Cuốn thứ hai: Kim bôi liễm diễm hiểu hàn trang
Chương 14: Kim lũ đăng phượng khuyết
Thoảng qua như mộng, mưa như tơ, ngàn cánh buồm trôi, bông lau phấp phới.
Cánh hoa rơi chậm, chiếc lá rời cành, đông đi xuân đến, màn tuyết khuynh thành.
Nhoáng một cái đã hai năm trôi qua, ta vẫn sống ở Thính Vũ các, chưa từng rời đi nửa bước, mà lão phu nhân cũng không đến đây làm khó dễ, có lẽ vì hai năm trước, chuyện ta cứu Liên Thành đã lan truyền ồn ào khắp Biện kinh, xuất phát từ tình yêu thương của mẫu thân dành cho con trai, lão phu nhân cảm thấy biết ơn ta, đương nhiên sẽ không đến gây sự. Hầu hạ ta vẫn là Lan Lan và U Thảo, các nàng quan tâm ta tựa như Vân Châu ngày trước. Nhìn nụ cười trong sáng của các nàng, ta lại chìm vào những hồi ức ấm áp, xoa dịu đi vết thương lòng nhiều năm trước.
Ngày nào Liên Thành cũng tới Thính Vũ các nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng chơi một ván cờ, hoặc là nghiên cứu binh pháp cùng ta. Kì lạ ở chỗ, suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau, đều cho rằng cảnh giới cao nhất của binh pháp Tôn Tử chỉ tóm lược trong một câu: "Phải tự tạo cho mình thế đứng bất bại, đồng thời không bỏ qua bất cứ sơ hở nào của địch để đánh bại địch". Bàn luận nhiều ngày, chúng ta khái quát toàn bộ quyển sách trong một chữ duy nhất - "Chính". Chỉ cần chính quyền trong sạch, có gan nghe lời can gián như thời Đường Thái Tông, không ngừng khai quật nhân tài, quốc gia tất nhiên sẽ hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, người người nộp thuế nạp lương, quân đội có nguồn lực dồi dào, hết thảy lấy chính trị làm chủ, lấy con người làm phụ, tâm lý chiến đặt lên hàng đầu.
Việc Liên Thành cùng chung quan điểm khiến ta rất ngạc nhiên. Còn nhớ trước kia khi bày tỏ ý kiến với phụ hoàng, người luôn cho rằng đây chỉ là suy nghĩ nữ nhi tầm thường, dùng binh quan trọng nhất là chữ "Biến", binh pháp Tôn Tử có câu: "Chiến thuật chỉ có kì và chính, nhưng kì chính biến hóa vô cùng. Kì chính tương sinh như vòng tuần hoàn không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, ai có thể biết được". Người luôn dùng câu này để phản bác ta, dần dà, ta cũng không bày tỏ ý kiến về binh pháp với người nữa.
(Chính: đối đầu trực tiếp; Kì: tập kích bất ngờ.)
Nhưng hiện tại được Liên Thành tán đồng quan điểm, ta rất vui vì có được tri âm như hắn. Ngày ngày nói chuyện binh pháp khiến ta cảm thấy hào hứng vô cùng, như trút bỏ được mọi suy tư phiền não. Có đôi khi ta nghĩ... Nếu hắn được làm Hoàng Thượng, nhất định sẽ là một minh quân liêm chính.
Nhưng hai tháng qua, hắn không tới Thính Vũ Các nửa bước. Tuy hắn là thừa tướng đương triều bận rộn nhiều việc, nhưng cũng chưa đến mức hai tháng cũng không thể tới đúng không? Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra việc lớn?
U Thảo đẩy đẩy ta, "Tiểu thư, cô đang nghĩ gì mà thất thần thế, gọi cô mấy lần mà cô không trả lời?"
Ta chợt hoàn hồn, liếc mắt nhìn U Thảo, "Sao vậy?"
"Chủ tử đã nhiều ngày không tới, cô thấy nhớ ngài ấy đúng không?" Nàng thâm ý nhìn ta vài lần.
Ta cười nhẹ không đáp, tiếp tục trầm mặc. Hai năm qua, ta đã tu dưỡng tâm tính để có thể thong dong bình tĩnh hơn, ngẩn người, trầm tư đã là công việc bắt buộc hàng ngày. Lại bị các nàng nói ta thay đổi, trở nên u buồn, cao ngạo, lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần. Chẳng lẽ ta thật sự thay đổi?
"Ta cảm thấy, có một số việc phải nói cho tiểu thư biết." Lan Lan bỗng nhiên mở miệng, nét mặt rất nặng nề. Ta lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu dưới.
"Thật ra nửa năm qua, thừa tướng vẫn giao thiệp với Kỳ Quốc, dường như đang mưu đồ việc gì." Giọng Lan Lan không cao không thấp, nhưng vẫn đủ khiến lòng ta hoảng hốt, "Hôm nay... Phải thay đổi."
"Ngươi đang nói, Liên Thành soán vị?!" Cảm thấy giật mình, nói cao giọng hơn rất nhiều, chẳng lẽ hắn muốn bắt tay Kỳ Quốc để mưu đồ đảo chính? Nhưng tại sao Kỳ Quốc phải giúp hắn? Huống chi ta vẫn nhớ như in câu nói hai năm trước của hắn: "Muốn hai nước Kỳ, Hạ nợ máu phải trả bằng máu!"
Hắn... Sao hắn lại làm thế được?!
Cuối cùng, ta vẫn chậm rãi thả lỏng cơ thể, trong lòng oán thán, thì ra Liên Thành cũng là người có dã tâm. Lan Lan dám nói việc này với ta, chứng tỏ Liên Thành đã nắm chắc phần thắng. Rất có khả năng, hiện tại hoàng cung đã bị hắn hoàn toàn kiểm soát, nhưng dù sao công chúa cũng là thê tử của hắn, sao hắn lại dám làm một việc đại nghịch như vậy?
Chẳng lẽ khi đối mặt với cám dỗ quyền lực, ai ai cũng phải cúi đầu? Chẳng lẽ làm chủ thiên hạ quan trọng đến thế ư?
Năm Thừa Thiên thứ mười hai, đầu bảy tháng, Biện cao tổ Linh Ngạo Phi băng hà ở Vĩnh Lạc cung, hậu táng ở hoàng lăng.
Năm Thừa Thiên thứ mười hai, giữa tám tháng, thừa tướng Biện Quốc được vương hầu đề cử, đăng cơ làm hoàng đế ở Phượng Khuyết điện, sửa quốc hiệu thành "Dục", niên hiệu thành "Trinh Nguyên", đại xá thiên hạ.
Liên Thành... Không đúng, hiện tại phải gọi hắn là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xếp ta ở Chiêu Dương cung đã gần hai tháng, đồng thời sai người chuyển rừng mai ở Thính Vũ các về đây. Đáng tiếc, cảnh hương tuyết hải vốn đẹp tuyệt trần, sau khi vào chốn thâm cung đã mất hết màu sắc, ảm đạm hoang tàn, cô tịch xiết bao.
"Cảnh sông đìu hiu, trời thu ngàn dặm, cố đưa mắt nhìn." Gảy huyền cầm trên bàn, tiếng nhạc vang lên giữa Chiêu Dương cung vắng lặng, khiến Lan Lan và U Thảo kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô sao vậy?" Lan Lan lo lắng hỏi.
Mấy ngày nay ta rất không vui, đã phái U Thảo đi mời Liên Thành đến Chiêu Dương cung vài lần, nhưng lần nào hắn cũng lấy cớ bận việc để từ chối. Trước kia, dù bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ tới Thính Vũ các, chẳng phiền lòng dù chỉ ngồi được một lúc. Mà nay như vậy chỉ có một lời giải thích, hắn đang trốn tránh ta, trốn suốt hai tháng qua.
Bởi vì không giao tiếp với bên ngoài, ta không thể biết Liên Thành đăng cơ bằng cách nào, nhưng ta dám khẳng định, ngôi vị này nhất định là hắn cướp được. Hắn và Hoàng Thượng chỉ có quan hệ quân - thần, không bao giờ tới lượt hắn kế thừa ngôi vị. Như vậy, hắn sẽ đối mặt với miệng lưỡi thiên hạ ra sao? Ăn nói thế nào với Linh Thủy Y công chúa?
"Liên... Hoàng Thượng vẫn bận lắm ư?" Đột nhiên muốn sửa miệng gọi hắn là Hoàng Thượng, ta thật sự không quen.
U Thảo cười, "Hoàng Thượng mới đăng cơ hai tháng, đương nhiên phải bận rồi. Tiểu thư hãy cố chờ thêm, nhất định Hoàng Thượng sẽ đến gặp cô."
Ta lại gảy huyền cầm, suy nghĩ một lát mới nói: "Đến Phượng Khuyết điện với ta." Ngươi đã không dám gặp ta, vậy tự ta sẽ đi tìm ngươi, có một số việc không thể trốn mãi được.
Ta bị vài tên thị vệ cản ở ngoài Phượng Khuyết điện, không cho vào. Lan Lan khuyên ta trở về, nhưng ta cố chấp không chịu đi, tối nay ta đã quyết tâm muốn gặp hắn. Có những việc ta phải cho hắn biết, phải giải thích rõ ràng với hắn.
Đi qua đi lại ngoài điện rất lâu, nhưng không một ai để ý tới ta cả, cơn tức nháy mắt bùng lên, ta xông thẳng vào trong mà không quan tâm đến thị vệ canh gác, chỉ có điều vẫn bị bọn họ ngăn cản.
"Buông ra, ta muốn đi vào!" Ta đá mạnh vào tên thị vệ đang giữ tay mình.
"Mau lôi nữ nhân điên này xuống..." Một vị công công sợ ta làm loạn sẽ kinh động đến Hoàng Thượng, lập tức sai thị vệ đuổi ta đi.
Ta ra sức giãy dụa, Lan Lan và U Thảo thấy thế cũng xông lên giúp.
"Liên Thành, nếu ngươi không ra đây, ta sẽ chết dưới tay thị vệ của ngươi!" Ta tiếp tục gào to, không quan tâm nữ tử thì phải rụt rè lịch sự thế nào, ta không tin hắn nhắm mắt làm ngơ mãi được.
"Nữ nhân điên, dám gọi thẳng tên húy của Hoàng Thượng, chán sống rồi phải không?!" Công công tức đến run người, chỉ thẳng cây phất vào mũi ta.
"Buông nàng ra." Rốt cục Liên Thành xuất hiện, nét mặt hắn không vui, cách nói chuyện cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Thấy Liên Thành tức giận, đám thị vệ giữ ta trố mắt đứng nhìn, nhất thời quên mất phải nghe lệnh. Mãi đến khi Liên Thành tiến lên đẩy bọn họ ra, cánh tay ta mới được giải thoát.
Hắn trầm mặc kéo ta vào Phượng Khuyết điện, sải bước rất dài, ta phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp. Tới lúc tiến vào giữa đại điện vàng son lộng lẫy, hắn mới buông ta ra, "Vừa khéo, ta cũng đang định tìm nàng."
Ta khịt mũi cười nhạt, "Nếu ta không đến tìm ngươi, nhất định ngươi sẽ không đến tìm ta."
Mắt hắn có chút xấu hổ thoáng qua, hắn mỉm cười tự giễu, nhưng lại không nói gì.
"Ngươi căn bản không cần trốn tránh ta, ta sẽ không chất vấn ngươi có được ngôi vị này bằng cách nào, cũng sẽ không khinh thường ngươi. Hơn nữa, hiện tại ngươi nhất định phải lập hậu, lập Linh Thủy Y làm hậu." Ta mỉm cười, dịu dàng phân tích, "Ngươi mới đăng cơ, tất nhiên có rất nhiều người không phục, nếu ngươi phong hoàng muội của tiên đế làm hậu, vừa danh chính ngôn thuận chiếm được thiên hạ, vừa ngăn chặn được miệng lưỡi thế gian, vậy nên không cần do dự nữa."
"Nhưng ta muốn..." Hắn sốt ruột muốn nói điều gì, lại bị ta bỗng nhiên cắt ngang, ta phải nói rõ ràng với hắn, "Muốn lập ta làm hậu, đúng không?"
Chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng hắn gật đầu, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt.
"Lý trí nói với ngươi, muốn ngồi vững giang sơn, phải lập Linh Thủy Y làm hậu. Nhưng ngươi sợ ta không vui, vậy nên mới trốn tránh suốt hai tháng qua." Nhìn thẳng vào ánh mắt mơ hồ của hắn, đồng thời cũng khẳng định suy đoán của mình, "Nhưng ta không quan tâm đến ngôi vị hoàng hậu, lại càng không trở thành phi tử của ngươi."
"Nàng đã nói, sẽ luôn ở bên cạnh ta." Hắn đột nhiên nắm chặt hai vai của ta, ánh mắt lóe sáng.
"Ta có nói, nhưng là nói với Liên Thành, không phải với Hoàng Thượng." Dường như nỗi đau từ bả vai đã lan tràn đến đáy lòng, nhưng ta không kêu đau, tiếp tục bình tĩnh nói, "Hiện tại ngươi chiếm được Biện Quốc, có quyền lực cao nhất, nhưng lại bán đứng lương tâm của mình."
Đôi tay hắn bỗng nhiên buông lỏng, trượt khỏi vai ta, "Ta làm tất cả đều vì nàng."
Nghe xong, ta không hề cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười, mà tiếng cười cũng bất giác trôi ra ngoài khóe miệng, "Liên Thành, đừng nói là vì ta. Ta đã nghĩ chúng ta là bạn tốt, là bằng hữu có thể thổ lộ tấm lòng, nhưng nay ngươi lại không thẳng thắn với ta, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, có thật là vì ta không? Hay là vì những ham muốn cá nhân và dã tâm của ngươi?" Giọng điệu sắc bén như dao nhọn, làm sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt.
Âm thanh vang vọng trong đại điện trống trơn, mãi đến khi chấm dứt, hắn mới mở miệng, "Bây giờ ta có thể từ bỏ ngôi vị hoàng đế này."
"Đừng ngu ngốc, ngươi không thể quay đầu nữa rồi." Ta hít sâu một hơi, "Việc đến nước này, hãy làm một hoàng đế tốt. Phải nhớ rõ từng câu về đạo trị quốc ngươi đã bàn với ta, ngươi nhất định phải làm được."
"Phức Nhã..." Hắn đột nhiên ôm chặt ta, "Nàng sẽ không bỏ đi đúng không?"
Ta dùng hết sức lực giãy khỏi lòng hắn, lạnh lùng nhìn hắn, "Xin lỗi, ta không thể ở lại với ngươi."
"Vì sao? Chỉ vì ta cướp ngôi hoàng đế?" Giọng hắn chợt trở nên lạnh lẽo.
"Cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng không chuyển dời." Ta trả lời bằng mười chữ này, trong lòng ta luôn chỉ có một người, đó chính là Kì Hữu, cho dù hai ta trời nam đất bắc, ta cũng sẽ không phản bội tình cảm của mình, vậy nên, càng sẽ không trở thành phi tử của Liên Thành. Từng ngây thơ nghĩ rằng sẽ sống cả đời ở Thính Vũ các, ngày ngày tri âm tâm tình với Liên Thành, nâng chén nói chuyện vui, toàn tâm toàn ý làm bạn hắn, cởi bỏ khúc mắc giúp hắn, nhưng ta đã lầm rồi.
Hắn là đế vương, mà đế vương thì không bao giờ có tri âm bằng hữu.
Nam là thần tử của hắn, nữ là phi tần của hắn.
"Hay cho câu "Cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng không chuyển dời". Vậy nàng cũng nghe cho kĩ, trẫm nhất quyết sẽ không từ bỏ nàng." Hắn đột nhiên cao giọng, cảm xúc có vẻ không ổn định, hơn nữa còn xưng "Trẫm" trước mặt ta. Giờ khắc này ta hiểu được, tình nghĩa hai năm đã tan biến trong nháy mắt, nói chi đến lòng tin tưởng. Sau này ta sẽ biến thành chim hoàng yến, Lan Lan và U Thảo lại trở thành công cụ giám sát ta, không còn ai thật lòng đối xử tốt với ta, nghe ta dốc bầu tâm sự.
"Như vậy, nô tì xin cáo lui." Ta đột nhiên quỳ xuống hành lễ. Liên Thành lập tức lui về sau vài bước, thất vọng nhìn ta, không nói nổi một lời.
Khi ta ra khỏi Phượng Khuyết điện, Lan Lan và U Thảo lập tức tới đón, mới hé miệng muốn hỏi tình hình, bên trong đã vọng ra giọng nói không cảm xúc của Liên Thành: "Lan Lan, U Thảo, vào đây cho trẫm."
Các nàng nhìn nhau, không hẹn mà cùng liếc nhìn ta, cuối cùng im lặng vào đại điện, không cần đoán cũng biết, Liên Thành sẽ dặn các nàng phải cẩn thận trông ta, không để ta chạy trốn như ngày trước. Quan hệ giữa ta và Liên Thành, thật sự phải quay về điểm xuất phát?
"Cô gặp Hoàng Thượng rồi?" Linh Thủy Y mặc chiếc áo tím thêu phượng, không biết đã đứng cạnh từ lúc nào. Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt ảm đạm, có chút căng thẳng thoáng qua.
Ta gật đầu, sắc mặt nàng càng tái nhợt hơn, ánh mắt hốt hoảng, kích động cầm tay ta: "Cô nói với Hoàng Thượng... Chuyện... Chuyện gì?"
Tay nàng cũng lạnh lẽo giống tay ta, "Chuyện lập hậu!"
"Lập hậu?" Sắc mặt nàng hồng lên đôi chút, nhưng bàn tay run lên, có vẻ cứng ngắc.
"Đương nhiên là lập công chúa làm hoàng hậu." Ta rút tay về, lơ đãng vuốt lọn tóc đen trên vai, né tránh ánh mắt của nàng, "Tương lai, công chúa chính là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu nương nương. Làm người đứng đầu lục cung, nhất định phải chú ý hành vi cử chỉ, đừng để hoàng gia mất mặt."
"Cô có ý gì?" Ánh mắt nàng như run lên, giọng nói càng lộ vẻ gượng gạo.
"Chỉ nhắc nhở chút thôi, công chúa đừng căng thẳng." Ta mỉm cười ôn hòa, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên cao, "Công chúa hận hắn không?"
Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn trăng, gió thu thổi qua, làm tay áo của chúng ta bay phất phới. "Hận!" Một chữ rất kiên định, nhưng còn có câu sau, "Nhưng còn yêu nhiều hơn."
Ta hít sâu một hơi rồi thở ra, "Vậy hãy đối xử với hắn thật tốt, hắn không được kiên cường như vẻ bề ngoài."
"Liên Thành chỉ cần cô." Giọng nói không giấu nổi ghen tị, tuyệt vọng, rối rắm, cùng với không cam lòng. Có lẽ chính loại tình cảm phức tạp này, mới khiến một vị công chúa bỏ qua được nỗi thù hận cướp đoạt ngôi báu. Ta có thể thấy, từ trước đến nay, nàng vẫn luôn đấu tranh trong mâu thuẫn.
Ta đứng sóng vai cùng nàng, im lặng không nói, mãi đến khi Lan Lan và U Thảo ra khỏi Phượng Khuyết điện với nét mặt khó xử. Không lẽ Liên Thành đã lệnh các nàng làm chuyện gì phức tạp ư?
Bộ váy lụa đỏ thêu trăm phượng, làn váy đính mười hai bông mai vàng và hai mươi chín viên ngọc trai, dây kết vàng ròng nạm san hô rủ xuống hai bên hông váy, tay áo được viền ngọc ruby xanh. Bộ váy vô giá này được Liên Thành sai người đưa tới Chiêu Dương cung, điều muốn nói rất rõ ràng, hôm nay là đại điển phong hậu, ta phải mặc nó để tham gia.
Nhưng ta tuyệt đối không thể mặc, mặc vào, chỉ sợ sẽ nổi bật hơn cả hoàng hậu Linh Thủy Y đội mũ phượng được sắc phong hôm nay, nếu ta không hiểu quy củ, dám công khai thách thức hoàng hậu, cuộc sống sau này ở chốn hậu cung sẽ không được yên ổn.
Thay một bộ váy xanh lam thêu hoa, cài nghiêng chiếc trâm kim tùng linh bảo, đơn giản mà thanh lệ. Nhưng Lan Lan và U Thảo không đồng ý, mệnh lệnh của Hoàng Thượng không thể làm trái, nếu Hoàng Thượng trách tội, các nàng sẽ gặp tai họa.
"Yên tâm, có việc gì ta sẽ chịu trách nhiệm." Nhẹ giọng trấn an các nàng, sau đó đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, màn đêm sắp buông xuống. Đã gần đến giờ dậu, phải nhanh chóng đến Phượng Khuyết điện, ta không muốn tới trễ rồi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Vội vàng rời đi cùng Lan Lan và U Thảo, khi đến nơi, ta trông thấy Phượng Khuyết điện hôm nay khác hẳn mấy ngày trước, xà nhà sơn màu xanh nước biếc, bốn vách tường vẽ song long hí châu, khảm nạm thêm vô vàn viên ngọc trai hạng nhất, thảm đỏ trải dài từ chính giữa điện đến dưới bậc thang vàng. Ta đếm cả thảy có chín bậc thang, ngay phía trên là long ỷ rực rỡ, tay vịn khắc chim trĩ, lấp lánh chói mắt. Mỗi bên thảm đỏ được xếp ba dãy bàn làm bằng gỗ tử đàn, rất nhiều vương công quý tộc đã bắt đầu an vị.
Ta vừa bước vào Phượng Khuyết điện đã cảm thấy hốt hoảng, lập tức dùng tay áo che mặt, trốn tới vị trí sau cùng bên trái. Lan Lan lại bắt lấy tay ta, chỉ vào vị trí đầu tiên bên trái: "Tiểu thư, kia mới là chỗ của cô."
Bất đắc dĩ tới nơi đó theo nàng, cúi thấp đầu không dám nhìn xung quanh, cảm giác có tầm mắt đang dõi theo bóng lưng của ta.
Cứng ngắc ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt lạnh buốt. Ta xấu hổ hắng giọng, che dấu sự mất tự nhiên. Sao ta lại không nghĩ tới, Liên Thành đăng cơ có công lao rất lớn của Kỳ Quốc, đại điển phong hậu lần này, chắc chắn Kỳ Quốc sẽ phái người đến chúc mừng. Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn vì sứ thần được phái tới chính là Hàn Minh?
"Hoàng Thượng giá lâm!" Chất giọng cao vυ"t chói tai vang lên, tất cả chư vị đang ngồi đều chuyển sang quỳ hành lễ, "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Âm thanh tràn ngập đại điện, vang vọng không dứt.
"Các khanh bình thân." Hôm nay Liên Thành mặc long bào, càng tỏ rõ khí chất cao quý và nghiêm nghị. Lúc đứng dậy, ta vấp phải ánh mắt tức giận của hắn, khẽ mỉm cười, có lẽ bây giờ chỉ còn ta là dám làm trái ý hắn.
Tiếp theo, một vị công công tuyên đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Thế Tông hoàng đế triệu viết: Linh Thủy Y, thê tử kết tóc của trẫm, đã bầu bạn với trẫm hơn ba năm, hiếu thảo có tiếng, đoan trang hiền thục, khoan dung với người ngoài, rất có phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ. Nay sắc phong làm "Đoan Cẩn hoàng hậu" của Dục Quốc, tiếp nhận kim ấn, mẫu nghi thiên hạ, chính vị cung đình, quản lý chung lục cung. Khâm thử!"
Ý chỉ vừa tuyên đọc xong, Linh Thủy Y mặc xiêm y lụa đỏ, đầu đội mũ phượng tỏa sáng rực rỡ, bước ra từ sau tấm bình phong, bước chân nhẹ nhàng, khí chất cao nhã, nụ cười ngọt ngào, giống như tiên nữ. Nàng quỳ gối trước mặt Liên Thành, nhận lấy kim ấn tượng trưng cho quyền lực cao nhất nơi hậu cung từ tay hắn.
Thời điểm này là nhàm chán nhất, không khí trầm lặng, không được lớn tiếng ồn ào, không được thoải mái chè chén, chỉ được phép nghe Hoàng Thượng đọc thánh chỉ, nhưng ta cũng không lọt tai điều gì. Ta thầm chậc lưỡi một tiếng, nhìn đĩa phù dung cao tinh xảo trên bàn, cảm giác thèm ăn, liền cầm một khối lên, cắn miếng nhỏ tinh tế thưởng thức, hương vị ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi.
"Tiểu thư..." Lan Lan kéo nhẹ tay áo của ta, nhỏ giọng gọi.
"Làm sao?" Ta lập tức quay đầu nhìn nàng, lại bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Liên Thành, ta khıêυ khí©h nhìn hắn một cái, nhét hết khối phù dung cao còn lại vào miệng.
Một tràng cười khẽ vang lên từ phía đối diện, đưa mắt nhìn, ta lập tức ngẩn người. Tất cả quan viên ở đây đều đang nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nổi, ngay cả Hàn Minh "mặt lạnh" cũng đang tủm tỉm cười.
Miệng đầy phù dung cao, nuốt không được, nhổ cũng không xong, chẹn trong cổ họng một lúc khiến ta mắc nghẹn. Ta đỏ bừng mặt, nhỏ giọng khụ, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng trong đại điện im lặng, khiến càng nhiều người ghé mắt, ngay cả Linh Thủy Y đang quỳ, tay cầm kim ấn cũng phải ngoái đầu nhìn.
Bây giờ ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, đó chính là lập tức rời khỏi đại điện, thật sự quá mất mặt. Sao ta lại quên mất vị trí này rất gây chú ý, thậm chí còn quên đây là đại điển sắc phong, thế nhưng dám ăn uống trước mặt mọi người.
U Thảo lập tức rót cho ta một chén rượu nhuận họng, uống liên tục ba chén, ta rốt cục ngừng khụ. Ta nuốt hết phù dung cao, không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt khác thường của mọi người.
Mãi đến khi Hàn Minh cất giọng, ta mới chậm rãi ngẩng đầu ngóng nhìn. Hắn đang cầm một bức tượng ngọc thời Hán, bình tĩnh nói: "Thần là sứ thần Hàn Minh của Kỳ Quốc, phụng mệnh Hoàng Thượng mang vật này đến Dục Quốc chúc mừng tân hoàng đăng cơ, tân hậu sắc phong, thể hiện tình hữu nghị tốt đẹp, mối quan hệ bền vững của hai nước Kỳ - Dục."
"Thay trẫm cảm tạ hoàng đế Kỳ Quốc, bắt đầu từ hôm nay, Dục Quốc sẽ thần phục Kỳ Quốc." Liên Thành cười nhẹ, có lẽ người khác không hiểu, nhưng ta lại nghe ra, tiếng cười này vừa lạnh lùng lại vừa cứng ngắc.
Thì ra điều kiện để Kỳ Quốc giúp đỡ Liên Thành đăng vị, chính là Dục Quốc phải thần phục Kỳ Quốc, hiện nay hai nước Hạ, Dục đều quy thuận dưới chân Kỳ, có nghĩa là, ngày Kỳ Quốc thống nhất thiên hạ sắp tới gần. Có hai nước giúp đỡ, việc phế Đông cung vô cùng đơn giản, chỉ thiếu một lý do danh chính ngôn thuận.
Bóng người ngà say đứng đón gió, lụa mỏng phất phơ trước cung điện lặng yên.
Mãi đến khuya ta mới được Lan Lan và U Thảo đỡ về từ Phượng Khuyết điện, vì tửu lượng không tốt, mới uống mấy chén đầu óc đã mê man, ngay cả đi đường cũng không vững. Các nàng đặt ta xuống giường, lau nhẹ hai má giúp ta xong liền cẩn thận rời đi. Ta nhắm mắt lại, rất nhiều kí ức bỗng nhiên ùa về, nhớ những lúc ngồi trong lòng phụ hoàng, nghe người kể chuyện thiên hạ, chuyện về những nhân vật hô mưa gọi gió trong triều đại xưa. Nhớ phụ hoàng từng nói, chỉ cần ta thích, người sẽ san nửa giang sơn cho ta chơi đùa, nhưng ta không cần nửa giang sơn, ta chỉ muốn phụ hoàng còn sống...
Người ta hay nói "Mượn rượu giải sầu sầu càng sầu", hôm nay ta mới chính thức hiểu được thâm ý của lời này, chuyện cũ lướt qua tâm trí, khiến ta đau đầu dữ dội, vừa muốn tỉnh, lại vừa muốn mê.
Hình ảnh nhanh chóng chuyển tới cảnh phụ hoàng chết thảm dưới loạn đao, máu tươi đầm đìa. Bên tai văng vẳng di ngôn của mẫu hậu: "Phức Nhã, nếu may mắn thoát được kiếp này... Nhất định con phải nhớ kĩ phụ hoàng, mẫu hậu, cùng tất cả tướng sĩ đã đổ máu ở Cam Tuyền điện."
Giọt lệ lạnh lẽo chảy qua khóe mắt, dọc theo gò má, thấm xuống gối. Phụ hoàng, mẫu hậu, con gái Phức Nhã bất hiếu, uổng công hai người sủng ái bao năm qua, nhưng con thật sự không gánh vác nổi trọng trách phục quốc, càng không thể đánh đổi bằng linh hồn và tình yêu của mình.
"Nghĩ gì mà khóc thương tâm thế?" Giọng nói như ma quỷ đột nhiên vang lên trong tẩm cung trống rỗng, men say tỉnh hơn phân nửa, ta ngồi bật dậy, nhìn quanh tẩm cung tối đen, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
"Hàn Minh?" Ta không quá chắc chắn cất tiếng hỏi.
"Không ngờ nhiều năm trôi qua, Phan cô nương vẫn nhớ rõ giọng ta." Nói xong, hắn đã ngồi ngay bên cạnh, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy ánh mắt u ám của hắn dừng trên mặt ta.
Ta vội lau nước mắt, "Ngươi tới đây làm gì, không biết nguy hiểm lắm sao, nơi nơi đều có mật thám của Liên Thành."
"Ban đêm đột nhập Đông cung còn không sợ, chẳng lẽ phải sợ Chiêu Dương cung nho nhỏ này?" Hắn cười lạnh lùng, "Xem ra ngươi sống rất ổn."
Ta không nói lời nào, hắn cũng dời ánh mắt. Hai ta cứ trầm mặc như vậy hơn nửa canh giờ, cuối cùng ta không chịu nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
"Thái tử sao rồi?"
"Rất nguy hiểm."
"Kì Tinh sao rồi?"
"Rất nóng vội."
"Kì Vẫn sao rồi?"
"Rất an phận."
Lại trầm mặc, bầu không khí thấm đẫm hơi lạnh, "Hỏi tất cả mọi người, sao không hỏi Kì Hữu?"
Nghe đến tên Kì Hữu, ta không khỏi cười khổ, chàng cần ta hỏi nữa sao? Chàng thông minh cơ trí, lại được Hoàng Thượng sắp đặt hết thảy, ta căn bản không cần lo lắng cho chàng.
"Mấy năm nay bệnh tình của Hoàng Thượng dần nặng lên, Đông cung đang rục rịch, có lẽ ngày phế thái tử sắp đến gần." Từng câu chữ vững vàng như gõ vào lòng ta, "Một năm trước, Hàn chiêu nghi đã bắt tay với Kì Hữu, lập ra hiệp nghị, Hàn chiêu nghi sẽ dùng hết quyền lực giúp Kì Hữu lên ngôi, nếu Kì Hữu lên ngôi, nhất định phải tôn Hàn chiêu nghi làm thái hậu."
Nghe xong, ta giãn mày nở nụ cười, rốt cục Hàn Minh vẫn tin lời ta, đi tìm Kì Hữu. Nhưng bọn họ chỉ mới hợp tác một năm, có nghĩa là Hàn Minh dành hẳn một năm để điều tra Kì Hữu, cuối cùng mới yên tâm hợp tác. Người này tuyệt đối không đơn giản, làm việc không qua loa, vừa cẩn thận lại vừa biết quan sát, chẳng trách Hoàng Thượng lại yên tâm giao phó ba mươi vạn cấm vệ quân cho hắn.
"Vậy ư?" Ta bình tĩnh đáp lại, sau đó xoay người xuống giường, tới đứng bên cửa sổ. Gió lạnh thổi qua khuôn mặt đang nóng khiến ta vô cùng thoải mái, đồng thời cũng giúp ta tỉnh táo hoàn toàn, "Có thể cho ta biết, tại sao Hàn chiêu nghi hận hoàng hậu như thế được không?"
"Ngươi biết chuyện Hàn chiêu nghi vô sinh chứ?" Chỉ một lời đã khiến ta ngộ ra, hắn tiếp tục kể, giọng nói ngàn năm không thay đổi chợt xen lẫn đau xót, "Là Đỗ Hoàng hậu làm hại, bà ta sợ Hàn chiêu nghi sinh hạ hoàng tử sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình và thái tử, vậy nên âm thầm mua chuộc thị nữ của Hàn chiêu nghi, ngày ngày bỏ thuốc vào trà của tỷ ấy, khiến tỷ ấy uống suốt nửa năm. Rốt cục có một ngày thị nữ nói ra sự thật, Hàn chiêu nghi tức giận kéo thị nữ tới chỗ Hoàng Thượng tố giác hoàng hậu, nhưng mới đi nửa đường, cung nữ đã bị diệt khẩu bằng ám khí, sự việc cứ thế rơi vào bế tắc."
Ta cúi đầu nhớ lại từng câu của Hàn Minh, chợt cảm thấy không đúng, vừa muốn mở miệng hỏi, hắn đã lạnh giọng nói: "Về Kỳ Quốc với ta đi?"
"Nếu ta trở về, chắc chắn kế hoạch của các ngươi sẽ bị lộ, huống chi... Liên Thành sẽ không để ta đi." Gió thu cuồn cuộn nổi lên, mùi của đất làm ta gay mũi. Đóng cửa sổ lại, ta mỉm cười tự giễu, "Ngươi đi đi."
Trầm mặc một hồi, yên tĩnh đến mức khiến ta nghĩ tẩm cung này chỉ còn lại mình ta, cảm thấy áp lực, ta buồn rầu lên tiếng, "Ngươi đang lo lắng cho ta đúng không? Thật ra ngày ấy ngươi giúp ta rời khỏi hoàng cung, ngươi đã không nợ ta điều gì, đừng canh cánh trong lòng nữa."
Ta nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ của hắn, "Vậy, bảo trọng." Chỉ một câu, nhưng rõ ràng có thâm ý khác. Ai cũng hiểu, hậu cung luôn là nơi tàn khốc nhất, cho dù ta không muốn tranh đấu với người khác, người khác cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để hãm hại ta. Mà ta, liệu có sinh tồn được ở nơi như vậy không?