Hương Nhi bị đẩy ngã trên đất, rất tức giận với Hoa Nguyên Nguyên đột nhiên lao tới.Hồ hậu đồng dạng rất là tò mò :” Chẳng lẽ đây chính là cái nha hoàn Diễm nhi mang từ bên ngoài về ?”
Hoa Nguyên Nguyên ngẩng đầu, ngây ngô cười nhìn Tiêu Diễm, nàng đây không phải cố ý, thực sự không phải cố ý.
“ Còn thất thần làm cái gì, lại đây giúp ta mặc quần áo .” Tiêu Diễm lên tiếng
“ Nga” Nàng lúc này mới động đậy, giúp hắn mặc xiêm y. Làm xong liền thành thục đứng sang một bên. Nhưng sắc mặt Tiêu Diễm thực sự không đẹp, cúi đầu nhìn trên người mình được Hoa Nguyên Nguyên mặc ‘tốt’ xiêm y, đây là tình huống thế nào, bên ngoài bên trong lẫn lộn, đai lưng cũng không thắt được đúng chỗ.
Hắn nhìn nàng, thực tức giận. Nàng lại bày ra bộ dáng vô tội, chớp chớp hai mắt, nàng thực sự chưa từng giúp qua người khác mặc xiêm y, hơn nữa , đồ của hắn phức tạp như vậy, cho nàng nàng cũng không mặc.
Hồ hậu thấy hết thảy diễn ra trước mắt, lại thấy tư sắc nữ nhân này thực chẳng ra gì, nhưng lại không giống nàng tưởng tượng.
“ Diễm nhi, vị này là?”
Tiêu Diễm quay đầu trả lời :” Là ta từ bên ngoài mang về, một tỳ nữ “.
Hồ hậu lại nhìn Hoa Nguyên Nguyên lần nữa, nếu là nhi tử mang về, hắn rõ ràng miễn cưỡng tiếp nhận nàng ta , nhưng đồng thời cũng sẽ không cần nàng ta. Lại nghĩ, thay vì cưỡng ép một nô tỳ đi theo Tiêu Diễm khiến hắn chán ghét, không bằng, hảo hảo lợi dụng cái tỳ nữ này.
Hoa Nguyên Nguyên tư sắc cùng với hành vi ngu ngốc, làm Hồ hậu thực yên tâm, ít nhất không giống mấy con hồ ly tinh kia mê hoặc nhi tử nàng. Nếu Hoa Nguyên Nguyên trở thành người của Hồ hậu , trợ giúp nàng giám thị (theo dõi) nhất cử nhất động của Thái tử đây, giúp nàng quản giáo hắn, cũng khiến nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tiêu Diễm nhìn Hồ hậu vừa quan sát Hoa Nguyên Nguyên vừa suy nghĩ, liền biết Hồ hậu đây là đã coi trọng nàng ta, thế là bớt lo lắng mẫu hậu vẫn luôn muốn hướng hắn bên này tặng người.
“ Ngươi kêu gì ?” Hồ hậu hỏi
“ Nguyên Nguyên “.
Hồ hậu kéo ra chút ý cười :” Từ nay về sau, ngươi phải hảo hảo hầu hạ bên người Diễm nhi, Hồ tộc chính là nhà của ngươi .”
Hoa Nguyên Nguyên nhìn Hồ hậu, chưa trả lời. Minh giới kia mới là nhà nàng , nàng tới nơi này chỉ tạm thời làm nha hoàn giúp Tiêu Diễm, sẽ không ở lâu. Tiêu Diễm thấy nàng không nói, đưa chân đá nhanh nàng một cái.
Nàng không hiểu ý, tức giận nhìn hắn nói :” Ngươi đá ta làm gì !”.
Tiêu Diễm có chút đau đầu , nhíu mày, như thế nào lại xách về một con quỷ không có đầu óc , thật là thất sách thất sách.
“ Được rồi, Diễm nhi, ngày thường không có việc gì, chăm chỉ xem thư từ đưa tới, mẫu thân đây liền đi về trước “. Hồ hậu nói với nhi tử , sau đó liền quay người rời đi.
Tiêu Diễm nhìn nàng, nói với Bạch Tuyết :” Ngươi, đem nàng dạy dỗ thật tốt cho ta .”
“ Vâng mệnh .” Bạch Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Nguyên Nguyên một cái, cũng thực đau đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tuyết tiến hành các phương pháp dạy dỗ Hoa Nguyên Nguyên. Trong hoa viên , Bạch Tuyết trên tay cầm một thước gỗ, dạy dỗ quy củ dâng trà :” Trong tay ngươi, chén trà là bài học chính , dưới chân phải bước mau...đặt chén trà thanh âm phải nhẹ ....”
Hoa Nguyên Nguyên đang theo từng bước từng bước một hướng Bạch Tuyết học , chỉ thấy " Xoảng’ một tiếng, chén trà đã bị quăng ngã trên đất.