng, nơi đó đã hơi nhô lên, sắc mặt cô ta toát ra vẻ ngọt ngào, "Thϊếp chỉ muốn ở bên chàng, ở bên con của chúng mình!"
Ta mở to hai mắt nhìn cảnh tượng này, trái tim đập lỡ vài nhịp, gần như không thể thở nổi. Cô ta vừa nói "Con của chúng mình!", cái thai kia là của Ôn Tĩnh Nhược và Dịch Băng! Đầu ngón tay bấu chặt lấy thân cây.
"Hoàng phi, mau xuống đi, nguy hiểm lắm!" Tiếng hét to của Hoán Vi cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.
Ta giật mình làm rớt cánh diều, hai người trong rừng nghe tiếng ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào ta. Tĩnh phu nhân mặt cắt không còn giọt máu, còn ánh mắt Dịch Băng thì lạnh lùng lộ ra sát khí.
Ta lập tức nghiêng mặt nói, "Đao Quang, Kiếm Ảnh, mau đỡ bản cung xuống dưới."
Hoán Vi nghe vậy không hiểu ra làm sao, quay đầu nhìn quanh thật lâu mới mở miệng, "Làm gì có..."
Ta vội vàng cắt lời, "Hoán Vi, ngươi còn đứng đó làm gì, mau nhặt diều lên!"
Hoán Vi quả nhiên không hề nghi ngờ, khom lưng nhặt diều. Ta lập tức nhảy xuống, đứng không vững, suýt chút nữa ngã nhào, may mà có Hoán Vi đỡ kịp.
"Hoàng phi..."
"Đi mau!" Ta kéo tay nàng bỏ chạy, có lẽ nàng cũng cảm nhận được điều gì, cùng ta chạy vội mà đi.
Mãi đến khi ra khỏi rừng hoang ta mới chạy chậm dần, nhưng vẫn không dám dừng lại, bước nhanh về phía Chiêu Phượng cung. Nếu không phải vừa rồi ta tỉnh táo hô tên Đao Quang, Kiếm Ảnh làm Dịch Băng do dự, e rằng giờ phút này ta và Hoán Vi đã trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của hắn.
Đến lúc đứng trước cửa tẩm cung, ta mới dám thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán. Tại sao Phức Nhã ta luôn phải chứng kiến những chuyện như thế, từng vì thấy Linh Thủy Y gian díu với Liên Dận mà bị hủy hoại dung nhan, việc lần này nhất định không thể mềm lòng. Nhưng nếu làm vậy... Sẽ hại đến Dịch Băng, ta không muốn đối phó với Dịch Băng.
Cánh cửa tẩm cung không đóng chặt, để lộ một khe hở nhỏ, ta cầm chặt bàn tay định đẩy cửa của Hoán Vi, lạnh lùng nhìn vào trong, nơi Mạc Lan đang lẳng lặng đứng cạnh Kì Hữu nằm ngủ trên ghế mềm, ngón tay cô ta run rẩy như có như không vuốt ve mặt chàng, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Hoán Vi nhìn theo ta, không nhịn được khẽ kêu một tiếng, may bị ta bịt miệng đúng lúc. Nàng mở to hai mắt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, xen lẫn cả tức giận.
Ta giơ ngón tay ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, "Hoán Vi, thưởng cho ngươi con diều này." Ta cố ý nói to, sau đó thu tay lại, đẩy cửa bước vào.
Mạc Lan lúc này đã quy củ đứng cạnh Kì Hữu, hai tay để xuôi, nhìn ta không chớp mắt, như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ta thản nhiên cười hỏi, "Hoàng Thượng tới lúc nào?"
"Ngài đã đến được hai canh giờ, vì đợi hoàng phi lâu quá nên vừa ngủ mất." Ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, giọng điệu không hề nao núng.
Kì Hữu chậm rãi chuyển tỉnh, nhập nhèm nhìn ta, "Nàng đi đâu vậy? Vài nô tài cũng không tìm được nàng."
Ta lắc lắc con diều trong tay, "Thần thϊếp đi chơi diều, vốn định gọi Hoàng Thượng đến cùng. Nhưng Hoàng Thượng là vua của một nước, nào có thời gian rảnh chơi mấy trò trẻ con với thần thϊếp." Ta bước tới cạnh chàng, ngồi xuống ghế, chàng ôm lấy thắt lưng của ta, cười nói, "Chỉ cần có ái phi ở bên, cho dù nặn tượng đất trẫm cũng thích."
Không nén được nụ cười, ta âm thầm nhìn qua Mạc Lan, thấy khuôn mặt cô ta vừa đố kỵ, vừa phẫn nộ, lại vừa buồn thương, nhưng che dấu rất nhanh khiến chính ta cũng phải kinh ngạc. Ta nên cảm thấy may mắn vì bắt gặp chuyện vừa rồi, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không biết, ở cạnh mình lại có một kẻ lợi hại đến như vậy. So với Đỗ Hoàn và Ôn Tĩnh Nhược, lòng dạ của cô ta mới là đáng sợ nhất.
Kì Hữu nhẹ nhàng đứng dậy, ta mới đưa tay định đỡ chàng, đã có một đôi tay khác nhanh nhẹn hơn ta. Nhàn nhạt liếc nhìn Mạc Lan, nét mặt cô ta không hề tỏ ra khác thường, ta cũng im lặng không nói.
Kì Hữu chưa cảm thấy có gì không ổn, nắm tay ta đi tới trước bàn trang điểm, ánh mắt dịu dàng như nước, "Để ta vẽ mày cho nàng." Dứt lời liền cầm bút ốc, nghiêm túc nhìn mắt ta, cẩn thận vẽ.
Phản chiếu qua gương, đôi lông mày cong cong như hình trăng non dần rõ ràng, nhưng lại có phần thô cứng thiếu tự nhiên, có thể thấy Kì Hữu hoàn toàn lạ lẫm với công việc này. Chàng ôm ta từ phía sau, "Nếu có thể bình thản làm bạn bên nàng, ngày ngày vẽ lông mày cho nàng thì tốt biết mấy."
Ta hơi nghiêng đầu nhìn chàng, trả lời nửa đùa nửa thật, "Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cần giang sơn? Thϊếp không đồng ý làm Đắc Kỷ quyến rũ hại chủ đâu nhé!"
Chàng hôn lên trán ta, cười đáp, "Không cần nàng quyến rũ, tự ta đã sa lưới rồi."
Ta không tiếp tục đề tài này, mà chợt nhớ tới một chuyện khác, "Tối nay Hoàng Thượng định ngủ lại nơi nào?"
"Chiêu Phượng cung." Kì Hữu không do dự liền thốt ra.
Ta mỉm cười, "Không được, mấy hôm nay thϊếp không khỏe." Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hoán Vi, ta tiếp tục nói, "Ở Hiệt Phương viện thϊếp có quen một vị tiệp dư họ Doãn, nàng ấy đọc nhiều sách vở, tài văn chương vẹn toàn, giọng ngâm thơ tựa như thiên sứ."
Kì Hữu hiểu ý ta, nét mặt có chút ảm đạm, "Cô gái xuất chúng như thế, nàng không sợ nàng ấy sẽ cướp mất ta hay sao?"
"Nếu tình cảm của đôi ta yếu ớt đến mức không chịu nổi một thử thách, vậy thϊếp cũng không còn lời nào để nói." Không biết vì sao, ta lại rất tin tưởng chàng, tin tưởng vào tình cảm của hai ta. Tuy ta luyến tiếc chia sẻ Kì Hữu với người khác, nhưng ta phải làm thế.
Chàng hít sâu một hơi, gật đầu, ánh mắt chứa điều gì đó ta không hiểu nổi, sau đó nhướn mày cười khẽ, "Ta tin, dù trải qua nhiều thử thách thế nào, tình cảm của hai ta cũng sẽ không thay đổi. Tựa như tình cảm sâu sắc của tiên đế dành cho Viên phu nhân."
Rất nhanh, ta tiễn bước Kì Hữu, nhìn bóng chàng rời xa mà đáy lòng không khỏi mất mát. Dù khó chịu cỡ nào, không muốn cỡ nào, nhưng cuối cùng ta vẫn phải chấp nhận. Tuy trong hậu cung có thái hậu và Đặng phu nhân cùng phe với ta, nhưng thái hậu ôm ấp dã tâm quá lớn, ta gần vua như gần cọp. Còn Đặng phu nhân vừa không thông minh, vừa không có điểm gì đặc biệt, quan trọng hơn là, cô ta nằm trong số bốn tần phi đã hại chết Vân Châu. Vậy nên ta chỉ có thể nâng đỡ Doãn Tinh, cô gái này thông minh vừa đủ, có tài học hỏi, biết quan sát cẩn thận ở những việc dù là rất nhỏ. Ta tin tưởng nàng, vậy nên giao Kì Hữu cho nàng, ta không thể để bản thân rơi vào tình cảnh một thân một mình trong hậu cung.
Cho đám nô tài lui xuống, ta ngồi trên giường, lắng nghe tiếng cành lá tuôn rơi ngoài cửa sổ, nắm chặt chiếc khăn tay dính máu. Vết máu đã không còn đỏ tươi đáng sợ như lúc đầu, mà dần dần ngả màu theo thời gian, ngón tay vô thức vuốt khăn, hơi run rẩy.
"Dịch Băng..." Ta lẩm nhẩm hai chữ này, rốt cục vẫn không hạ nổi quyết tâm, "Vì sao ngươi lại liên lụy đến việc này, còn dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, vì sao cố tình là ngươi?!"
L*иg ngực nặng nề mà áp lực, ta không cách nào hít thở bình thường, đáy lòng có trăm ngàn mối ưu tư, không thể vứt bỏ, "Châu Nhi, nói cho ta biết, ta có nên tố giác chuyện xấu của Tĩnh phu nhân hay không?"
Chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Dịch Băng phấn đấu quên mình cứu ta thoát khỏi Hạ cung, dọc đường liều chết bảo vệ ta an toàn, nói thế nào cũng không chịu bỏ ta mà đi. Phần ân tình này ta đã khắc ghi vào xương tủy, làm sao có thể nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ bất nghĩa? Như vậy cũng chỉ còn một cách.
Hôm sau, Hoán Vi đến sớm trang điểm cho ta, không ngừng thắc mắc, "Hoàng phi, hôm qua lúc ở trên cây, người đã thấy cái gì?"
Ta chỉ cười không đáp, Tâm Uyển lại đột nhiên chạy vào, thở hổn hển, "Hoàng phi, vừa có tin Doãn tiệp dư đã được phong làm mỹ nhân."
Bình tĩnh gật đầu, không tỏ thái độ gì khác, nhưng Hoán Vi lại khá nóng nảy, "Hoàng phi không lo lắng sao? Lỡ như..."
Ta sửa dây kết đồng tâm đeo bên hông, trầm mặc thật lâu, cuối cùng quay sang Tâm Uyển, "Đến viện Thái y lấy một bát thuốc cho bản cung, bản cung muốn tới Bách Oanh cung thăm hỏi Tĩnh phu nhân."
Hoán Vi và Tâm Uyển liếc nhìn nhau, có phần chần chừ, rốt cục vẫn đồng loạt lui xuống.
Cung cấm âu sầu, lầu các cô đơn, ngay cả tiếng chim hót cũng cảm thấy não nề.
Khi tới Bách Oanh cung, nha hoàn của Tĩnh phu nhân liền mời ta vào thiên điện, có vẻ Tĩnh phu nhân đã sớm đoán được ta sẽ đến. Nhìn quanh thiên điện, thấy nơi đây không một bóng người. Ta hất mắt ý bảo Tâm Uyển đặt thuốc lên bàn, sau đó cho các nàng lui ra. Ta im lặng ngồi xuống ghế đá, chờ đợi Tĩnh phu nhân xuất hiện.
Ánh mắt thẫn thờ, khuôn mặt hốc hác, thắt lưng mệt mỏi đung đưa theo từng bước chân. Ôn Tĩnh Nhược vừa vào thiên điện, ánh mắt liền bắn thẳng về phía ta, vừa bất lực lại vừa thảm hại, "Hoàng phi..." Cô ta khẽ gọi, nước mắt tuôn rơi, quỳ gối xuống trước mặt ta.
Ta quay mặt không nhìn, mà cô ta đã khóc không thành tiếng, "Hoàng phi, thần thϊếp để tùy người xử lí, nhưng cầu xin người tha cho Dịch đại nhân..."
Thấy ta không nói gì, cô ta bèn van lạy, dập đầu thật mạnh xuống nền nhà, "Thần thϊếp dập đầu vì từng bất kính với nương nương!"
Ta lập tức ngăn cản, nhìn vết máu đáng sợ trên trán cô ta mà không khỏi thở dài, "Sớm biết có hôm nay, lúc trước đừng làm vậy."
Cô ta run rẩy vì đau đớn và bi thương, tiếng khóc dần dần ngừng lại, "Thần thϊếp từng rất yêu Hoàng Thượng." Lau nước mắt ngửa đầu, cô ta buồn bã nhìn ta, "Nhưng thần thϊếp lại phát hiện, tình yêu của Hoàng Thượng hoàn toàn xuất phát từ việc thần thϊếp giống một cô gái khác. Đã bao nhiêu lần, cái tên Hoàng Thượng kêu lên trong mộng không phải Ôn Tĩnh Nhược, mà là Phức Nhã."
Ta bình tĩnh đến lạ thường, nhàn nhạt trả lời, "Thật sao?"
"Vào lúc khó khăn nhất, đau lòng nhất, Dịch đại nhân đã ở bên thần thϊếp, kể cho thần thϊếp nghe những thú vui của nhân gian, cho thần thϊếp hưởng thụ những hạnh phúc mà thần thϊếp chưa từng được hưởng thụ. Ngài ấy hiểu thần thϊếp, thậm chí vì thần thϊếp mà từ bỏ suy nghĩ lánh đời, cố gắng đón ý Hoàng Thượng, đi lên vị trí quyền thần, chỉ vì muốn bảo vệ thần thϊếp chu toàn, không bị hoàng hậu hạ nhục. Tình yêu này vô tư như thế, làm sao thần thϊếp có thể từ chối được?" Lúc này mặc dù cô ta đang khóc thút thít, nhưng khi nhắc đến Dịch Băng, khóe môi cô ta lại chợt mỉm cười.
Đáy lòng thật sự rung động, nhưng lý trí nói cho ta biết, không được phép mềm lòng, "Dù tình yêu của các người có đẹp, có cảm động hơn nữa, nó cũng đã phạm phải cung quy."
"Thần thϊếp không mong hoàng phi tha cho tính mạng đê tiện này, nhưng cầu xin hoàng phi tha cho Dịch đại nhân." Giọng cô ta không nén được run rẩy, từ đầu tới cuối chỉ cầu xin cho Dịch Băng.
"Cái thai trong bụng cô là nghiệt chủng." Ta nâng bát thuốc lên, nhìn thật lâu, cuối cùng đưa tới trước mặt cô ta, "Ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào dám tính toán ngông cuồng đưa một đứa nghiệt chủng vào hoàng thất, giả mạo con vua."
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô ta càng thêm thảm hại sau khi nhìn thấy bát thuốc, "Đây là..."
"Chỉ cần cô uống nó, cả cô và Dịch Băng đều sẽ bình yên. Ta sẽ không so đo những chuyện đã thấy ngày hôm ấy." Dừng một chút mới nói tiếp, "Còn nếu không uống, cô, Dịch Băng, và cả đứa bé này... Đều chết hết đi."
Cô ta sợ hãi nhìn bát thuốc, chậm chạp không dám nhận, mà cánh tay của ta đã bắt đầu thấy mỏi.
"Chỉ cần thần thϊếp uống, nương nương sẽ không vạch trần?" Cô ta đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn có vẻ nghi ngờ ta.
Ta nghiêm túc gật đầu, cô ta liền đoạt lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch, "Hy vọng nương nương nói lời giữ lời."
Lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn cô ta đánh rơi bát thuốc, nét mặt nhăn nhó đau đớn, hai tay không ngừng vuốt bụng, kêu thảm thiết thê lương. Cuối cùng, máu tươi chậm rãi chảy ra từ dưới váy, đọng vũng trên sàn nhà, nhìn thấy mà ghê người.
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta khiến đám nô tài phá cửa xông vào, bọn họ vừa thấy cảnh tượng này liền đua nhau thét chói tai, nháy mắt, Bách Oanh cung rối thành một mớ bòng bong. Ngự y vội vàng tới bắt mạch cho Tĩnh phu nhân – người lúc này đã đau đến mức không còn sức nói chuyện. Kì Hữu nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới, lo lắng nhìn Ôn Tĩnh Nhược. Mà ta vẫn cứ ngồi yên trên ghế đá, nhìn chằm chằm vũng máu, không nháy mắt lấy một lần.
Ta vừa trơ mắt nhìn một đứa bé còn chưa chào đời, chết đi vì đôi tay của ta. Bắt đầu từ khi nào thì, trái tim ta đã độc ác đến thế?
"Hoàng phi..." Hoán Vi run rẩy gọi, dường như đã nhận ra điều gì, đôi mắt ngân ngấn nước.
"Tĩnh phu nhân đẻ non." Ngự y thẫn thờ than một tiếng, tiếc nuối lắc đầu.
"Ngươi nói cái gì? Đẻ non?" Kì Hữu cao giọng, ánh mắt lạnh lùng, "Đang khỏe mạnh sao tự nhiên lại đẻ non?"
Ngự y nơm nớp lo sợ liếc nhìn ta một cái, lí nhí đáp, "Hình như là... Là... Thuốc phá thai."
Không đợi Kì Hữu phản ứng lại, Ôn Tĩnh Nhược đã yếu ớt gọi, "Hoàng Thượng..."
Chàng lập tức tiến lên cầm chặt tay cô ta, "Trẫm ở đây, đừng sợ."
"Tại thần thϊếp bất cẩn vấp ngã... Thần thϊếp bất tài, không bảo vệ được con... Cầu xin Hoàng Thượng... Giáng tội." Cô ta càng nói càng kích động, nước mắt trào ra khóe mi, rơi xuống gối, thấm ướt một mảng.
"Không sao, trẫm không trách nàng. Cố ngủ một giấc thật ngon, việc gì qua cũng đã qua rồi." Kì Hữu nhẹ giọng an ủi.
Ôn Tĩnh Nhược mệt mỏi mỉm cười, kín đáo liếc nhìn ta, sau đó rút tay lại, nhắm mắt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Kì Hữu nhìn cô ta một hồi, sau đó nhìn mảnh bát vỡ dưới sàn, cuối cùng nhìn sang ta, "Ra đây với trẫm." Không chờ ta đáp lại, chàng đã bước ra ngoài chính điện.
Ta thẫn thờ theo chàng đi vào đại điện yên tĩnh lạnh lùng, thê lương đến lạ kì. Chàng nhìn ta thật lâu, gằn từng tiếng hỏi, "Nàng làm đúng không?"
Đối diện với ánh mắt hung ác của chàng, ta mệt mỏi đáp một chữ, "Đúng!"
Lời chưa dứt, một cái tát đã ập tới, "Bốp" Một tiếng vang vọng trong đại điện mãi không thôi. Ta lùi về sau vài bước, rất mạnh, không nương tay một chút nào, khiến ta đầu váng mắt hoa, trống rỗng không nghĩ nổi điều gì khác.
Ta từng đoán, chàng sẽ quở trách ta, không thèm nhìn mặt ta, thờ ơ xa cách ta, nhưng vạn lần không đoán được, chàng sẽ đánh ta. Thậm chí không hỏi ta vì sao, một cái tát liền ập xuống. Rất đau, thật sự rất đau.
"Nàng có bụng dạ nham hiểm như vậy từ khi nào?!" Chàng phẫn nộ chất vấn, chỉ thẳng vào mặt ta.
Ta nhìn chàng, một khắc cũng không lảng tránh, "Đúng vậy, mọi người ai cũng sẽ thay đổi."
Ánh mắt Kì Hữu tràn trề thất vọng, cười khẩy một tiếng, "Đó là cốt nhục của trẫm, ngay cả một đứa bé chưa chào đời mà nàng cũng không chịu buông tha?"
"Đúng, thϊếp đố kỵ, dựa vào đâu mà cô ta được có con với chàng?" Ta đột nhiên kích động rống lên một tiếng, giọt lệ bồi hồi trên khóe mắt quật cường không chịu rơi, "Thϊếp gϊếŧ đứa con duy nhất của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn trừng trị thế nào, thϊếp cũng không oán trách!"
Chàng rống lại còn to hơn, át hoàn toàn giọng ta, "Nàng nghĩ trẫm thật sự không dám làm gì nàng?"
Ta không trả lời, tĩnh lặng nhìn chàng, mà chàng cũng nhìn ta thật lâu. Trong đôi mắt ấy, rốt cuộc đã không còn tình yêu say đắm của ngày trước. Chàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, nơi đó lạnh nhạt như ngày thường, chàng không nhìn ta, phẩy tay áo bỏ đi, không có nửa phần lưu luyến.
Ta cười khẩy một tiếng, âm thanh phiêu đãng trong đại điện vắng lặng.