Cái tên nam tử tóc bạc này cũng quá không coi ai ra gì.
“ Ngươi là ai nha, muốn ta làm nha hoàn cho ngươi, mơ tưởng. “ Hoa Nguyên Nguyên rất là tức giận, một bộ biểu tình thà chết chứ nhất định không làm.
“ Ngươi cái thủy quỷ này, lời nói chú ý một chút, đây chính là Thái tử Hồ tộc , điện hạ nhà chúng ta “. Một bên đứng như không khí bên cạnh hồ ly, đột nhiên lên tiếng , hơn nữa nói chuyện với nàng không chút hữu hảo . Hoa Nguyên Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn hồ ly kia một cái “ Ai nha, nói chuyện nha, ta còn tưởng ngươi câm đâu .”
“ Ngươi...” Hồ ly kia có chút tức giận
“ Yên tâm đi, làm nha hoàn của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi .” nam tử đầu bạc hướng nàng nói chuyện. Hồ ly lập tức im miệng , không dám quấy rầy chủ tử hắn cùng nàng . Nàng hỏi :” Không bạc đãi, như thế nào là không bạc đãi?”
“ Mang lên “. Hắn ra lệnh cho hắc hồ ly, liền thấy hồ ly mang ra một cái hộp, không tình nguyện đi đến chỗ Hoa Nguyên Nguyên, mở hộp ra. Hoá ra là một viên dạ minh châu cỡ lớn, toàn thân sáng trong , màu sắc no đủ . Nàng duỗi tay sờ soạng một chút , còn thật trơn trượt mượt mà .
“ Cho ta?”
Nam nhân kia không biểu tình, Hoa Nguyên Nguyên liền duỗi tay ra lấy hộp dạ minh châu.
Hồ ly cho xem một chút liền đóng lại, đi đến một bên chờ đợi. Nàng mất hứng liếc mắt nhìn chằm chằm con hồ ly kia.
“ Đây chỉ là lễ gặp mặt, nếu ngươi đáp ứng làm nha hoàn của ta, mỗi tháng còn một rương châu báu đưa tặng”
Hoa Nguyên Nguyên suy nghĩ một chút, thù lao nhiều như vậy, không làm chính là ngu ngốc.
“ Được “. Nàg một lời liền đáp ứng. Nam tử tóc bạc đối với hồ ly sai xử một cái ánnh mắt, hồ ly liền đem hộp đồ cho Nguyên Nguyên. Nàng thực vui mừng, mở ra nhìn một chút, thật vừa lòng, mới đem dạ minh châu thu vào trong ngực, giấu đi. Nhìn nàng một bộ tham lam, lại nhìn một thân lôi thôi nhếch nhác, sốt ruột lắc đầu :” Bạch Tuyết .” hắn hướng ra ngoài cửa hô
Một nha hoàn quan.h thân một bộ xiêm y hồng nhạt tiến vào, đối với nam tử kia hành lễ.
“ Mang nàng xuống dưới, hảo hảo thu thập một chút .”
“ Vâng mệnh “. Bạch Tuyết lĩnh mệnh , nhìn Hoa Nguyên Nguyên, có chút nhíu mày, lại đưa mắt nhìn Thái tử điện hạ nhà mình, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
“ Đi theo ta “. Bạch Tuyết cất lời . Hai nàng liền hướng bên ngoài đi tới. Lúc bước một chân ra khỏi phòng, Hoa Nguyên Nguyên chợt quay đầu lại đối với nam tử kia hỏi :” Đúng rồi, ngươi tên là gì ?”
Hắn nhìn nàng thêm vài lần, mới nói :” Tiêu Diễm .”
Nàng lẩm nhẩm, xem như nhớ kỹ, sau đó xoay người đi. Lại đột nhiên dừng lại, quay đầu, đối diện Tiêu Diễm nói :” Sao ngươi không hỏi xem ta tên gọi là gì ?”
Tiêu Diễm khoé miệng nhếch lên rất nhỏ:” Ngươi kêu gì ?”
“ Nguyên Nguyên”. Nàng trả lời xong liền theo Bạch Tuyết đi xuống. Tiêu Diễm buồn cười nhìn cánh cửa trống không, cái Hoa Nguyên Nguyên bị bắt đến kia, liệu có thể ứng phó được mẫu thân hắn?
“ Điện hạ, nàng liệu có được không?”
Tiêu Diễm cười một chút nói:” Yên tâm, bộ dáng của nàng, sẽ khiến mẫu thân ta thực vừa lòng .”