Chương 12: Âm Sơn minh huyết sỉ
Âm Sơn kéo dài hơn hai ngàn bốn trăm dặm, chiều rộng nam bắc hơn một trăm năm mươi dặm. Địa thế cao và dốc, núi đồi trùng trùng điệp điệp, những khối đá hình thù kì lạ có ở khắp mọi nơi, vách núi đen dựng đứng như vách tường. Đây là biên giới phía bắc của Hạ Quốc với Biện Quốc. Bốn ngày trước, ta đến biên giới theo đại quân của Liên Thành, phía trước hơn hai mươi dặm chính là Âm Sơn, khắp tầm mắt đều là cánh đồng hoang vu như trải dài vô tận, màn tuyết che phủ vạn dặm, gió bắc thổi quét mười vạn tướng sĩ, làm tứ chi cứng còng vì lạnh, nhưng bọn họ vẫn dứt khoát canh gác quân trướng, đội mưa tuyết nhìn về phương xa, đề phòng có tập kích bất ngờ.
Mà ta lúc này mặc y phục nam tử, tóc mai vén gọn vào mũ, sắm vai một tên sai vặt hầu hạ Liên Thành. Bốn ngày nay ta luôn ở trong doanh trướng, không ra ngoài nửa bước, bởi vì Liên Thành không cho phép. Ngày ngày ta ngồi nghe Liên Thành, Triệu Hồng và mấy vị phó tướng thảo luận địa hình Âm Sơn, tìm cách đột phá để thắng ngay trong một trận.
Ta thấy lạ ở chỗ, Liên Thành đường đường là thừa tướng, việc mang binh đánh giặc sao đến lượt hắn ra tay, nhưng trải qua mấy ngày nghe hắn bàn chuyện bố trí quân mai phục đánh chiếm cửa khẩu, ta thấy cũng khá có lý. Chỉ sợ hết thảy đều là lý luận suông, chôn vùi mười vạn đại quân ở Âm Sơn. Đây là cửa khẩu quan trọng nhất của Hạ Quốc, hoàng đế Hạ Quốc chắc chắn sẽ chú ý hơn bình thường, nếu Liên Thành không có chiến lược rõ ràng và lòng quyết đoán, e rằng khó đánh bại Âm Sơn.
"Triệu tướng quân, trinh thám chúng ta phái đi biên phòng Âm Sơn vẫn chưa trở về đúng không?" Liên Thành lên kế hoạch xong, đột nhiên trầm tư nói.
Triệu Hồng lắc đầu, ánh mắt Liên Thành lại rơi vào suy nghĩ, "Phái người đi tiếp."
Các tướng lĩnh mệnh xong liền đồng loạt ra ngoài, quân trướng vốn đang náo nhiệt tức khắc trở nên yên tĩnh, Liên Thành có chút mệt mỏi tựa vào chiếc ghế phủ lông cáo trắng, nhắm mắt dưỡng thần, đã ba ngày rồi hắn không được nghỉ ngơi, hiện tại nhất định rất mệt mỏi. Cầm quân đánh giặc là việc vất vả nhất, tại sao hắn phải chuốc việc cực khổ này vào người?
"Bốn năm, nàng nguyện ý chờ không?"
Lời hứa của Liên Thành chợt hiện lên trong tâm trí, quanh quẩn không dứt. Ta không dám tin nhìn chằm chằm Liên Thành đang nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng lẽ, lần này hắn chủ động xin Hoàng Thượng đi tấn công Âm Sơn, là vì ta?
"Liên Thành..." Ta không thể kìm lòng gọi một tiếng, hắn đáp lại bằng giọng mũi, nhưng vẫn không mở mắt ra.
"Mệt lắm phải không?" Ta đến sau lưng hắn, bàn tay mềm nhẹ xoa huyệt thái dương cho hắn, coi như là một chút tấm lòng.
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ lúc ta vừa chạm vào, sau đó chậm rãi lỏng, hưởng thụ sự vuốt ve của ta, nở nụ cười nhẹ như gió xuân ấm áp, "Chỉ cần lần này chiếm Âm Sơn thuận lợi, chẳng bao lâu nữa..." Hắn thờ ơ nói nhỏ.
"Đừng tự làm khó mình." Ta dừng tay một lát, sau đó tiếp tục vuốt ve.
Sau rất lâu, hắn vẫn không đáp lời, hơi thở nông và l*иg ngực lên xuống nhịp nhàng nói cho ta biết, hắn đã ngủ. Cẩn thận thu tay lại, như có như không thở dài một tiếng: "Xin lỗi ngươi!"
Lại thêm hai ngày trôi qua, nhưng tất cả trinh thám Liên Thành phái đi đều không trở về, các tướng lãnh nóng lòng như lửa đốt, đây không phải là một dấu hiệu tốt, phải chăng thật sự có biến cố? Nhìn sang nét mặt nặng nề của Liên Thành, có vẻ việc này thật sự khó giải quyết, vài lần ta muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng cố nhịn, không muốn làm hắn buồn phiền thêm, chỉ biết lẳng lặng bầu bạn bên cạnh hắn.
"Không thể chờ đợi nữa, không khí giá lạnh này làm ý chí chiến đấu của tướng sĩ dần đi xuống, nếu không tốc chiến tốc thắng, hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng nổi." Một vị phó tướng nóng vội rống lên.
"Nhưng chúng ta không biết binh lực Hạ Quốc thế nào, làm sao mà đánh?" Triệu Hồng tướng quân trấn an vị phó tướng.
"Vậy chẳng lẽ cứ phải chờ ư?" Lại thêm một vị tướng quân thiếu kiên nhẫn.
Khi hai phe tranh luận không ngớt, ý kiến trái ngược, Liên Thành lại không nói một lời, lẳng lặng ngồi nhìn, chắc hẳn trong lòng cũng đang do dự. Kẻ cầm quân không bao giờ đánh nếu không nắm chắc phần thắng, mà nay ngay cả thực lực của đối phương thế nào cũng không biết, làm sao đánh được? Theo ý ta, hiện tại chỉ có thể chờ, địch bất động ta cũng bất động, so bì kiên nhẫn, chắc hẳn Liên Thành cũng hiểu điều này.
"Báo!!! Tướng quân, quân ta vừa bắt được một tên trinh thám Hạ Quốc ở ngoài quân trướng." Một binh sĩ vọt vào bẩm báo.
Mọi người nghe xong liền mừng rỡ, tin tức này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Khi binh lính dẫn tên trinh thám bị trói gô bước vào, tất cả mọi người đều vây quanh thẩm vấn tình hình Hạ Quốc, nhưng tên này cắn chặt răng không chịu nói một lời.
"Chỉ cần ngươi khai ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, cũng cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời." Liên Thành rốt cục mở miệng, tên gian tế nghe xong, ánh mắt trở nên bối rối, "Ngươi thật sự cho ta một con đường sống?"
"Bổn soái nói lời giữ lời." Liên Thành nghiêm túc hứa hẹn.
Tên gian tế trầm ngâm suy nghĩ, rốt cục thỏa hiệp, "Ở biên giới Âm Sơn có bốn vạn tinh binh, ở Đại Thanh Sơn hơn bốn ngàn người, ở Ô Lạp Sơn có tám ngàn người, số lượng tuy ít, nhưng hai ngày sau sẽ có quân tiếp viện. Vậy nên tướng quân bắt tất cả trinh thám Biện Quốc, kéo dài thời gian chờ quân tiếp viện, sợ các ngươi biết được tình huống chân thật bên trong."
Tất cả tướng sĩ vừa nghe xong, ánh mắt đều thay đổi, đặt hết hy vọng vào Liên Thành, chờ hắn hạ quyết tâm. Lời khai của trinh thám rất quan trọng, dựa theo tình hình hiện tại, số quân ít ỏi đóng ở Âm Sơn không thể chịu nổi một đòn tấn công, còn nếu đợi hai ngày sau quân tiếp viện đến, e rằng sẽ xảy ra một cuộc chiến ác liệt, đến lúc đó máu chảy thành sông, trăm họ lầm than là không thể tránh khỏi. Như vậy hiện tại chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
"Các tướng sĩ nghe lệnh, tức khắc xuất phát đến biên giới." Ánh mắt Liên Thành lóe lên, biết rõ tình thế hiện nay nguy cấp, không được phép tiếp tục do dự, chỉ có thể hạ quyết tâm. Các tướng sĩ nghe xong, nét mặt đều lộ ra quyết tâm sẵn sàng chiến đấu, thái độ tràn trề tin tưởng.
Cung nỏ sẵn sàng, quân kỳ bay phấp phới, tiếng kèn hiệu rền vang không dứt, khí thế ngút trời, chín vạn đại quân chia ra thành quân tiên phong, quân cánh trái, quân cánh phải, bốn đội quân hậu vệ, và một đại đội kỵ binh không có vị trí cố định. Tất cả đồng loạt xuất phát, chỉ để lại một vạn quân đóng ở quân doanh, mà ta cũng bị Liên Thành bắt ở lại, hắn muốn ta chờ hắn trở về.
Nhìn đại quân vũ khí leng keng thẳng tiến về phía bắc, khí thế hừng hực như núi, lòng ta lại thấy bồn chồn, luôn cảm giác mọi việc tiến triển quá thuận lợi, dường như có chỗ nào không đúng, lại không thể nói rõ chỗ nào có vấn đề. Có lẽ tại ta đa nghi, nhưng ta luôn có cảm giác tên trinh thám Hạ Quốc trông rất mắt.
Gió bắc gào thét, ánh nến chập chờn, ta nằm trong quân trướng rất lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, càng nghĩ càng thấy tên trinh thám kia quen mắt, nhất định ta đã gặp ở đâu. Cả những lời hắn nói, thật sự rất đáng nghi, chỉ có bốn vạn quân đóng ở Âm Sơn? Còn nhớ lúc phụ hoàng tại vị, người luôn coi biên giới Âm Sơn là nơi quan trọng số một, đóng quân thường trực ít nhất phải có bảy vạn người, mà nay chỉ có bốn vạn, dường như là hơi thiếu coi trọng?
Ta nằm bật dậy, khoác nhanh tấm áo lông cừu rồi lao ra ngoài, chạy tới chỗ giam giữ tên trinh thám, vén mành cửa đi vào, nhìn thấy hắn nằm trên nền tuyết, vẫn bị trói gô, hắn thấy ta đến, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Ta ngồi xổm xuống nhìn hắn, "Trần Dịch Chi giáo đầu, còn nhớ bản công chúa không?" Ta nhớ ra rồi, hắn chính là giáo đầu phụ trách huấn luyện cấm vệ trong cung, với lòng trung thành của mình, hắn sẽ không bao giờ bán đứng Hạ Quốc chỉ vì sợ chết.
Nghe xong, hắn kinh ngạc nhìn ta thật lâu, ánh mắt lấy lại thần thái cũ, ngồi dậy dập đầu, "Phức Nhã công chúa, cô vẫn còn sống!"
"Đừng gọi ta là công chúa, ta không có kẻ thuộc hạ nào như ngươi, phụ hoàng bị soán vị, mà ngươi lại đầu quân ngay cho nhị hoàng thúc. Hiện tại ngươi không để ý tính mạng chạy tới Biện quân truyền tin tức giả, ngươi còn mặt mũi nào gọi ta là công chúa?" Ta túm lấy cổ áo của hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Quốc gia gặp nạn, con dân phải có trách nhiệm, Biện Quốc muốn đánh Hạ Quốc, chẳng lẽ cô muốn ta giương mắt nhìn giang sơn Hạ Quốc bị đoạt, con dân Hạ Quốc bị gϊếŧ? Huống chi, hoàng đế hiện tại là hoàng đế tốt!" Hắn nói vô cùng đanh thép, giống như người sai là ta.
"Hoàng đế tốt? Vậy ngươi còn coi ta là công chúa nữa không?" Ta cười lạnh, thất vọng nhìn hắn. Chẳng lẽ phụ hoàng của ta không phải hoàng đế tốt? Chẳng lẽ Thuần vương soán vị là việc hiển nhiên?
"Cô vĩnh viễn là công chúa trong lòng Dịch Chi." Hắn nặng nề cúi đầu.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Hạ Quốc có bao nhiêu quân đóng ở biên giới?" Hiện tại tính mạng của Liên Thành là quan trọng nhất, những việc khác chỉ đành tạm bỏ qua.
Trần Dịch Chi do dự trong chốc lát mới mở miệng, "Nói thật cho cô biết, Hạ binh đóng ở biên giới còn tám vạn. Ba ngày trước, Kỳ Quốc lại phái thêm mười vạn đại quân tiếp viện, lần này Biện quân đến Âm Sơn, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ."
Tay ta buông thõng, đầu óc trống rỗng, ngã ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo. Đúng như ta nghĩ, chuyện có vấn đề! Tất cả đều là cạm bẫy, vậy chẳng phải giờ phút này Liên Thành đang gặp nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc hay sao?
"Biện quân xuất phát từ lúc xế trưa, e rằng lúc này đã thành cá trong chậu, căn bản không thể đào thoát. Công chúa, nhân lúc đại quân chưa đánh đến đây, cô hãy mau dẫn một vạn tàn binh trốn đi." Hắn thâm ý nhắc nhở.
"Ngươi nói... Chủ soái của mười vạn viện binh Kỳ Quốc là ai?" Suy nghĩ lóe lên, ta chợt hỏi.
"Tấn Nam vương và Hán Thành vương." Ánh mắt hắn có vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời ta.
Nghe xong, ta chạy vội đi tìm Lí phó tướng, nói qua tình hình hiện tại, cầu xin giúp đỡ, bây giờ chỉ còn cách này mới cứu được Liên Thành. Nếu thất bại, ta sẽ chôn cùng hắn, dù sao chính ta đã khiến hắn rơi vào nguy hiểm. Nếu không vì lời hứa bốn năm với ta, hắn đã không vội vàng xuất binh đánh Hạ Quốc, ta phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình.
May mắn Lí phó tướng quen thuộc địa hình vùng này, hai chúng ta giục ngựa chạy qua một con đường nhỏ hướng về biên giới. Ta hỏi hắn, nếu địch muốn mai phục chín vạn quân ta, vị trí tốt nhất là ở đâu, hắn nói chắc hẳn là ở Đại Thanh Sơn, địa hình nơi đó hiểm độc, rất dễ che dấu quân mai phục. Như vậy Kỳ quân nhất định đang ở Đại Thanh Sơn ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị đánh úp khiến Biện quân trở tay không kịp.
Chúng ta đi suốt đêm, rốt cục ở giờ mẹo hôm sau tìm được đội quân đóng ở Đại Thanh Sơn, hy vọng là tới kịp.
Lí phó tướng dùng tài nghệ xuất sắc để đánh bất tỉnh hai tên lính canh, chúng ta thay đồ của bọn họ, công khai vào doanh trại, lướt qua binh lính tuần tra hết tốp này tới tốp khác.
"Này, các ngươi là quân của ai, sao ta chưa từng gặp?" Một gã binh lính buộc khăn đỏ trên đầu chặn hỏi chúng ta, nhìn kĩ chúng ta từ trên xuống dưới.
"Ta... Chúng ta là quân của Tấn Nam vương." Ta cố đứng vững bằng đôi chân sắp mềm nhũn, bình tĩnh trả lời.
"Ta cũng là quân của Tấn Nam vương, sao chưa từng gặp các ngươi?" Hắn càng nghi ngờ hơn, ánh mắt lợi hại như muốn nhìn thấu chúng ta.
"Chúng ta mới tới." Cố ý đè thấp giọng, nhằm tránh việc nhiều tướng sĩ đến vây xem, khiến chúng ta bại lộ nhanh hơn.
"Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?" Một nam tử vén rèm bước ra từ quân trướng, là Kì Tinh! Ta vọt tới cạnh hắn, nắm chặt lưng áo của hắn hô to: "Vương gia, Vương gia!"
Hắn không hiểu ra làm sao, đẩy mạnh ta ra, nhưng ta càng ôm chặt hơn nữa, "Tiểu tử thối, ta là Phan Ngọc đây!" Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng hắn vẫn nghe được, cơ thể bỗng cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
"Vương gia, hai người... Quen biết?" Vị binh lính kia nhìn chúng ta "Ôm nhau", cũng không hiểu ra làm sao.
"Quen!" Hắn cứng ngắc phun ra một chữ, túm ta vào quân trướng, cho lui tất cả mọi người bên trong, nhìn ta dưới ánh nến chập chờn thật lâu, sau đó mới nói một câu khiến ta sợ hãi: "Ngươi không chết?"
"Ngài ăn nói điên khùng gì đó?" Ta trầm mặt xuống, mơ hồ cảm thấy Kỳ Quốc đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa có liên quan tới ta.
"Đêm đó, tất cả mọi người đều thấy Lãm Nguyệt lâu bốc cháy, ngươi bị chôn sống bên trong, mà bây giờ ngươi lại... Đứng ngay trước mặt ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn vẫn không thể tin đây là sự thật, trong lòng ta lại hiểu rõ ràng.
Chẳng trách ta rời cung mà không bị ai đuổi theo, thì ra Hoàng Thượng đã diễn tiết mục đổi trắng thay đen, sai người phóng hỏa, mục đích là cho tất cả mọi người nghĩ rằng Phan Ngọc đã chết, mà thi thể bị đốt cháy, nào ai phân biệt được người chết có phải Phan Ngọc hay không? Quả nhiên Hoàng Thượng đã dùng trí một cách khổ nhọc, vì muốn Kì Hữu dứt tình với ta, không tiếc làm ra chuyện như vậy.
"Còn Vân Châu thì sao?" Ta cố giữ bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi về Vân Châu, hy vọng nàng không sao.
"Vân Châu là người đầu tiên phát hiện đám cháy, vì chạy vào cứu ngươi mà bỏng nửa bên mặt." Ánh mắt Kì Tinh vẫn bồi hồi trên mặt ta, muốn xác định ta là thật hay giả.
Vân Châu bỏng nửa bên mặt, vì cứu ta. Ta ngã quỳ trước mặt Kì Tinh, đờ đẫn ngửa đầu nhìn hắn, "Ta muốn cầu xin ngài hai việc, nếu ngài còn coi ta là bạn, hãy đồng ý với ta."
"Thứ nhất, chuyện hôm nay gặp ta, đừng nói với bất kì ai, nếu không ngài sẽ gặp nguy hiểm."
"Thứ hai, xin ngài tha cho thừa tướng Liên Thành của Biện Quốc, chỉ cần cho hắn một con đường sống là được rồi."
Kì Tinh trầm mặt, lạnh lùng không nói nhìn thẳng vào ta, vẻ phức tạp hiện thoáng qua, "Yêu cầu thứ hai không thể thực hiện được, cho dù ta đồng ý, thất đệ cũng sẽ không đồng ý, trừ khi ngươi đích thân đi xin. Bởi vì hiện tại đệ ấy là thống soái, hết thảy do đệ ấy quyết định."
"Không được, ta không thể gặp Hán Thành vương." Ta lắc đầu, túm chặt tay áo Kì Tinh, cầu xin, "Ngài hãy nói với ngài ấy "Quy sư vật át, vây sư tất khuyết", nghe xong nhất định ngài ấy sẽ hiểu."
"Tham kiến Hán Thành vương." Ngoài trướng vang lên giọng chào của binh lính, ta biết Kì Hữu đang tới đây, cảm thấy hoảng sợ, vội vàng chui vào gầm giường, không dám thở mạnh một tiếng. Ta không thể gặp lại chàng, nếu không ta sẽ hại nhiều người hơn, Vân Châu bị thương vì ta, còn Kì Hữu, sao ta có thể ích kỷ tiếp tục dây dưa chàng. Chàng là hoàng đế tương lai của Kỳ Quốc, cần thực hiện những khát vọng lớn lao hơn, ta không thể trói buộc bước chân chàng, cứ để chàng nghĩ ta đã chết đi, Phức Nhã, sẽ vĩnh viễn chôn trong lòng chàng. Làm vậy mới là đúng đắn nhất.
"Thất đệ, tình hình chiến đấu thế nào rồi?" Kì Tinh hỏi thăm rất bình tĩnh.
"Chín vạn Biện quân đã bị mười tám vạn đại quân của ta bao vây, chỉ tiếc bọn họ đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, không biết tự lượng sức mình." Là giọng của Kì Hữu, vẫn cao ngạo tự phụ như trước đây, thanh đạm như nước, nhưng dường như có chứa cả lạnh lùng và đau thương. Ta cố đè nén cảm xúc muốn lao ra ôm chàng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, ta chỉ biết che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.
Kì Tinh trầm mặc một lát, sau đó giận dữ nói: "Trong binh pháp Tôn Tử phần quân tranh, có một câu như thế này, "Quy sư vật át, vây sư tất khuyết"*, trăm họ lầm than không phải là mục đích của chúng ta."
(*: Không nên ép quá khiến địch phản công, nên để cho địch một đường lui, lúc địch chạy thì vừa đuổi vừa đánh.)
"Huynh muốn đệ cho bọn chúng đường lui?" Kì Hữu cười lạnh, bầu không khí đẫm vẻ âm u.
"Sai rồi, không phải cho bọn chúng đường lui, mà là cho chúng ta đường lui. Hiện giờ bọn chúng là cá trong chậu, khó thoát cái chết, nếu liều mạng chiến đấu, quân ta sẽ tổn thất nặng nề, đến lúc đó máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, đệ muốn nhìn cảnh ấy hay sao? Đổi cách nói, nếu thả chủ soái của bọn họ, chín vạn đại quân còn lại sẽ chia rẽ mất đoàn kết, chúng ta muốn tiêu diệt chỉ dễ như trở bàn tay." Kì Tinh nói đúng những điều ta suy nghĩ. Bây giờ chỉ đợi xem thái độ của Kì Hữu thế nào, nếu chàng kiên trì không chịu buông tay, như vậy... Toàn bộ quân đội Biện Quốc sẽ bị tiêu diệt.
Quân trướng chợt im lặng, cuối cùng chỉ còn những tiếng hít thở rất nhẹ. Nhất định Kì Hữu đang do dự, mà ta, tin tưởng chàng không phải một kẻ máu lạnh vô tình, không quan tâm an nguy của con dân, đẩy con dân vào đường chết.
Cuối cùng, ta và Lí phó tướng an toàn rời khỏi Kỳ quân, đích thân Kì Tinh đến tiễn bước. Hắn nói, hắn sẽ để một con đường nhỏ ở Đại Thanh Sơn cho chúng ta chạy trốn, chỉ cần Liên Thành vừa đi, số binh lính còn lại sẽ bị bao vây tiếp, đây là điều cuối cùng hắn có thể giúp ta, hắn dặn ta phải làm việc cẩn thận.
Trước khi chia tay, ta nói lời cảm ơn với hắn, nhưng hắn không nhận, chỉ nói: "Ngươi nghĩ chuyện lần này chỉ một câu cảm ơn là xong? Nói cho ngươi biết, ta sẽ còn đòi nợ ngươi."
Những lời này khiến ta nở nụ cười, ở cạnh Kì Tinh, hắn luôn có khả năng làm tan biến những nỗi khổ thầm kín của ta, thậm chí chọc ta cười to thành tiếng. Ở trong lòng, ta đã sớm coi hắn là bạn, người bạn duy nhất.
Nhưng khi gặp lại Liên Thành, thái độ của hắn khiến ta hoàn toàn thất vọng. Hắn không muốn trốn, cho rằng đó là nỗi nhục của một người thống soái, là yếu đuối, hắn nói muốn tồn vong với đại quân của mình.
Ta cho hắn một cái tát thật mạnh, tướng sĩ chung quanh nhìn thấy mà ngây người, ta chỉ vào đại quân đang bị bao vây đến cùng cực, tuyệt vọng nói, "Giữ mình trước, gϊếŧ địch sau, đây là nguyên tắc cơ bản trong chiến đấu, tuy thất bại và trốn tránh là hai điều đáng chê trách, nhưng ngươi cũng không thể lấy trứng chọi đá, tự chuốc diệt vong!"
Liên Thành cười lạnh, châm chọc nhìn ta, "Hạng Vũ bại trận, thà rút kiếm tự tử chứ nhất quyết không qua sông Ô Giang. Mà Liên Thành ta, trốn về Biện Quốc thì còn mặt mũi nào đối diện Hoàng Thượng, đối diện với con dân Biện Quốc? Biết ăn nói sao với mẫu thân của các vị binh sĩ?"
"Đó là vì Hạng Vũ ngốc!" Ta gào to với Liên Thành bằng tất cả sức lực, nước mắt tuôn rơi, "Rõ ràng hắn có thể thoát nạn, giữ gìn sức mạnh, chờ đợi tương lai, huống chi hắn có thể chờ thời cơ phục thù với tài cầm quân đánh trận của mình, vậy mà hắn lại tự tử chỉ vì sợ đối mặt với con dân quê nhà, ta coi thường hắn. Nam nhân trong mắt ta co được thì giãn được, Hàn Tín cam chịu khố nhục vẫn có thể lưu danh thiên cổ, ai dám coi thường?"
Có lẽ bị lay động bởi lời nói của ta, tất cả tướng sĩ quỳ xuống đồng thanh nói: "Xin thừa tướng nhanh chóng rời đi, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt."
Liên Thành cảm động nhìn các tướng sĩ, lại nhìn sang ta, không nói được một lời, mà Lí phó tướng đã sớm đỏ vành mắt: "Thừa tướng, ngài cũng biết vị tiểu huynh đệ này vừa mạo hiểm sinh mệnh lẻn vào Kỳ quân, cầu xin cho ngài một con đường sống, ngài không thể phụ lòng cậu ta, xin ngài nhanh chóng đi đi!"
Liên Thành nhìn ta, ánh mắt không giấu nổi bi thương. Ta lau nước mắt, ôm hắn vào lòng bằng tất cả sức lực còn lại, "Liên Thành, nếu ngươi chết, ta phải làm sao bây giờ?!"
Ta cảm giác được tay hắn giật giật, vuốt ve đỉnh đầu của ta. Ta không thể đợi được nữa, lập tức trao đổi ánh mắt với Lí phó tướng, ý bảo hắn đưa Liên Thành lên ngựa.
Vài tướng sĩ cùng túm chặt tay chân Liên Thành, ép hắn lên ngựa, cuối cùng dẫn hai vạn binh lính vội vàng chạy trốn theo con đường duy nhất Kì Tinh để lại cho chúng ta.
Ta nhớ rõ lúc trên lưng ngựa, Liên Thành liên tục quay đầu nhìn bảy vạn binh lính còn lại, hắn nói: "Nỗi nhục ở Âm Sơn hôm nay, ta sẽ suốt đời ghi khắc. Sẽ có một ngày, ta báo thù cho các huynh đệ, ta muốn hai nước Kỳ, Hạ nợ máu phải trả bằng máu." Nét mặt lạnh lùng khiến chính ta cũng cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên ta thấy Liên Thành có thái độ khát máu như vậy.