“ Ngươi chính là con quỷ bị Hỉ Bảo mang về kia ?” Đế hỏi Hoa Nguyên Nguyên. Nàng nhìn lên phía đại điện, chỉ thấy trước mắt kim quang lấp lánh, tiên khí bao phủ xung quanh.
“ Vâng” , nàng khϊếp đảm ( sợ hãi ) gật đầu, mắt ngó thấy Hỉ Bảo quỳ ở một bên , không tốt, Hỉ Bảo sợ rằng cũng bị trách phạt, may cho hắn là nhi tử của Đế, chắc bị phạt không thảm như nàng đi. Đế lại quay đầu nhìn Minh Vương, ngữ khí ôn hoà nói :” Minh Vương , ngươi nhìn xem là nàng sao ?”
Minh Vương gật đầu .
“ Hài nhi tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, tự ý đem quỷ từ Minh giới mang về thiên cung, là ta làm phụ thân thất trách, mong rằng Minh Vương không so đo cùng tiểu hài tử.”
Đế thả lỏng thân mình, khách khí nói chuyện với Minh Vương. Đế vẫn thực giữ gì ( bảo vệ ) Hỉ Bảo, cho dù thế nào thì Hỉ Bảo cũng là ấu tử ( con nhỏ ) của hắn. Từ trước đến nay muôn vàng sủng ái, đối với hắn ( Hỉ Bảo ) nghiêm khắc một chút, cũng là muốn bồi dưỡng hắn.
“ Đế yên tâm , ai ở đâu thì về đó, mới không gây ra rối loạn trận tự các giới, Cửu điện hạ cũng là tuổi nhỏ vô tâm .”
Đế mừng thầm, nếu Minh Vương không so đo, vậy thì an tâm rồi.
“ Vâỵ nữ quỷ này liền trả cho người “ .
“ Ta liền đem tiểu quỷ này mang về Minh giới, quấy rầy....”
Minh Vương còn chưa nói dứt câu, ngoài đại điện lại có người la hét ầm ĩ muốn gặp mặt Đế.
“ Bẩm Đế, Lão quân cầu kiến .” Người canh giữ ngoài điện rốt cuộc ngăn cản không được, dù sao đấy cũng là nguyên lão , vội vàng chạy lại lớn tiếng bẩm báo. Đế nhìn xuống Minh Vương, không phải khách nhân vẫn còn ở đây sao, lão quân làm sao vậy, lại chọn lúc này nhất định xông vào.
Minh Vương phấy tay, đem Hoa Nguyên Nguyên hút vào trong ống tay áo.
“ Thỉnh “( mời ) Đế lúc này mới hướng bên ngoài nói. Lão quân lúc này mới vội vội vàng vàng chạy vào đại điện, thấy Hỉ Bảo quỳ trên đất, lại nghĩ trước nay Hỉ Bảo nghịch ngợm như vậy , chắc lại bị Đế răn dạy, trực tiếp bỏ qua Hỉ Bảo bên đó. Lão quân tiến vào hành lễ với Đế, lại thấy Minh Vương ngồi đó, lại thi lễ một cái với Minh Vương.
“ Lão quân, chạy tới có chuyện gì .”
Lão quân lập tức lộ ra khuôn mặt u oán, cáo trạng :” Đế, ngài phải vì ta làm chủ, không biết là kẻ nào, lại chạy tới trong phủ ta trộm tiên đan.”
Hoa Nguyên Nguyên ở trong tay áo Minh Vương lộ vẻ khẩn trương , đem túi đựng nắm chặt, lại trong lúc chột dạ hở ra miệng túi làm viên tiên đang theo đó lăn xuống, theo ống tay áo Minh Vương lăn ra ngoài. Viên tiên đan lăn lăn một hồi, dừng lại dưới chân lão quân, khôi phục bộ dáng một viên tiên đan lớn ( Vì NN biến nó nhỏ theo nàng ấy để nàng ấy nhét vào túi )
. Lão quân nhìn theo một đường tiên đan lăn tới, nhìn về phía Minh Vương.
Đế cùng Thần Dương cũng nhìn về phía Minh Vương, lại là nhìn vào ống tay áo.
Còn lại Hỉ Bảo, lại tìm kiếm trong ống tay áo , xem có thể thấy Hoa Nguyên Nguyên hay không.
Minh Vương lúc này chỉ cảm thấy , thực là xấu hổ, người ngoài nhìn thấy như vậy, tiên đan chính là trong tay áo hắn chảy ra, chẳng phải là nói chính Minh Vương hắn ăn trộm tiên đan sao!!!!
“ Ra ngoài “ liền thấy Minh Vương giọng nói lạnh lùng .
Chỉ thấy Hoa Nguyên Nguyên run rẩy từ trong ông tay áo Minh Vương bò ra tới, đối với mọi người nhe răng cười.
“ Đi ra ngoài quỳ xuống “
Nàng đành phải lần nữa bò ra tới quỳ xuống đại điện . Lão quân nhìn nữ quỷ đang quỳ bên chân mình, cảm nhận cỗ hơi thở này, đúng là giống với chút hơi thở lưu lại trong hộp tiên đan, hoá ra kẻ ăn trộm chính là cái thứ này.
( Chúc các cô cậu năm mới vui vẻ )