" Đủ rồi !" Minh Vương rốt cuộc không nhịn được nữa , mở miệng ngăn cản.
" Ha ha ha, ha ha ha ."
Thanh âm kia đột nhiên cười lớn. Minh Vương nghe thấy tiếng cười không hề cố kị, sắc mặc dần xấu đi, lắc lắc khuôn mặt , rồi lại không thể làm thế nào , rất là nghẹn khuất .
Sau tiếng cười , cũng không nghe thấy thanh âm tà mị kia nữa, nhưng Minh Vương mày thâm nhăn lại rất lâu sau không giãn ra .
Minh Vương buông bút trong tay, vô tâm( không có tâm trạng ) xử lí chính vụ, thân mình ngã về sau, tựa lưng vào ghế ngồi , nhắm hai mắt, làm bản thân bình tĩnh thả lỏng một chút .
Mà ở giữa sông Vong Xuyên, Hoa Nguyên Nguyên ở trong nước vui sướиɠ du ngoạn, nhìn con thuyền đang đi đến trên mặt nước , tâm tình tốt, liền bơi đến doạ hồn phách vừa tới Minh giới .
Hoa Nguyên Nguyên sinh hoạt ở Minh giới, trước sau như một , ngày tháng quá là nhàn nhã .
Hôm nay, Bạch Vô Thường là ngồi thuyền ra tới , trải qua sông Vong Xuyên , vừa mới rời thuyền , liền cảm thấy bụng tê rần , cong thân mình, hai tay ôm bụng , mặt biểu tình thật khó chịu .
Nguyên Nguyên thấy Bạch Vô Thường đứng ở bờ biển hồi lâu cũng chưa rời đi, liền bơi tới gần , ở phía sau lưng hắn hỏi :" Bạch ca ca, ngươi làm sao vậy ?"
Bạch Vô Thường di động bước chân một chút, xoay người , nàng liền thấy trên chán hắn đã che kín mồ hôi.
" Bạch ca ca , có phải ngươi sinh bệnh hay không ?" Hoa Nguyên Nguyên thấy hắn hữu khí vô lực , bộ dáng thống khổ , thập phần lo lắng hỏi .
" Không đáng ngại, chỉ là đau bụng ." Bạch Vô Thường ẩn nhận đau đớn trong cơ thể , trả lời nàng.
" Vậy huynh mau về nghỉ ngơi đi ."
Bạch Vô Thường vẫn chưa có ý tứ rời đi ,tay ôm bụng , ẩn nhẫn hô đau một chút giải thích :" Hôm nay ta còn phải đi ra ngoài , bắt một cái , hồn phách người chết , trở về , ai da!!"
Hoa Nguyên Nguyên nhìn bộ dáng càng ngày càng đau của hắn, có chút suy đoán :" Có phải huynh ăn vụng cái gì ngon ở nhân gian hay không , ngược lại ăn đến hỏng bụng rồi ."
Hắn đột nhiên có chút chột dạ , nghe nàng hỏi chuyện, trốn tránh ánh mắt :" Cái đó, ta chỉ là đau bụng mà thôi, đau bụng mà thôi ."
" Hừ ! Cư nhiên gạt ta , trộm ăn ngon ." Nàng biết hắn đây là chột dạ , tức giận oán một cây, nhưng lại thấy Bạch Vô Thường khó chịu như thế , lại không nhẫn tâm .
" Được rồi , đem xuất nhập lệnh bài đưa cho ta , ta thay huynh đi ." Nàng vươn tay hướng về phía Bạch Vô thường .
" Như vậy sao được !" Đây là công vụ của hắn , sao có thể giao chi Hoa Nguyên Nguyên đi làm , nhưng mà sau đó, Bạch Vô Thườn lập tức lật lọng :" Được , được , ngươi đi , đi ."
Vội vàng nhanh chóng sờ soạng trên người vài cái , đem một cái lệnh bài cùng môt cuốn vở giao cho nàng , dặn dò :" Nhớ lấy, không thể lưu niệm nhân gian, cũng không được can thiệp vào chuyện nhân gian, trước khi trời sáng , nhất định phải trở về ."
" Đã rõ ." Hoa Nguyên Nguyên còn chưa trả lời xong, đã thấy hắn trong miệng lẩm bẩm " không được, nhịn không được " nhanh như chớp xoay người biến mất trước mắt nàng .
Hoa Nguyên Nguyên nhìn đi nhìn lại trong tay lệnh bài cũng vở , khoé miệng cười trộm vài cái, trong lòng mỹ vị dâng lên :" Rốt cuộc cũng được đi nhìn xem cảnh đẹp nhân gian ." ヘ( ̄ω ̄ヘ)