Hai người trong lòng đều có tức giận, nàng ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ngược lại hắn cúi xuống nhìn vào mắt nàng.
Hai người giằng co, lẳng lặng đứng trong phòng. Đột nhiên, Hoa Nguyên Nguyên cúi xuống , nhấc tay, trong miệng nói :” Ai nha, cay mắt quá “. Hai tay xoa xoa đôi mắt đã lên men ( cay chảy nước mắt ).
Còn lại Tiêu Diễm vừa buồn cười vừa bực mình , nhìn dáng vẻ nàng thế này, chỉ đành thở dài nói : “ Bỏ đi, không học thì không học .”
“ Thực sự?” Nàng buông tay , nhìn hắn.
Tiêu Diễm gật đầu.
Hoa Nguyên Nguyên liền cao hứng nhảy nhót lên, nhanh như chớp vui sướиɠ chạy ra khỏi phòng , trong miệng ngâm nga :” Không có người ước thúc, cảm giác này, thật tuyệt.”
Hắc Vân thấy nàng tâm tình tốt chạy ra ngoài,lại đối với hắn nói :” Hắc Vân, hôm nay ngươi thực anh tuấn .” Sau đó liền nhảy nhót đi xa. Hắc Vân có chút ngốc lăng, hôm nay tâm tình nàng tốt đến mức khen cả hắn nữa sao!!
Hoa Nguyên Nguyên một đường chạy về hoa viên, Bạch Tuyết đã không còn ở đây, chắc hẳn về nghỉ ngơi đi. Hôm nay nàng chính là đem Bạch Tuyết tức giận không nhẹ đâu. Đành phải đi bộ một mình trong hoa viên, đến mảnh vườn bên cạnh, thấy có mấy cái hồ ly đang ngắt cánh hoa, tò mò hỏi :” Hồ ly, các ngươi lấy cánh hoa nhiều thế làm gì ?”
Trong đó có một cái hồ ly quay đầu nhìn Hoa Nguyên Nguyên giải thích : “ Để chế hương nha.”
“ Chế hương làm gì vậy ?” nàng cũng không thấy người Hồ tộc có đem theo túi hương bên người đâu. Một hồ ly khác cẩn thận đánh giá Hoa Nguyên Nguyên “Ngươi không phải người Hồ tộc ?”.
“ Ta là người từ bên ngoài tới.” Nàng thành thật trả lời. Lại có một cái đầu hồ ly nữa ngóc lên nói :” Hồ tộc chúng ta hôi nách, phải luyện hương để tắm gội, như vậy hương thơm ngào ngạt, mới dễ ngửi .”
Khó trách, Hoa Nguyên Nguyên từng nghĩ, nơi này tại sao khắp nơi đều là một cỗ nồng đậm mùi hương.
“ Các ngươi cứ tiếp tục .” Chào hỏi xong , nàng lại nhấc chân đi lại tản bộ. Tìm thấy một cái đình hóng gió, ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng mới đặt mông xuống bàn đá bên cạnh thì liền có người theo sau tới. Đây không phải Hồ hậu sao?
Hòi hậu mỉm cười bước tới, nàng như cũ ngồi trên cạnh bàn, không có nửa điểm ý tứ muốn hành lễ. Nhưng Hương Nhi phía sau lại hướng nàng quát lớn : “ Này, ngươi không biết nhìn thấy Hồ hậu phải hành lễ sao .”
Hoa Nguyên Nguyên liếc mắt nhìn, liền nghe Hồ hậu nói :” Chuyện nhỏ, không đáng ngại” Sau đó liền đến bên người nàng ngồi xuống.
“ Hương nhi, đem điểm tâm ra đây “. Hương nhi mang ra một hộp điểm tâm , bày biện lên trên bàn đá. Ngửi được cỗ mùi hương đồ ăn, cái bụng thèm ăn không tự chủ được “ ọc ọc “ hai tiếng, nàng nhìn Hồ hậu cười ngượng ngudng .
“ Ngươi ăn thử đi “. Hồ hậu tỏ vẻ thực từ ái nói. Được cho phép, nàng liền duỗi tay cầm lấy hai cái điểm tâm, nhét đầy trong miệng , vừa cắn vừa nói :” Ăn thực ngon “.
Hương Nhi ghét bỏ nhìn bên miệng Hoa Nguyên Nguyên không ngừng rơi xuống mảnh vụn điểm tâm . Hồ hậu lại không ngại tướng ăn của nàng, còn nói :” Thích liền ăn nhiều một chút .”
“ Ân “ . Nàng một bên gật đầu, một bên duỗi tay ra tới.