Chương 2: Tình khiên hương tuyết hải
Trải qua chuyện kinh hãi đêm qua, rất muộn ta mới ngủ được, đến tận khi Vân Châu vội vàng chạy vào phòng túm ta dậy từ trong giấc mộng, ta mới mắt mũi nhập nhèm mệt mỏi nhìn nàng lo lắng kích động, không hiểu ra sao.
"Cô nương, cô quên tối qua Lí công công truyền lời rằng giờ mão hôm nay sẽ có một vị mama tới rồi sao? Bây giờ đã gần giờ mão, cô còn không nhanh chuẩn bị đi." Vân Châu vừa nói xong, ta mới nhớ ra việc này. Lập tức đứng dậy nhanh chóng rửa mặt chải đầu, còn Vân Châu cẩn thận dọn giường cho ta.
Vân Châu nhỏ giọng nói: "Nghe nói đêm qua Lan Lâm uyển có thích khách."
Ta dừng tay một chút, sau đó đáp: "Đúng vậy, đêm qua rất nhiều thị vệ xông vào làm ta sợ hãi, cả đêm không ngủ ngon."
Chỉ nghe Vân Châu cười nhẹ: "Nô tì nghe nói đêm qua cô nương chất vấn phó tướng Trần Bằng làm thái tử điện hạ khá ấn tượng, tại sao lại sợ?"
Ta cảm thấy lời nàng nói có ẩn ý, nhưng cũng không tiện hỏi thẳng, chỉ lẳng lặng mặc y phục: "Trần Bằng là quân của thái tử điện hạ?"
Nàng tức khắc gật đầu: "Hắn là tay chân đắc lực của thái tử điện hạ, tối hôm qua cô chống đối hắn, e rằng tương lai..." Vân Châu không nói thêm gì nữa, ta cũng không hỏi lại.
Trần Bằng là kẻ dựa hơi thái tử, cầm lông gà mà cứ tưởng cung tiễn, chỉ là một tên lỗ mãng, không cần để ý nhiều, chính yếu vẫn là thái tử, nhìn khí phách uy nghiêm của hắn, quả thật có năng lực đảm đương vị trí này.
Đi cùng Vân Châu đến chính đường Lan Lâm uyển, ta phát hiện người đến muộn nhất lại là ta, các cô nương khác đều đoan chính xếp hàng chỉnh tề. Thấy ta đến, các nàng liền dùng ánh mắt lạnh lùng tràn ngập đối địch nhìn chằm chằm ta, ta hiểu vì sao các nàng lại như vậy, chỉ vì đêm qua ta đã quá nổi bật trước mặt thái tử điện hạ, thật ra ta biết đêm qua bộc lộ tài năng có chút không ổn, nhưng vì bảo vệ chính mình và vị thích khách kia, cũng đành bất chấp.
Bỏ qua ánh mắt của các cô nương, vừa vặn đối diện với đôi mắt dịu dàng linh động từ Tô Diêu, nàng mỉm cười gật đầu với ta. Ta cũng mỉm cười gật đầu với nàng, coi như chào hỏi.
"Phan cô nương, qua đứng cạnh ta đi." Đang lúc lo lắng không biết đứng chỗ nào, giọng nói lạnh nhạt pha lẫn chút quan tâm của Tô Diêu vang lên, ta biết nàng muốn giúp ta thoát khỏi tình cảnh xấu hổ.
Ta mỉm cười, từ từ đi qua đứng cạnh Tô Diêu. Ai cũng không nói nữa, trầm mặc đợi mama đến.
Rốt cục mama đến, bầu không khí yên lặng được phá vỡ.
Người này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hai bên mái đã có tóc bạc, nếp nhăn rõ ràng nơi khóe mắt, làn da trắng nõn lộ ra dấu vết tang thương, ánh mắt lợi hại tinh tế như nhìn thấu hết thảy. Mama không nhanh không chậm đi đến trước mặt chúng ta, dùng giọng nói thấp và lạnh nhạt lên tiếng: "Từ giờ trở đi ta chính là mama dạy các ngươi lễ nghi cung đình. Ta mặc kệ các ngươi là thiên kim nhà ai, thế lực gia tộc lớn cỡ nào, trong vòng mười ngày tới các ngươi đều phải nghe lời ta. Ta sẽ nghiêm khắc huấn luyện các ngươi quy củ cung đình, đưa các ngươi tới trước mặt hoàng hậu nương nương trong tư thái đoan trang hiền thục nhất."
Chúng ta ngoan ngoãn nghe mama thao thao bất tuyệt cảnh cáo, ước chừng nửa canh giờ sau, mama rốt cục ngừng lại hít sâu một hơi: "Hiện tại bắt đầu dạy các ngươi quy củ đầu tiên - nhận chủ tử."
"Chủ tử cao nhất nơi hậu cung là hoàng hậu nương nương, giữ kim ấn, chính vị cung đình, đồng thể thiên vương. Ở trước mặt hoàng hậu phải chú ý ngôn hành cử chỉ, không thể có một chút sai lầm."
"Tiếp theo là nhất phẩm tam phu nhân, tọa luận phụ lễ, vị sau hoàng hậu, tước không hề nhỏ. Nhưng ba vị trí này đã để không hơn hai mươi năm."
"Sau đó là cửu tần, chưởng giáo tứ đức. Bao gồm chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện, vị ngang thừa tướng, tước ngang chư hầu vương; Quý nhân, quý tần, quý cơ, vị ngang ngự sử đại phu, tước ngang huyện công; Mỹ nhân, tài tử, phu quân, ngang với huyện hầu."
"Tiếp theo là tiệp dư, dung hoa, bảo lâm, ngự nữ, thải nữ, sung nghi, sung dung, tổng cộng một trăm lẻ tám vị."
Ta nghe mà sửng sốt không thôi, đã sớm biết hoàng đế có vô số giai nhân, nhưng chân chính nghe mama nói vẫn cảm thấy khó tiếp thu. Nhìn những nữ tử xung quanh, các nàng đều đến vì vị trí thái tử phi. Nhưng các nàng chỉ thấy danh hiệu này vinh quang mà không thấy tương lai tai họa. Nếu thái tử bị phế, các nàng sẽ sống thế nào? Các nàng có định vào sinh ra tử với hắn không? Còn nếu thái tử may mắn lên ngôi, vậy hắn sẽ là trượng phu của rất nhiều nữ tử, lúc đó các nàng là chính thê, sẽ đối mặt với chuyện tranh giành tình cảm nơi hậu cung thế nào?
"Mama, ta muốn biết vì sao ba vị trí phu nhân lại để trống hơn hai mươi năm?" Đưa ra nghi vấn là Tiết Nhược.
Có vẻ mama đã sớm đoán được sẽ có người hỏi vấn đề này, than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn chúng ta, lại giống như nhìn một nơi xa xăm: "Bởi vì Viên phu nhân."
Đứng ở chính đường ba canh giờ, rốt cục có thể về phòng nghỉ ngơi, rất nhiều cô nương đều nhăn nhó oán giận, bộc phát tính tình đại tiểu thư. Ta chưa về phòng ngay, mà nhàn nhã đi dạo một mình trong Thải Vi cung.
Gió nhẹ, nắng nhạt, nụ hoa thược dược hé nở.
Chim non ríu rít trên tổ, cành lá lay nhẹ vào nhau.
Không biết vì sao, hết thảy cảnh đẹp ngày xuân lại không nhập được mắt ta, nội tâm ta rối bời, tâm tình cực kì phiền chán.
Có lẽ vì nghe mama nhắc đến Viên phu nhân, là vì tình yêu say đắm mà Hoàng Thượng dành cho Viên phu nhân sao?
Vị Viên phu nhân này cũng giống Đỗ hoàng hậu, gả cho Hoàng Thượng từ khi ngài chỉ là một vị hoàng tử. Cả hai bà đều tài giỏi hơn người, liên thủ loại bỏ thái tử, trợ giúp ngài đi lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng tình cảm Hoàng Thượng dành cho hai bà không giống nhau, cho hoàng hậu là kính trọng, cho Viên phu nhân mới là tình yêu.
"Hậu cung đẹp ba ngàn người, ba ngàn sủng ái ở một thân" dùng với Viên phu nhân không hề quá, nàng đoạt đi toàn bộ tình yêu của Hoàng Thượng. Các phi tần ngưng mắt chờ mong, mong Hoàng Thượng mỗi khi bãi triều hồi cung có thể đến tẩm điện của mình, nhưng Hoàng Thượng chỉ tới Trường Sinh điện, chỉ sủng hạnh Viên phu nhân. Tiếc rằng Viên phu nhân phúc mỏng, tiến cung hai năm liền qua đời vì khó sinh, Hoàng Thượng như nghe sét đánh giữa trời quang, khóc không thành tiếng, liên tục một tháng không lâm triều, rời bỏ cung viện, sống một mình trong ngự thư phòng, sớm chiều đau khổ.
Từ đó vị trí tam phu nhân bị phế bỏ, có thể thấy cho đến nay vẫn chưa ai sánh nổi địa vị của Viên phu nhân trong lòng ngài. Có lẽ đây mới là tình yêu chân chính, cho dù bên cạnh Hoàng Thượng có vô số nữ nhân, trái tim ngài lại chỉ chứa một người. Theo ý ta, Viên phu nhân vô cùng may mắn, có thể chiếm trọn trái tim của người nắm thiên hạ trong tay.
Khi ta ngừng suy nghĩ, mới phát hiện bản thân ra khỏi Thải Vi cung từ khi nào, cây cối xanh miết, dây leo tươi tốt quấn quanh cành cây, buông xuống so le không đồng đều, đung đưa theo gió.
Hoàn cảnh lạ lẫm, vắng vẻ không người, chỉ có một mặt hồ xanh biếc lóng lánh sắc vàng vì tia nắng. Ta dùng một tay bẻ cành liễu trước mặt, nghĩ đến tên thích khách đêm qua, hắn rốt cuộc là ai, dám một mình đột nhập đông cung, mục đích của hắn là gì?
"Đêm qua là ngươi cứu thích khách?"
Thời khắc yên tĩnh đột nhiên bị quấy rầy, trong lòng ta thấy không thoải mái, liếc mắt nhìn nam tử đứng cách mình mấy bước chân. Hắn mặc áo bào trắng, y phục màu tím nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội, khí chất nghiêm nghị, tư thế oai hùng hiên ngang, toàn thân toát lên phong phạm hoàng tộc.
"Đúng vậy." Ta thành thật gật đầu, đè thấp giọng nói.
"Nếu đêm qua thái tử nhất quyết muốn vào phòng lùng bắt, hiện tại ngươi đã bị nhốt vào Thiên Lao chờ xử quyết, sao còn bình tĩnh như vậy được?" Tuy là câu lo lắng, nhưng tìm khắp mặt hắn lại không thấy nét lo lắng nào, hắn vẫn cười nhạt như mọi khi, mỗi khi thấy sẽ làm người ta khó hiểu, bởi vì trong mắt hắn không có ý cười.
Ta không nói, lẳng lặng quay đầu nhìn mặt hồ, tùy tay ném cành liễu vừa bẻ xuống đó, làm mặt nước vốn tĩnh lặng nổi lên gợn sóng, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lan xa.
Hắn đến gần vài bước, sóng vai đứng bên bờ cùng ta, nhìn cành liễu đung đưa chạm nhẹ xuống mặt hồ. Nhìn ảnh ngược đôi ta trong nước, quả thật hài hòa xứng đôi, ta không khỏi bật cười.
"Ngươi còn cười được!" Dường như hắn có chút bất đắc dĩ, "Sau một năm cũng không thay đổi là bao, vẫn hồn nhiên ngây thơ như cũ."
Ta ngẩn ra, lập tức ngừng cười, nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vì sao muốn ta tiến cung tuyển phi, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm thái tử phi?" Ta cảm thấy mê mang, bởi vì ta không nhìn thấu nổi suy nghĩ của hắn.
Nhưng hắn không nói gì, vẫn hướng mắt về phía chân trời mờ mịt, có chút đăm chiêu.
"Nạp Lan Kì Hữu!" Ta không nhịn được quát to một tiếng, ta ghét nhất bị người khác khống chế, hơn nữa lại là hắn.
"Đợi lúc thời cơ chín muồi ngươi sẽ hiểu dụng ý của ta, mười ngày tới, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ." Ý cười của hắn càng sâu, giơ tay giúp ta vén gọn sợi tóc trên trán bị gió thổi rối.
Thân thể ta cứng đờ, sợ sệt trong khoảng nửa khắc, sau khi lấy lại tinh thần liền lui về sau vài bước. Kinh ngạc vì hành động của hắn, càng kinh ngạc vì ánh mắt hắn nhìn ta, ánh mắt như đang nhìn con mồi, kèm theo nụ cười nhẹ nhàng mà nham hiểm. Không thể phủ nhận ta sợ hắn, rất sợ hắn. Bởi vì hắn là người che dấu cảm xúc tốt nhất mà ta từng gặp, hơn nữa có một trí tuệ mà chính ta cũng cảm thấy không bằng. Hắn còn chưa đến hai mươi đã có thể nắm giữ hết thảy trong tay, nếu lên làm hoàng đế nhất định sẽ giúp Kỳ Quốc bước vào thời kì hưng thịnh đỉnh cao, ta vẫn luôn suy nghĩ như vậy.
"Ta đi đây." Hốt hoảng nói một câu, ta liền rời đi nơi đây.
Nạp Lan Kì Hữu, cũng do hoàng hậu sinh ra, là kẻ ít lời và ít các mối quan hệ nhất trong các vị hoàng tử. Mọi người trong cung đều nói hắn trốn tránh sự đời, không quan tâm việc triều chính, chỉ có ta biết, tất cả đều là biểu hiện giả dối, hắn quan tâm việc triều đình hơn bất cứ kẻ nào.
Khi trở lại Lan Lâm Uyển, Vân Châu lén lút kéo ta vào phòng, nhỏ giọng hỏi ta đi đâu, hai canh giờ trước hoàng hậu nương nương phái người truyền triệu ta và Tô Diêu tới điện thái tử.
Tim ta run lên, nhất định thái tử đã kể việc đêm qua cho hoàng hậu nương nương nghe, vậy nên nàng mới muốn triệu kiến ta.
"Cô nương, nô tì tìm chung quanh không thấy cô, vậy nên tự quyết định phái người hồi bẩm hoàng hậu nương nương, nói cô không khỏe nên không thể diện kiến." Vân Châu nhẹ giọng nói, chỉ sợ ta sẽ tức giận.
"Ngươi làm tốt lắm." Ta rất cảm tạ nàng đã giải vây cho ta. Lần này không gặp hoàng hậu nương nương là tránh thoát một kiếp hay bỏ qua một cơ hội ta không biết, nhưng ta hiểu được, lấy tính cách của hoàng hậu, lần này triệu kiến nhất định có thâm ý, một hoàng hậu quyền lực sẽ không làm một việc vô nghĩa.
Hoặc có lẽ... Người hoàng hậu cần gặp lần này, căn bản không phải là ta.
Bên ngoài chợt ồn ào náo nhiệt, ta mở cửa ra xem, thấy Tô Diêu mang theo mấy món đồ hoàng hậu ban cho trở về từ điện thái tử. Nàng bị năm cô nương khác vây quanh, nhao nhao hỏi xem hoàng hậu triệu kiến có việc gì, Tô Diêu cũng không nói rõ ràng, chỉ tùy tiện qua loa vài câu.
Chỉ có Đỗ Hoàn và ta đứng trước cửa nhìn các nàng tán gẫu ồn ào, ánh mắt Đỗ Hoàn như sắp phun ra lửa, nàng tựa nhẹ vào khung cửa gỗ, nói to cho tất cả mọi người nghe thấy: "Được hoàng hậu nương nương triệu kiến một lần mà thôi, không cần phải đắc ý như thế."
Nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đỗ Hoàn đang cao ngạo, nàng nhấc bàn tay mềm, chỉ thẳng vào ta: "Thật tiếc cho Phan cô nương, vào lúc mấu chốt lại không khỏe, nếu không nhất định cũng được hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Bất đắc dĩ thở dài, sao lại kéo ta vào cuộc, có vẻ nàng đã coi cả ta và Tô Diêu là cái đinh trong mắt.
Chỉ thấy Tô Diêu khıêυ khí©h cười duyên nhìn Đỗ Hoàn, sau đó cố ý nâng cao ngọc như ý hoàng hậu ban cho: "Mới vừa rồi hoàng hậu nương nương nói thế nào nhỉ..." Ra vẻ trầm tư hỏi nha hoàn bên cạnh.
"Hoàng hậu nương nương khen Tô cô nương đảm đang khéo léo, xinh đẹp trí tuệ, còn nói... Nếu thái tử có một thái tử phi nhu thuận như vậy là phúc của ngài ấy." Nha hoàn đắc ý nói, làm sắc mặt Đỗ Hoàn xanh mét, xông lên cho nha hoàn một bạt tai, năm ngón tay đỏ tươi trên gương mặt trắng noãn của nha hoàn khiến người ta sợ hãi.
"Nha đầu thối, chuyện này không lượt kẻ thấp kém như ngươi xen mồm!"
Tô Diêu biến sắc, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đỗ Hoàn ngang ngược: "Đỗ cô nương, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!"
"Sao, cô muốn đòi công bằng cho nó?" Đỗ Hoàn đẩy mấy vị cô nương chắn trước mặt mình ra, tình hình có vẻ hết sức căng thẳng.
Tô Diêu đang tức giận ngút trời đột nhiên nhường nhịn, nàng giúp đỡ nha hoàn bị đánh rời đi nơi này: "Kính nhi, vào nhà với ta, ta xem mặt giúp ngươi."
Đỗ Hoàn cười cực kì đắc ý, ta lại cười thầm nàng thiếu chín chắn, ở mặt ngoài nàng thắng, nhưng từ đêm qua lúc nhào vào lòng thái tử điện hạ nàng đã thua, hôm nay đố kỵ mà khắc khẩu với Tô Diêu khiến nàng càng thua hoàn toàn. Khí chất, lý trí, trí tuệ, đoan trang, điểm nào nàng cũng thua kém Tô Diêu.
Tô Diêu, không chỉ có tướng mạo xinh đẹp thiên tiên, tính nhẫn nại và tài trí còn hơn hẳn người thường một bậc.
Ta nhìn sang Vân Châu, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Nàng cười khẽ: "Vân Châu ở trong cung đã bốn năm, lần đầu tiên thấy tú nữ làm càn như vậy."
"Mọi chuyện khó nói rõ ràng, hoàng cung này vốn đã không bình lặng, muốn các nàng bình tĩnh kiểu gì?" Không quan tâm Vân Châu có lý giải được không, ta cũng không nói tiếp.
Cả một ngày chưa ăn gì, quả thật hơi đói, liền dặn nàng chuẩn bị chút thức ăn. Nhìn Vân Châu ngoan ngoãn phục tùng, ta tin tưởng nàng có thể hiểu ý ta, bởi vì nàng cũng không phải kẻ tầm thường.
"Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá. Nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh nhưng giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn..."
Đã gần đến hoàng hôn, ta ngồi trước bàn lật xem binh pháp Tôn Tử. Vân Châu sợ mắt ta bị ảnh hưởng liền thắp một ngọn nến, còn cẩn thận rót cho ta một chén canh suông, tuy không quý báu, nhưng uống vào cổ họng còn có cảm giác mát lành, tẩy trôi đi một ngày mệt nhọc và phiền chán, thật sự nha đầu chu đáo.
"Cô nương, cô đọc "Binh pháp Tôn Tử"?!" Lúc nàng dọn chén canh đã uống cạn cho ta, tình cờ nhìn thấy tựa sách, thế nhưng sợ hãi kêu lên.
"Đúng, làm sao vậy?" Ta tiếp tục xem sách, cũng không ngẩng đầu.
"Lần đầu tiên nô tì thấy nữ tử đọc sách này." Nàng có thâm ý ngừng một chút, còn nói, "Cô nương quả thật không phải nữ tử bình thường."
Ta rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười hồi lâu, lại xoa xoa đôi mắt mệt mỏi: "Vân Châu, vì sao ngươi vào cung?"
"Gia cảnh bần cùng, bán nô tì tiến cung để đổi chút ngân lượng." Nàng vẫn cười, không có vẻ gì là tổn thương hay đau khổ. Đây cũng là nghi hoặc của ta, ở chung hai ngày, ta càng lúc càng hiếu kì về nàng, rất muốn tìm hiểu chi tiết.
Khi ta định hỏi tiếp, một vị công công đến truyền lời, nói là mama mời chúng ta đến chính đường, có chuyện rất quan trọng muốn dặn dò. Các cô nương tụ tập đến chính đường cùng đợi mama tuyên bố "Chuyện quan trọng".
Khuôn mặt mama vẫn lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, lạnh lùng thốt: "Vừa rồi hoàng hậu nương nương truyền xuống, chín ngày sau mỗi cô nương phải dâng lên điện thái tử một bức tranh thêu, nếu không làm xong hoặc làm không khéo, không vừa mắt hoàng hậu nương nương, sẽ bị hủy bỏ tư cách tuyển phi."
"Thêu tranh? Đơn giản rồi..." Các cô nương tới tuyển phi lần này, xinh đẹp tất nhiên không nói chơi, thêu thùa lại càng là việc bình thường, vừa nghe mama nói liền mừng thầm, nóng lòng muốn thử.
Mama mang một tấm lụa trắng rộng mười thước vuông ra, nói: "Nương nương ra đề là "Lộ tận ẩn hương xứ, phiên nhiên tuyết hải gian. Mai hoa nhưng do tại, tuyết hải hà xứ tầm
.""
(Cuối đường hương thoảng bay, mênh mang biển tuyết lặng. Hoa mai vẫn còn đó, biển tuyết tìm nơi nào.)
Dứt lời liền phát cho mỗi người chúng ta một tấm lụa mười thước vuông, muốn chúng ta giải đề cho tốt. Trên đường trở về, ta nghe các cô nương khe khẽ nói nhỏ, tất cả đều sầu lo vì đề mục của hoàng hậu nương nương.
"Rốt cuộc hoàng hậu nương nương muốn chúng ta thêu cảnh tuyết hay thêu hoa mai?" Tiết Nhược thì thào tự hỏi.
"Hay là tuyết trong mai?" Ý kiến của Trình Y Lâm được mọi người tán đồng.
"Các cô đều sai rồi. Hai câu thơ này lấy từ bài "Hương tuyết hải", ta nghĩ nương nương muốn chúng ta thêu cảnh hương tuyết hải." Tô Diêu chậm rãi nói, sau đó cúi đầu ngâm khẽ, "Lộ tận ẩn hương xứ, phiên nhiên tuyết hải gian. Mai hoa nhưng do tại, tuyết hải hà xứ tầm. Liên lộ thấm phù trần, dung hoa di phân phàm. Phương nhan như băng thanh, nhuận vật tư ngọc khiết. Trữ mỹ lệ ưu thương, túy thuần sắc lãng mạn. Quan hiểu trữ kiều nhiêu, tán tuyết hoa y cựu."
Ai nấy đều khen Tô Diêu tài tình, quả thật là vị tài nữ, chỉ một lời đã đánh thức mọi người từ trong giấc mộng, cũng hóa giải được vấn đề đáng lo lắng.
Trong phòng, ta một tay chống đầu, một tay cầm lụa trắng ngẩn người. Sao hoàng hậu nương nương lại ra đề như vậy, hương tuyết hải! Chẳng lẽ nàng đam mê hoa mai? Nhưng ta chưa từng nghe hoàng hậu có sở thích này.
Vân Châu kỳ quái nhìn ta bất động, hỏi: "Sao cô nương còn sầu não như thế? Khi nãy Tô cô nương đã giải đáp rồi đấy thôi, chẳng lẽ có gì không đúng?"
Ta đặt lụa xuống: "Vân Châu, nơi nào trong hoàng cung có hương tuyết hải?"
"Chỉ hai mươi năm trước là Trường Sinh điện của Viên phu nhân có, cảnh quan này có thể nói là độc nhất vô nhị."
"Viên phu nhân thích mai?"
Vân Châu gật gật đầu: "Bởi vì Viên phu nhân đam mê hoa mai, vậy nên Hoàng Thượng thu thập trăm ngàn loại mai từ khắp các quận huyện về để làm nàng vui vẻ, hàng năm vào mùa đông vạn mai đua nở, cảnh quan lay động lòng người..."
Vân Châu còn chưa dứt lời, ta đã chạy ra ngoài, không quan tâm nàng gọi lớn phía sau. Nhưng mới chạy cách Đông cung không xa, ta liền dừng bước. Sao ta lại không hỏi Vân Châu trước, Trường Sinh điện rốt cuộc ở đâu trong hoàng cung rộng lớn này, đi đường nào mới đến được đó.
"Thiếu chủ, cô muốn đi đâu?" Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện trước mặt ta, ta nhìn hắn mặc trang phục cấm vệ quân, cầm ngân đao hành lễ, tuy giọng nói có vẻ lạnh lùng, nhưng lại pha lẫn thái độ cung kính.
Ta kinh ngạc chỉ vào hắn, chẳng phải hắn đang ở trong phủ của Nạp Lan Kì Hữu hay sao, như thế nào lại đột nhiên vào hoàng cung làm cấm vệ quân? Nạp Lan Kì Hữu đang làm cái quỷ gì vậy?
"Ta muốn đến Trường Sinh điện." Ta cố nén cảm xúc muốn hỏi, trong hoàng cung tai vách mạch rừng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đây không phải là lúc để trò chuyện.
"Ta đưa cô đi." Hắn cũng nhận ra suy nghĩ của ta, lạnh lùng gật đầu, ý bảo ta đi theo hắn.
Trăng lưỡi liềm treo cao, khí trời hơi lạnh, gió đêm quất vào người, trôi đi trong im lặng.
Cũng không biết đã đi bao nhiêu vòng quanh hoàng cung, bàn chân ta bắt đầu đau đớn. Im lặng từ đầu tới giờ, rốt cục ta không nhịn được mở miệng dò hỏi: "Dịch Băng, còn xa nữa không?"
Lại đi thêm vài bước hắn mới dừng lại, chỉ vào phía trước, nói: "Đến rồi!"
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, ở trên cửa cung đỏ đậm có viết ba chữ rõ ràng "Trường Sinh điện", dù trong đêm đen cũng tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Hai bên cửa có bốn gã thị vệ đứng gác, ta còn đang nghĩ xem lấy cớ gì để đi vào, dưới chân đã nhẹ bẫng, một đôi tay ôm chặt lấy ta, Dịch Băng lấy tuyệt thế khinh công đưa ta qua phía bên kia mặt tường cao.
Để tránh những phiền toái không cần thiết, ta dặn Dịch Băng đứng gác ngoài tường, đợi ta gõ nhẹ lên tường mấy tiếng, hắn sẽ tiến vào đưa ta ra. Khinh công của Dịch Bằng, trước nay ta vẫn chưa từng hoài nghi.
Đưa mắt nhìn một vòng, hàn mai đã tàn, cảnh vật điêu linh, đường nhỏ hương hoa đã tan hết, chỉ còn khoảng sân trống trơn bi tịch. Trong vườn có trăm ngàn cây mai, đáng tiếc mùa hoa đã qua, không thể thấy vạn mai đua nở, nếu được thấy một lần, đó nhất định là kỳ quan kinh diễm thiên hạ.
Ta nhìn một gốc mai khô héo, trong lòng bất chợt rối bời, ánh mắt cay cay khó nhịn. Ta hiểu mục đích thật sự đưa mình đến Trường Sinh điện là gì, không phải để giải đề thi, mà nguyên nhân sâu xa hơn... Chính là để nhớ lại.
Cũng từng có một người vì yêu thương ta, muốn ta vui vẻ mà thu hết hoa mai trong thiên hạ; Cũng từng có một người cùng ta uống rượu làm thơ giữa rừng mai... Chỉ tiếc nay cảnh như còn đây mà người xưa đã mất.
Cảm xúc ưu thương dâng trào, ta thì thào ngâm thơ: "Định định trú thiên nhai, y y hướng vật hoa. Hàn mai tối kham hận, trường tác khứ niên hoa."
(Sống đằng đẵng ở nơi chân trời, luôn trông ngóng về cảnh phồn hoa. Loài mai lạnh kia thật đáng thương, năm nào cũng nở hoa của năm cũ.)
"Ai?" Một giọng nói lạnh lùng tới cực điểm cắt qua bầu không khí thê lương yên tĩnh.
Nhờ ánh trăng, ta thấy phía trước có một người đang chậm rãi tới gần, đợi đã, sao lại có người ở vườn mai thê lương này, chẳng lẽ là Hoàng Thượng? Không đúng, nhìn quần áo và thân hình thì giống một vị thiếu niên khoảng hai mươi tuổi hơn. Hắn chậm rãi tới gần, ta mượn ánh trăng mỏng manh để đánh giá dung mạo hắn.
Mái tóc đen nhánh, phong thái hiên ngang, trầm tĩnh như thần, có lẽ là chút ưu thương giấu trong đôi mắt sáng ngời của hắn cuốn hút ta. Nhìn hắn, ta bất giác thất thần, hắn... Là ai?
"Bổn vương đang hỏi ngươi!" Tuy vẫn lãnh đạm như trước, nhưng giọng nói của hắn lại cất giấu một phần tức giận.
Nghe hắn tự xưng bổn vương ta liền đoán được. Vị vương gia xuất hiện ở vườn mai chỉ có thể là ngũ hoàng tử Sở Thanh vương. Mẫu phi của hắn chính là Viên phu nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, đáng tiếc Viên phu nhân phúc mỏng, hai mươi năm trước vì khó sinh mà chết. Hoàng Thượng chẳng những bi thống tột cùng, còn làm trái quy định "Chưa đầy mười sáu tuổi thì không thể phong vương" của tổ tiên, phong đứa con mới chào đời này làm vương, có thể thấy Hoàng Thượng yêu thương hắn cỡ nào.
Ta lập tức quỳ gối hành lễ: "Hồi bẩm Vương gia, tiểu nữ là tú nữ tiến cung tuyển phi lần này, chỉ vì hoàng hậu nương nương ra đề thêu là hương Tuyết Hải, vậy nên tiểu nữ mới cả gan chạy tới Trường Sinh điện tìm kiếm cảm xúc."
Nét mặt lạnh lùng tức giận có hơi mềm xuống, hắn cũng không trách cứ ta, vẫy tay ý bảo ta đứng lên, không đợi ta đứng vững gót chân đã xoay người nhìn rừng mai điêu linh, giống như thì thào tự nói lại giống như đang kể cùng ta: "Mai, đã sớm tàn. Vào đây còn tìm được cảm xúc gì nữa?"
"Vương gia sai rồi, chỉ cần trong lòng có mai, nó sẽ vĩnh viễn không tàn, ta tin tưởng Vương gia đã sớm khắc mai vào tận đáy lòng." Cảnh vật nơi này quan trọng với hắn, tương tự, nó cũng rất có ý nghĩa với ta.
Nhìn bóng lưng hắn rõ ràng cứng đờ, đột nhiên xoay người há miệng muốn nói chuyện với ta, cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ giật mình nhìn ta, cảm xúc chuyển từ vui sướиɠ sang kinh ngạc, cuối cùng thành thâm trầm. Ta lảng tránh ánh mắt nóng cháy ấy, đáy lòng sợ hãi vì thái độ hắn thay đổi liên tục.
Chẳng lẽ dung mạo ta thực sự khuynh quốc khuynh thành, làm người khác vừa gặp đã yêu, liền ngay cả vị Vương gia này cũng bị ta mê đảo? Cảm thấy không đúng, ánh mắt hắn nhìn ta không phải mê luyến, mà là bịn rịn không muốn xa rời, vì sao lại có loại cảm xúc này với ta?!
"Vương gia..." Ta thiếu tự nhiên hắng giọng nhắc nhở hắn đang thất lễ.
"Ngươi tên gì?" Giọng hắn cực kì căng thẳng, trầm thấp khiến ta cảm thấy không quá chân thật.
"Tiểu nữ Phan Ngọc."
Chỉ thấy hắn nở nụ cười khổ, nụ cười đau xót mà tang thương, dường như cất giấu cả thất vọng.
Hắn cứng ngắc xoay người không để ý đến ta, nhìn ánh trăng trên cao nói lên chuyện cũ.
"Rừng mai này là nơi mẫu phi yêu nhất khi còn sống, nó chứng kiến tình yêu chân thành trong sáng của người và phụ hoàng, cũng chứng kiến khúc đàn tình yêu "Phượng cầu hoàng" của bọn họ."
"Vạn mai đua nở ngày ấy, mẫu phi biết mình có bầu, phụ hoàng vui sướиɠ nắm tay người đi vào rừng mai, hứa hẹn rằng nếu sinh hạ hoàng tử sẽ lập tức phong là hoàng thái tử, nhưng mẫu phi từ chối, người luôn lo lắng đến giang sơn xã tắc của phụ hoàng, tổ huấn đã viết "Lập con trai của hoàng hậu làm thái tử, nếu không có mới lập người con trai lớn nhất", nếu vi phạm quy định này, nền tảng lập quốc sẽ bị lung lay."
"Phụ hoàng rất cảm động, đích thân đánh đàn cho mẫu phi, một khúc "Phượng cầu hoàng" là lời hứa phụ hoàng dành cho mẫu phi. Ngài quả quyết sẽ không phụ lòng bạc tình như Tư Mã Tương Như, cả đời sẽ chỉ yêu một lần, chỉ yêu Viên Tuyết Nghi."
Khó hiểu vì sao hắn lại nói chuyện Viên phu nhân với ta, tức cảnh sinh tình ư? Nghe giọng nói khàn khàn nghẹn ngào của hắn, hẳn là đang cố nén nước mắt, nhẹ nhàng tiến lên muốn an ủi, lại không ngờ mới đυ.ng tới tay hắn đã bị hắn ôm vào lòng. Giật mình muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện đôi tay hắn đang run lên nhè nhẹ. Thôi đành vậy, ta không thể nhẫn tâm với một người đã mất mẫu thân từ nhỏ.
"Vương gia, xin ngài..."
"Về sau, gọi ta là Kì Vẫn." Hắn đánh gãy lời ta.
Tuy khó hiểu vì sao hắn đột nhiên như thế, nhưng ta vẫn ma xui quỷ khiến gọi một câu "Kì Vẫn", có lẽ chỉ giờ khắc này ta mới được làm chính mình, không cần đeo mặt nạ đối phó người khác. Dù sao hắn cũng giống ta, có một nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thời thời khắc nhắc nhở ta mục đích sinh tồn.
Cuối cùng, đưa ta về Lan Lâm uyển là Kì Vẫn, trên đường hắn chỉ lẳng lặng đi bên phải ta, không nói lời nào, không biết hắn suy nghĩ điều gì, chỉ cảm thấy bầu không khí là lạ, nhưng không làm ta xấu hổ khó chịu, ngược lại rất hưởng thụ im lặng giờ khắc này. Lúc ra khỏi Trường Sinh điện, nhìn nét mặt đám thị vệ như gặp quỷ mà ta rất muốn cười. Nhất định bọn họ đang thắc mắc ta đi vào lúc nào, nhưng vì Kì Vẫn ở đây, bọn họ mới không dám cản đường tra hỏi.
Khi thấy Dịch Băng đứng chờ cạnh tường, lòng ta bỗng sinh ra áy náy, ta thế nhưng quên mất hắn vẫn còn chờ ta, liệu hắn có trách ta không? Đến khi thấy cặp mắt đen thùi của hắn tràn ngập lo lắng, ta mới khẽ gật gật đầu, ý bảo mình không sao, hắn có thể yên tâm.
Vân Châu luôn ở trước cửa chính Lan Lâm uyển chờ ta trở về, nhìn thấy ta bình yên vô sự mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định lải nhải vài câu liền thấy Kì Vẫn đứng cạnh ta, nàng vội vàng quỳ xuống bái kiến.
"Miễn lễ." Giọng hắn nhã nhặn như mọi khi, lúc gần đi còn dặn Vân Châu nhất định phải chăm sóc ta thật tốt.
Nàng dùng vẻ mặt ái muội nhìn chằm chằm ta: "Sức quyến rũ của cô nương lớn thật, mọi người trong cung đều nói Sở Thanh vương quái gở kiêu ngạo, không thích tạo quan hệ, nhưng hôm nay ngài ấy đích thân đưa cô về, ánh mắt nhìn cô còn dịu dàng ôn nhu."
"Ba hoa!" Ta giả bộ tức giận đẩy nàng ra khỏi phòng, đóng sập cửa, cơ thể dường như còn lưu lại mùi hương của hắn. Từ chối cho ý kiến, hắn thật sự rất giống ta, ở cùng hắn khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm, không giống khi ở cùng Kì Hữu luôn khiến ta áp lực, lại không thể giải tỏa.
Từ đó, trừ giờ mão mỗi ngày phải tụ tập ở chính đường Lan Lâm uyển học tập lễ nghi, những lúc khác chúng ta đều ở trong phòng nghiêm túc thêu thùa, cả một Lan Lâm uyển rộng lớn nhất thời lâm vào yên tĩnh, ai nấy đều muốn đem bức tranh thêu đẹp nhất đến trước mặt hoàng hậu nương nương, mong giành được cảm tình của nàng, để đi lên vị trí thái tử phi.
Thời hạn chín ngày đi qua một nửa, mà ta đã bị Vân Châu nhắc nhở suốt bốn ngày liền, hiện tại nàng lại đứng sau lưng ta bắt đầu lải nhải.
"Cô nương, chỉ còn có năm ngày, cô đừng ngồi ngẩn người nữa! Không giao được tranh cô sẽ mất cơ hội."
Nhìn tấm lụa thêu vẫn trắng tinh trước mặt, ta mâu thuẫn không biết phải quyết định thế nào, suốt bốn ngày ta chưa động một đường châm, cũng khó trách nàng lại sốt ruột nhắc nhở. "Vân Châu, ngươi cảm thấy ta nên thêu hương tuyết hải, hay nên thêu đáp án thật?"
"Đương nhiên là đáp án thật... Chẳng lẽ không phải là hương tuyết hải?" Đầu tiên nàng gật đầu một cách đương nhiên, sau đó mới ngộ ra lời ta nói, liên tục hỏi xem đáp án thật là gì, ta không trả lời nàng, chỉ uyển chuyển đổi đề tài.
Ta trầm tư thật lâu mới thở dài một hơi, hỏi: "Ngươi nói Sở Thanh vương là người thế nào?"
Lại hồi tưởng cảnh tượng trong rừng mai hôm trước, đến nay vẫn còn chút rung động, nhất là ánh mắt hắn nhìn ta, giống như... Nghĩ đến đây liền muốn thám thính ít chuyện của hắn.
Vân Châu đứng phía sau không hề trả lời, nghĩ rằng nói quá nhỏ nàng không nghe thấy, vì thế ta đề cao âm lượng hỏi: "Sở Thanh vương rốt cuộc là người thế nào?"
Vẫn không trả lời, ta xoay người muốn xem có phải nàng đang thất thần không, lại phát hiện Vân Châu đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn nam tử mặc áo xanh đứng phía sau, tràn ngập ý cười nhìn ta xấu hổ không biết làm sao. Khẩn trương hành lễ, âm thầm trách cứ Vân Châu tại sao Sở Thanh vương đến mà không nói với ta một câu, hại ta hỏi vấn đề xấu hổ như vậy ngay trước mặt hắn.
Tay hắn vuốt nhẹ lên tấm lụa chưa có một đường chỉ: "Rất muốn biết ta là người thế nào?"
Ta không biết nên nói điều gì, chỉ có thể cúi thấp đầu, ánh mắt di động theo đôi giày màu bạc của hắn. Ta không thể ngờ được hắn lại tới Lan Lâm Uyển tìm ta, hắn không sợ Hoàng Thượng trách tội hay sao? Cô nương nơi này tuy không phải hậu cung phi tần, nhưng cũng là tú nữ tuyển phi, hắn tùy tiện xông tới như vậy quả thật không hợp quy củ.
"Ngẩng đầu lên." Giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu, đây là mệnh lệnh, ta không thể không ngẩng đầu đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, ánh mắt sâu thẳm luôn ẩn chứa u buồn thương cảm.
"Vương gia... Ngài nên đi!" Mất tự nhiên trốn tránh ánh mắt nóng rực của hắn, hắn lại nắm lấy tay ta, phản ứng đầu tiên của ta chính là lập tức rút về, nhưng một cảm giác lành lạnh truyền tới lòng bàn tay, là một khối ngọc bội màu đỏ, xem kĩ còn thấy hai con phượng hoàng chạm đầu vào nhau. Hắn muốn tặng ta thứ này?
"Đây là phượng huyết ngọc, di vật của mẫu phi, hy vọng ngươi sẽ giữ nó giùm ta."
Ta nghi hoặc nhìn chằm chằm khối ngọc bội một lúc lâu, không nói gì nhận lấy nó, có lẽ vì khí thế không thể cự tuyệt trong mắt hắn, lại có lẽ vì giọng nói chân thành tha thiết của hắn, lại hoặc bởi vì bàn tay hắn làm ấm trái tim ta... Tóm lại ta nhận, cẩn thận cất nó vào vạt áo.