Chương 13: Yếp tiếu thán hồng trần
Mười vạn đại quân Biện Quốc, cuối cùng chỉ có ba vạn trở về, cả nước cử hành tang lễ, Biện kinh như một tòa thành chết, không ai có thể nở nụ cười. Hoàng Thượng không chỉ trích nhiều về khuyết điểm của Liên Thành, mà dân chúng, nhắc tới thừa tướng chỉ biết thở dài một tiếng. Còn ta, suốt năm ngày sau khi trở lại Biện kinh cũng chưa gặp Liên Thành, hắn đang làm gì vậy? Liệu đã vượt qua nỗi ám ảnh vì thua cuộc hay chưa?
Đứng trong thư phòng ở tầng cao nhất của lầu các, ngón tay vô tình lật đến một trang trong Kinh Thi: "Con châu chấu kêu, con cào cào nhảy. Không thấy mặt chàng, buồn rầu lo lắng. Nếu thấy mặt chàng, nếu có được chàng, lòng ta mới dịu."
Đọc đi đọc lại, chợt nghĩ đến Kì Hữu. Nghe nói hai nước Hạ, Kỳ đã liên minh, Hạ Quốc thần phục Kỳ Quốc. Chẳng trách Kỳ Quốc lại cho mười vạn đại quân tiếp viện trong trận chiến Âm Sơn, như vậy Biện Quốc đang cô độc một mình, chỉ sợ có một ngày, hai nước liên minh tấn công Biện Quốc, hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nổi.
Mà chủ soái của mười vạn đại quân lần này là Kì Hữu, xem ra Hoàng Thượng đã vội vàng muốn chuyển giao binh lực cho Kì Hữu, vậy tình cảnh hiện giờ của thái tử đang nguy cấp thế nào?
Ta dời mắt khỏi trang sách, chuyển đầu nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi đầy mùi hoa mai thanh nhã, lại đưa mắt nhìn bốn phía, bỗng nhiên ngẩn người, đánh rơi Kinh Thi xuống đất, vội vàng đóng cửa sổ. Nhắm mắt trầm tư thật lâu, sau đó hô to với Lan Lan và U Thảo đang canh giữ bên ngoài: "Nhanh lấy mấy tấm ván gỗ lại đây."
Các nàng chạy vào, nghe ta nói xong liền khó hiểu nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Để làm gì ạ?"
Ta lại nhìn cửa sổ, đáy lòng gai lạnh: "Chắn khung cửa sổ này lại cho ta."
"Tại sao?" Các nàng khó hiểu nhìn ta.
Ta cười nhẹ, khom người nhặt quyển Kinh Thi dưới đất, "Ta thấy nó rất phiền toái, chắn lại đi."
Các nàng thấy ta không muốn nói tỉ mỉ, cũng thức thời không hỏi tiếp, gọi hai người thợ mộc đóng đinh ghim chặt cửa sổ lại. Ta cầm lò sưởi nhỏ đặt trước bụng, lẳng lặng ngồi xuống, "Mấy hôm nay thừa tướng khỏe không?"
"Không khỏe." U Thảo lập tức lắc đầu than tiếc, ánh mắt khổ sở, "Từ năm ngày trước về phủ, thừa tướng tự khóa mình trong thư phòng, không gặp bất kì ai, cũng không ăn thứ gì hết. Ta rất lo, chủ tử tiếp tục như vậy sẽ không gượng dậy nổi."
"Cái gì? Sao các ngươi không báo cho ta sớm hơn?!" Ta ngồi bật dậy, khiển trách các nàng.
"Chúng ta không đành lòng nói với cô nương." Lan Lan lập tức giải thích, khuôn mặt trắng bệch vì bị quát, dù sao ta chưa từng nặng lời với các nàng. "Chúng ta nghe nói, lần này chủ tử thoát hiểm được đều nhờ cô nương, chúng ta thấy cô nhiều ngày nay không vui, cũng không dám đem chuyện chủ tử ra làm phiền cô. Cứ nghĩ lão phu nhân có thể giải quyết được, ai ngờ..."
Ta bỏ lò sưởi ra, tự biết vừa rồi mình hơi nặng lời, liền bình tĩnh hạ thấp giọng, "Các ngươi hồ đồ lắm, dẫn ta đến thư phòng mau lên!"
Trăng sáng như sương, khí lạnh trải dài, ánh nến chập chờn sau rèm cửa.
Ta đứng đợi nửa canh giờ, bên trong lại không hề có phản ứng, ta chỉ đành đưa ra hạ sách: Gọi hai tên gia đinh cao lớn cường tráng đến phá cửa sổ phía sau thư phòng, sau đó nhờ Lan Lan và U Thảo nâng vào.
Trong thư phòng cảnh tượng bừa bãi, bàn ghế đổ ngược, giấy tờ rơi đầy đất. Mà Liên Thành suy sụp ngồi dưới đất, tựa đầu vào giá sách, ánh mắt dại ra. Ta cố tránh giẫm lên giấy tờ dưới đất, bước đến gần hắn.
"Liên Thành, ngươi đang làm gì vậy?" Ta nhìn hắn, hắn lại không để ý ta, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ, không thể hoàn hồn.
"Chỉ một thất bại nhỏ đã khiến vị thừa tướng không ai bì nổi biến thành nông nỗi này? Còn dám nói sẽ phục quốc giúp ta trong vòng bốn năm, xem ra cho ngươi bốn mươi năm ngươi cũng không làm được!" Ta tức giận cao giọng, nhưng hắn vẫn không thèm phản ứng, chỉ có giọng nói của ta vang vọng trong thư phòng, phối hợp với tiếng xì xèo nho nhỏ của ngọn nến đang cháy, bi thương lạ thường.
"Ta thật sự không nên tới đây!" Cơn tức nháy mắt bùng lên, hoàn toàn thất vọng về hắn, xoay người bỏ đi. Lại nhận ra tay mình bị hắn túm chặt, giọng hắn khàn khàn mà trầm thấp, "Đừng đi!"
Ta nhìn hắn, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, quay lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, "Ta sẽ không đi, nhưng ngươi phải đứng dậy, trả lại ta một Liên Thành hăng hái, nho nhã."
Hắn cười điên cuồng, xả hết những ủ dột tích tụ nhiều ngày nay, nụ cười lộ ra đau khổ, "Phức Nhã, cảm ơn nàng!" Hắn vươn tay xoa nhẹ má ta, khiến ta ngây người, cảm giác lạnh lẽo thấm vào đáy lòng.
Ta phức tạp nhìn hắn, thản nhiên mỉm cười, "Muốn cảm ơn ta thì bây giờ phải đi ăn gì đó, ngươi có biết hiện tại trông ngươi tiều tụy lắm không?"
Hắn vuốt cằm, đồng ý vô điều kiện, "Chỉ cần nàng ở cạnh ta, việc gì cũng nghe theo nàng."
Buông tay hắn ra, ta lập tức vui vẻ mở cửa thư phòng, gọi Lan Lan và U Thảo vào dọn dẹp, còn dặn vài nha hoàn đưa đồ ăn tới.
Ta bưng một chậu nước ấm đến, đích thân rửa mặt chải đầu cho Liên Thành. Ta nhìn nét mặt ngốc nghếch của hắn mà không khỏi bật cười, mà hắn khó hiểu nhìn ta, ánh mắt mơ màng, có vẻ gì đó rất đáng yêu. Trời ạ, hiện tại hắn chật vật thế này, sao ta lại thấy đáng yêu được?
Hắn rốt cục không nhịn được hỏi ta: "Nàng cười cái gì?"
"Không có gì, đồ ăn đến rồi, nhanh ra ăn." Ta lảng tránh mắt hắn, vừa thấy nha hoàn bưng đồ ăn đến liền chạy ra nhận, sau đó kéo hắn đến dùng bữa. Ta múc cho hắn một bát canh nhỏ, giúp hắn no bụng trước.
Hắn cầm bát canh, nhìn hồi lâu nhưng không uống, chỉ hỏi: "Nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta đúng không?"
Trầm mặc nhìn hắn, ta do dự. Ta muốn về Kỳ Quốc, muốn ở bên Kì Hữu, nhưng ta không thể nói vậy, "Đúng, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi." Tình trạng hiện giờ của Liên Thành không cho phép ta nói thật, hơn nữa ta cũng nên ở lại với hắn. Đây là ta nợ hắn.
Ta ở lại thư phòng của Liên Thành tới tận giờ tý, hắn mới bình yên đi vào giấc ngủ. Trải qua chuyện lần này, quan hệ giữa ta và hắn dường như đã thân mật hơn, gạt bỏ được rất nhiều rào cản ngăn cách. Có lẽ khi con người cùng trải qua thử thách sinh tử, mới có thể thật sự tin tưởng nhau. Nhìn Liên Thành ngủ say, ta yên tâm bỏ tay hắn ra, cẩn thận nhét vào đệm chăn ấm áp, "Hãy ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy, mọi chuyện đều trở thành quá khứ."
Thổi tắt nến trên bàn, rón rén rời thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ta làm mọi việc hết sức cẩn thận, khó lắm Liên Thành mới ngủ được, ta không muốn đánh thức hắn. Gió lạnh thổi dạt cây cối, sương trắng phủ mái đình, trăng sáng chiếu tuyết đọng, ánh trăng non mạnh mẽ mà bi ai.
Ta đã cho Lan Lan và U Thảo về nghỉ ngơi, băng sương gió lạnh thế này, hai nữ tử nhỏ gầy như các nàng làm sao đứng canh ngoài cửa được?
Gió bắc vô tình thổi qua, ta kéo chặt áo choàng, mong ngăn được một ít gió lạnh, cúi đầu thật thấp, chạy chậm về Thính Vũ Các. Trong lòng liên tục ai thán, sớm biết đêm khuya tháng giêng lạnh thế này, chẳng thà ở lại thư phòng với Liên Thành.
"Đã trễ rồi mà cô nương còn to gan chạy loạn trong phủ Thừa tướng?" Giọng nói âm u như ma quỷ vang lên trên hành lang gấp khúc vốn đã lạnh lẽo, khiến ta lập tức dừng lại, ngây người nhìn nam tử đứng đối diện - Liên Dận.
Trái tim ta đập dồn dập vài nhịp, bất đắc dĩ mỉm cười, "Ta... Đang muốn về Thính Vũ các."
Liên Dận cong môi cười, nụ cười có phần bí ẩn, "Để Liên Dận tiễn cô nương một đoạn."
Giọng điệu không cho phép cự tuyệt, khiến lòng ta cảm thấy áp lực, chỉ đành vuốt cằm đồng ý. Dọc đường đi ta không hề lên tiếng, mà hắn ngược lại, chủ động mở miệng nói chuyện với ta.
"Cô nương quả thật là nữ anh hùng, dám vào Kỳ quân một mình để đàm phán với nguyên soái, cứu sống đại ca."
"Quá khen rồi, ta chỉ nói với nguyên soái đúng một câu thôi." Nghiêng đầu cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên. Thấy hắn khó hiểu nhìn ta, ta bèn giải thích, "Quy sư vật át, vây sư tất khuyết."
Hắn giật mình, sau đó cũng mỉm cười, "Cô nương còn nghiên cứu binh pháp Tôn Tử?"
"Có biết sơ qua." Mới đầu ta cũng không thích mấy thứ thuộc về nam tử, nhưng sau khi phụ hoàng mẫu hậu chết thảm, ta bắt đầu nghiên cứu binh pháp, nghĩ rằng sau này sẽ dùng nó để phục quốc, nhưng hôm nay xem ra, cũng có thể dùng nó để cứu người.
Hai chúng ta nói chuyện câu được câu chăng cho tới khi đến Thính Vũ Các, lòng ta không khỏi xúc động, cuối cùng cũng đến, cảm giác đây chính là quãng đường dài nhất ta từng đi. Đang muốn cảm ơn hắn đưa ta về, hắn lại nhanh miệng hơn, "Hoa mai có đẹp không?"
Hai tay run lên, mỉm cười khe khẽ, cố gắng giữ bình tĩnh, "Hoa mai đang tàn, không còn kiều diễm nữa." Hơi cúi người với hắn, coi như hành lễ, sau đó nhanh chóng vào phòng.
Liên Dận thật đáng sợ, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao lần đầu tiên thấy hắn, ta lại phải trốn sau cửa sổ, là vì sợ hãi sát khí lạnh lẽo trong mắt hắn. Nam tử như thế, về sau nhất định không thể tới gần, nếu không, người bị thương sẽ chính là ta.