Chương 11: Tiêu tiêu tuyết trung mai
Không khí nồng nàn hương thơm, dù thời tiết giá lạnh, bông mai vẫn kiêu ngạo bung cánh. Ta chạy vào trong rừng mai, nhớ rõ lần trước tới Thính Vũ các, nơi đây vẫn chỉ toàn cỏ dại, mà nay đã có một rừng mai sánh ngang với Trường Sinh điện. Rốt cục cũng hiểu ánh mắt kì lạ của U Thảo, thì ra nàng muốn tặng ta một niềm vui bất ngờ. Chắc hẳn Liên Thành đã tốn nhiều tâm tư, nhưng vì sao hắn biết ta thích mai?
Rừng mai nở rộ, hương thơm bay xa, cánh hoa bị gió thổi rụng bay xuống chiếc áo lông cừu, cũng bay xuống má ta, ta mất tự nhiên trừng mắt nhìn, vươn tay đón lấy cánh mai, nâng lên mũi nhẹ nhàng ngửi. Là mùi hương này, mùi hương của Hạ Quốc.
"Thích không?" Liên Thành đột nhiên xuất hiện phía sau, ta không quay đầu lại, tiếp tục nhìn cánh mai bay múa đầy trời.
"Còn nhớ rõ lần đầu gặp nàng, nàng đang nhảy múa ở rừng mai trong Hạ cung, kỹ thuật điêu luyện, bước chân nhẹ nhàng như giẫm lên đám mây, đứng nhìn từ xa tựa như tiên nữ, lay động lòng ta." Giọng hắn rất trầm, có vài từ bị gió lạnh thổi mất, nhưng ta vẫn nghe rõ, thì ra, lần đầu tiên hắn gặp ta không phải ở tiệc tối Cam Tuyền điện, mà là ở rừng mai.
"Đó là điệu múa mất nước." Ta bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, "Bắt đầu từ ngày ấy, ta đã thề không bao giờ múa lại nó."
Hắn chỉ cười không đáp, nâng tay gạt mấy cánh mai tàn rụng trên tóc ta, ta cúi đầu cười nhẹ, "Ngươi trả bản tấu chương cho ta được không?" Giọng nói có hơi gượng gạo.
"Thứ này?" Hắn lấy bản tấu chương từ trong tay áo, "Phan Ngọc, đây là tên của nàng ở Kỳ Quốc?" Hắn mở tấu chương ra nhìn nhìn.
Ta lập tức muốn cướp lấy, hắn lại rụt tay về nhanh hơn, ta buồn bực nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn tại sao không trả cho ta, hắn mỉm cười quyến rũ, khuynh quốc khuynh thành.
"Hình như thứ này rất quan trọng với nàng, vậy nên ta muốn giữ, không để nàng rời đi."
Ta bất đắc dĩ nhìn theo bàn tay cầm tấu chương của hắn, rốt cục thỏa hiệp gật đầu: "Ta sẽ ở lại, bởi vì ta không còn nơi nào khác để đi." Ta vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền thay đổi, dường như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Bây giờ trả cho ta được chưa?" Ta vươn tay ra, nhưng hắn vẫn không trả lại.
"Nếu ta trả, nàng sẽ liều lĩnh chạy trốn giống lần trước, ta sẽ không mạo hiểm nữa đâu." Hắn cất tấu chương vào ngực áo, giọng nói bình tĩnh mà ấm áp như gió xuân, khiến lòng ta xao động.
Hắn nhắc tới chuyện lần trước làm ta thấy áy náy, bèn nói: "Ta sẽ không trốn nữa, ngươi trả lại cho ta đi."
"Không được!" Hai chữ kiên định đánh tan hy vọng của ta, hắn xoay người bỏ đi, dường như sợ ta sẽ tiếp tục đòi. Ta cười khẽ, khiến hắn chưa đi được hai bước đã quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp. Ta xấu hổ lảng tránh, hai tay nắm chặt phía sau, đột nhiên nhớ ra còn nợ hắn một câu "Xin lỗi", vì thế đột nhiên ngẩng đầu muốn nói, lại phát hiện bóng lưng hắn đã dần dần khuất xa, cuối cùng biến mất.
Ta âm thầm tự nhủ, lần sau, nhất định phải với hắn hai chữ này.
Đứng trong rừng mai hồi lâu, lâu đến mức quên mất thì giờ, mãi đến khi bông tuyết từ cành mai rơi xuống mặt ta, ta mới cảm thấy lạnh. Tuyết rơi, đã đến lúc trở về. Mới quay đầu, ta nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ son đứng trên hành lang dài cách đó không xa, đón gió bắc tháng chạp, vạt áo dài tung bay theo gió, phiêu dật không tả hết bằng lời, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn ta.
"Công chúa." Ta mỉm cười thản nhiên đi về phía nàng, nàng xấu hổ dời tầm mắt, sau đó cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại ta, nụ cười mờ mịt ảm đạm.
"Không ngờ, cô vẫn quay trở lại." Nàng ra vẻ thoải mái bước xuống hành lang dài, bông tuyết rơi xuống làn tóc mây, nháy mắt tan thành nước.
"Công chúa đừng hiểu lầm, thật ra..." Ta muốn giải thích quan hệ giữa mình và Liên Thành, bởi vì không đành lòng khiến nàng tổn thương, dù sao, ta cũng là kẻ thứ ba chen chân vào phu thê bọn họ.
Nàng lập tức lắc đầu, ý bảo không cần giải thích, "Ta biết cô nương là người tốt, khó trách Liên Thành lại nhớ nhung như vậy."
Nghe xong, nụ cười của ta dần nhạt, "Liên Thành cưới được thê tử như cô là có phúc, ta tin tưởng, sẽ có ngày hắn nhận ra ưu điểm của cô." Cách nói có vẻ tiếc hận, nghĩ đến lần trước nàng giúp ta chạy trốn, lòng ta càng thấy biết ơn, rất muốn hỏi xem Liên Thành có làm khó nàng không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đường đường một vị công chúa, Liên Thành nào dám khó xử nàng.
Nàng nghe xong, ánh mắt lộ vẻ cô đơn, trong khoảnh khắc, vạn vật như không có tiếng động, chỉ còn mùi hương thoang thoảng quanh mũi.
"Tiểu thư!" Xa xa nghe thấy tiếng gọi của Lan Lan, ta và Linh Thủy Y cùng đưa mắt nhìn, Lan Lan cầm ô chạy tới, nét mặt vốn đang vui vẻ chợt biến mất sau khi nhìn thấy Linh Thủy Y.
"Phu nhân!" Lan Lan cúi người hành lễ, sắc mặt cẩn thận, có vẻ rất đề phòng Linh Thủy Y.
Linh Thủy Y lạnh nhạt nhìn Lan Lan một cái: "Đưa cô nương về Thính Vũ các nghỉ ngơi đi, vừa mới khỏe lại, sao chống cự được trời đông giá rét này."
"Công chúa cũng phải giữ gìn sức khỏe." Ta cũng quan tâm nàng một câu, sau đó rời đi cùng Lan Lan.
Đi rất lâu, Lan Lan đang cầm ô đứng sau che cho ta bỗng nói: "Tiểu thư, sau này cô gặp phu nhân ít thôi."
"Ngươi có vẻ ghét công chúa nhỉ?" Ta thử dò hỏi, bởi vì đi trước, ta không thể nhìn thấy nét mặt của Lan Lan.
"Phu nhân không đơn giản chút nào đâu, cô đừng thấy hiện tại phu nhân quan tâm cô mà lầm tưởng, một khi phu nhân đã trở mặt thì ngay cả người nhà cũng không thèm để ý. Ta nói cho cô nương biết, trước kia ta và U Thảo hầu hạ phu nhân..."
Cứ thế, tiếng nói xen lẫn tiếng cười thấp thoáng vang vọng trong rừng mai...
Mưa tuyết lớn dần theo thời gian, làm toàn bộ phủ thừa tướng đều chìm trong một màu trắng xóa, mưa hai ngày hai đêm vẫn chưa ngừng lại. Ta đứng ở thư phòng trên tầng cao nhất của Thính Vũ các, ngắm biển tuyết mờ mịt, từ vị trí này có thể quan sát rừng mai và một khu vườn nữa, vậy nên mỗi khi có thời gian rảnh, ta đều lên đây xem mai ngắm tuyết.
Khóm trúc xen giữa những gốc mai hồng, con đường nhỏ đầy cánh hoa rơi, màn tuyết trắng phủ xa vạn dặm.
Đang thưởng thức nhập tâm, bỗng vang lên tiếng động leng keng của đao kiếm, ta vọng mắt nhìn, thấy ở biệt uyển có hai người đang đánh nhau, ta chạy tới một cửa sổ khác để nhìn rõ hơn tình hình bên ngoài.
Hai người, một trắng một xám, tay cầm trường kiếm cùng nhau giao phong, cây cỏ bốn phía cuốn theo kiếm khí của bọn họ, tia lửa lóe lên, nam tử áo trắng vốn đang yếu thế bắt đầu phản kích, khí thế ngút trời, thân hình như hạc, chiêu kiếm như gió, như mộng như ảo. Nam tử áo xám liên tục lui về sau, cuối cùng còn bị gác kiếm lên cổ, phải nghiêng đầu mới tránh được một kích trí mệnh.
Rốt cục, hai người thu kiếm, ổn định cơ thể, tuyết trắng vẫn bay tán loạn. Lúc này mới thấy rõ, nam tử áo trắng chính là Liên Thành, ta không ngờ võ công của hắn lại thâm hậu như vậy, đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu so với Dịch Băng, thắng bại thật khó đoán trước.
Mà vị nam tử áo xám là ai? Sao lại được so kiếm cùng Liên Thành? Ta còn đang ngờ vực, đã thấy nam tử áo xám đột nhiên nghiêng đầu nhìn về bên này. Ta giật mình, lập tức nấp sau cửa sổ. Lạ thật, tại sao phải trốn? Nghĩ vậy, ta liền thầm mắng mình vừa làm điều thừa.
Lúc dùng bữa tối, ta không giấu nổi tò mò, hỏi U Thảo: "Liên Thành có huynh đệ phải không?"
U Thảo nghi ngờ nhìn ta hồi lâu mới gật đầu: "Chủ tử còn một đệ đệ nhỏ hơn hai tuổi tên là Liên Dận, tiểu thư gặp rồi ư?"
Ta biết U Thảo lại suy nghĩ lung tung, vậy nên lập tức ngăn cản nàng hỏi tiếp, "Ta tình cờ thấy lúc đứng ở cửa sổ thư phòng, không phải có ý định bỏ trốn."
Nghe xong, U Thảo mới thở phào nhẹ nhõm, mà đúng lúc này, một vị nô tì đi vào Thính Vũ các, nói lão phu nhân mở tiệc ở chính đường, muốn gặp ta. Ta và U Thảo nhìn nhau, rất ăn ý nói ba chữ: "Hồng Môn Yến".
Lan Lan khuyên ta đừng đi, hiện tại Liên Thành ở hoàng cung bàn chuyện xuất binh với Hoàng Thượng chưa về. Lão phu nhân có tiếng là ghê gớm, Lan Lan sợ ta bị bắt nạt. Mà ta lại bắt đầu sửa sang trang phục, ta chưa làm chuyện gì đuối lý, tại sao phải sợ?
Ra ngoài cùng U Thảo và Lan Lan, xột xoạt giẫm lên lớp tuyết dày, hướng từng bước về phía chính đường. Khi đến nơi, giày của ta đã bị tuyết làm ướt hơn phân nửa, khí lạnh từ gan bàn chân lan khắp toàn thân.
Chính đường sáng ngời rộng rãi, rường cột chạm trổ, đồ gỗ trang trí được sơn màu đỏ tươi. Nổi bật nhất là chiếc bàn tròn nạm vàng, những vật bày biện trên bàn làm ta nghĩ đến câu: "Quỳnh tương mãn phiếm pha ly trản, ngọc dịch nùng châm hổ phách bôi", tóm gọn trong hai chữ "Xa xỉ". Có thể thấy địa vị trong triều của Thừa tướng cao cỡ nào, e rằng chất lượng sống của Hoàng Thượng cũng không hơn là bao.
Ngồi phía trên chắc hẳn là lão phu nhân, mặt tròn, người hơi mập, khoác áo lông chồn màu bạc, đeo chiếc vòng có bốn viên bảo ngọc, dưới ánh nến càng thêm rạng rỡ lung linh, thể hiện phong thái ung dung quý phái. Nam tử ngồi bên trái, mắt sáng mày kiếm, thần thái tự nhiên, ta đoán đây chính là người áo xám hồi sáng. Còn ngồi bên phải chính là Linh Thủy Y dung mạo xinh đẹp, xuất trần thoát tục.
Lão phu nhân thấy ta đến cũng không mời ta ngồi, thậm chí ngay cả một câu khách sáo cũng không có, ta cứ đứng như vậy, mặt đối mặt với bà ta.
"Cô chính là nữ tử mà Thành nhi đang kim ốc tàng kiều?" Lão phu nhân khinh thường nhìn ta vài lần.
Ta trầm mặc, tuy vậy vẫn cười tươi, chờ đợi câu dưới của bà ta.
"Đừng quấn quít lấy Thành nhi nữa, ta tuyệt đối không cho phép nó nạp cô làm thϊếp." Giọng điệu nghiêm khắc, muốn đánh phủ đầu ta bằng khí thế.
Nghe xong, ta biết bà ta đang hiểu lầm, "Lão phu nhân, thật ra quan hệ giữa chúng ta không như bà nghĩ..."
"Cô ra giá đi!" Lão phu nhân thiếu kiên nhẫn không muốn nghe giải thích, khiến ta thật sự bực mình, chẳng lẽ trong mắt bà ta, kẻ nào cũng có thể mua chuộc bằng tiền bạc?! Càng không thể tha thứ là, bà ta tự cho mình cao quý, lại coi ta quá rẻ mạt.
"Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi thừa tướng Liên Thành dưới một người nhưng trên vạn người, kim ốc tàng kiều một cô gái có gì quá đáng? Chưa kể, tiểu nữ xuất thân sạch sẽ, không phải nữ tử phong trần, đâu hề bôi nhọ thể diện của thừa tướng?" Ta vẫn cười, còn lão phu nhân thì biến sắc mặt, đập bàn đứng dậy, giận không thể át trừng mắt nhìn ta.
"Cha mẹ cô không dạy cô cách tôn trọng trưởng bối?"
"Muốn người khác tôn trọng thì phải biết tự tôn trọng mình trước. Nếu lão phu nhân không còn chuyện gì dạy bảo, tiểu nữ xin cáo lui." Không đợi nghe trả lời, ta đã xoay người rời đi, quay đầu liền thấy U Thảo tủm tỉm cười tỏ vẻ khen ngợi.
Bước ra cửa lớn, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao Liên Thành lại giam chân ta ở Thính Vũ các. Cũng may ta không muốn gả cho hắn thật, nếu không, chỉ riêng bà mẹ chồng này cũng đủ khiến ta mệt người.
"Tiểu thư, cô lợi hại quá, lần đầu tiên có người dám chống đối lão phu nhân, làm lão phu nhân xanh mét mặt!" Có vẻ Lan Lan rất sung sướиɠ vì chuyện vừa rồi, dọc đường nhắc lại không ngớt, ta thấy nàng ngây thơ như vậy mà không khỏi mỉm cười.
"Thừa tướng... Lần này đến biên quan tấn công Âm Sơn, ngài có nắm chắc phần thắng không?" Giọng nói đột nhiên vang lên từ chỗ gấp khúc của hành lang, ta biết Liên Thành đã trở về, lập tức lại gần.
"Liên Thành, ngươi về rồi?" Ta vui vẻ cầm tay hắn, cười khanh khách hỏi.
"Ừ." Hắn nhìn tay ta, lên tiếng có chút mất tự nhiên.
"Ngươi muốn đi biên quan tấn công Âm Sơn?" Cao giọng hơn mấy phần, kèm theo hưng phấn lạ thường.
"Ừ." Hắn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn ta.
"Cho ta đi cùng với?"
"Không được!" Nụ cười chợt tắt, hắn cự tuyệt thẳng thừng, khiến lòng ta trầm xuống. Đúng vậy, Âm Sơn chính là cửa khẩu quan trọng nhất của Hạ Quốc, nếu chiếm được, tiêu diệt Hạ Quốc chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Vừa rồi nghe bọn hắn nói muốn xuất binh đánh Âm Sơn, nỗi hận trong lòng ta đột nhiên bùng cháy. Ta rất muốn tiến đó cùng Liên Thành, muốn tận mắt nhìn Âm Sơn sụp đổ.
"Nàng không biết đâu, chỗ đó rất nguy hiểm, trận này ta cũng không nắm chắc phần thắng." Liên Thành thấy ta không nói lời nào, rốt cục mềm giọng, nhẹ nhàng giải thích.
"Ta không sợ!" Ta lập tức đáp lời, giơ hai tay lên thề, "Ta cam đoan sẽ không chạy lung tung, sẽ nghe lời ngươi, sẽ đi theo ngươi!" Ta chỉ muốn làm hắn yên tâm, mang ta đi theo.
Hắn cúi đầu trầm tư thật lâu, nét mặt lúc sáng lúc tối, khó thăm dò suy nghĩ trong lòng, cuối cùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào ta, lộ ra chút dịu dàng, "Được."