Chương 1
Dạ, chúng ta về đi , ở đấy làm cái gì chứ? Giao cô ta cho Tổ chức là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, được nghỉ 3 tháng rồi... - Lam Linh Lạc xoay xoay chiếc ống nhòm trong tay, bĩu môi nhìn Dạ Tử Khuynh đang bận rộn chế thuốc một bên.
Dạ Tử Khuynh hơi ngẩng lên, mắt phượng to dài nheo lại đầy mị hoặc, thanh âm trong trẻo lại hơi khàn đầy tà tứ mị nhân một cách tự nhiên.
- Tiểu Linh Nhi của ta, ngươi không thắc mắc tại sao bọn họ lại dễ dàng cho chúng ta nghỉ thế sao? Lại còn tặng Sinh Cơ Đan cho chúng ta? ... Hừ, ngươi xem đi... - Dạ Tử Khuynh hất mặt về phía chiếc bàn dùng để chế thuốc, môi dương lên nụ cười lạnh. Lam Linh Lạc nhìn qua, có chút nghiền ngẫm khiêu mi
- Là Dẫn Hồn Hương và Tế Huyết Thảo?... Là ai muốn hồn phách và máu huyết của chúng ta làm gì đó sao?
- Sao? Đi xem một chút không? Xem ai coi thường Song Sắc Thiên Tài như thế?- Dạ Tử Khuynh chơi đùa cây bút trong tay, giọng nói biếng nhác có phần đùa cợt hỏi.
- Sao lại không đi được chứ... Axxx chẳng biết là có phải người quen không nữa?......
...
Trong đêm, vạn vật đã lâm vào giấc ngủ yên, mang trên mình màu đen của bóng đêm lạnh lẽo, mang theo sự quỷ mị dụ hoặc với những kẻ thích làm việc trong bóng tối... Ánh trăng khuyết quá nửa treo trên cao tỏa ánh sáng yếu ớt khiến xung quanh càng có vẻ tiêu điều hoang vắng...
Mùi vị huyết tinh lạnh lẽo... thật nồng đậm...
Dạ Tử Khuynh hơi mím môi. Không khí này thật kỳ quái... Có cảm giác bài xích và chán ghét từ sâu trong linh hồn, e là...
Bên cạnh, Lam Linh Lạc cũng phát hiện ra U Liên Viện của Nhị Trưởng lão Vu gia- Vu Nhiễu, đồng thời là người đã đưa bọn họ ra khỏi Trại Mồ côi- có dị trạng.
Nhị Trưởng lão, ruốt cuộc người đang muốn làm gì vậy? Muốn chúng con bắt một nữ tử có tâm linh thuần khiết, lại cho chúng con ăn... Đừng như con nghĩ được không?
Lam Linh Lạc mân mê làn môi non mịn, ánh mắt có chút mờ mịt lại lạnh đến thấu xương đè nén sự rối loạn khó phát hiện.
Dạ Tử Khuynh hạ thấp rèm mi, tay phải xoay quanh một cái bình hoa tlrong thư phòng, lại vẽ thêm một loạt thủ ấn kì lạ trên không khí. Chưa đến mấy giây sau, hai người cảm thấy thân mình nhẹ bẫng. "Xoát" một tiếng, họ đã ở một không gian khác.
Trong không khí tràn đầy vị máu tươi khiến hai người nhíu mày không vui,lại nhìn lên phía trước, chỉ thấy một thiếu nữ sắc mặt xanh xao bị trói trên cột gỗ. Y phục trên người hoàn toàn bị phá huỷ. Trên cơ thể trắng nõn là vết đen tím kì lạ. Mà xung quanh đó là...
Đồng tử Lam Linh Lạc cùng Dạ Tử Khuynh nhanh chóng co rụt lại, có tổng cộng bảy cây cột đá vây quanh thiếu nữ. Trong đó 5 chiếc cột đã có 5 người bị trói nằm đó.
Đại sư huynh
Nhị sư tỉ
Tam sư huynh
Tứ sư huynh
Thất sư muội
...
-Hahaha, quả nhiên, hai ngươi đã tới. Tốt lắm... Đến đây nào... Nhanh nào...- Nhị Trưởng lão đi từ phiá sau Tế Đài, trong mắt là du͙© vọиɠ điên cuồng - mau đến đây, dâng hiến cho ta linh hồn và máu huyết nào... Con ngoan... Hahgaha... Ta sẽ có tấm thân bất tử, ta sẽ có sức mạnh của chuá tể.... Ta mới là Chí Tôn Thiên Hạ ... Hahahahaha...
Dạ Tử Khuynh câu môi, thanh âm quyến rũ ma mị xen lẫn tức giận
- Nhị Trưởng lão, tại sao ta phải qua nha~ Linh Nhi, chúng ta.... ĐI MAU
Trong chớp mắt, Nhị Trưởng lão giống như u hồn dữ tợn bay tới. Bàn tay phải tản ra màu đen hôi thối vươn về phía các nàng, ý đồ muốn bắt hai người lại.
Dạ Tử Khuynh mím môi, gương mặt hiếm khi nghiêm túc hiện lên vẻ nghiêm trọng, cùng Lam Linh Lạc cố gắng vận hết tốc lực chạy đi.
Hai người cứ chạy không có phương hướng như vậy khoảng chừng 15 phút thì chạy tới Vô Mệnh nhai.
Vô Mệnh nhai, có đi không về
Sau đó...
_____________
"KHÔNGGGGGG!!!!!"
Tây Lăng Quốc, trong Tân phòng Lăng Vương phủ.
Trên giường lớn mềm mại tràn ngập sắc đỏ, thiếu nữ tuyệt sắc mở to đôi mắt màu đỏ lạnh lùng, hơi nghi hoặc mím lại đôi môi đỏ mọng.
Nàng chưa chết sao? Rõ ràng lúc đó, Dạ vì che chắn cho nàng mà...
Nghĩ đến đó, Lam Linh Lạc đau khổ nhảm hai mắt lại.
Dạ, xin lỗi...
Nhưng chỉ mấy giây sau, nàng cảnh giác quay qua một phía.
Có người!!!!
Huyết mâu lạnh lẽo chỉ có thể nhìn thấy tà áo màu trắng mềm mại. Nàng nhúc nhích muốn ngồi dậy mới phát hiện ra, mình hiện tại đang bị trói lại. Nghĩ tới gì đó, nàng cười lạnh gằn từng tiếng
-Ngươi là người của Vu Nhiễu? Haha hay lắm, hắn vẫn còn muốn dùng ta hiến tế? Tốt... hôm nay dù có chết thêm lần nữa, ta cũng sẽ cho các ngươi chết cùng ta...
-Khụ khụ... Khụ khụ...
Đang nói , đột nhiên một tràng ho khan vang lên cắt ngang lời nàng. Lam Linh Lạc nhíu mày, kẻ này hình như bị bệnh... Người của Vu Nhiễu sẽ có kẻ yếu thế này sao?...
Đang miên man suy nghĩ, Lam Linh Lạc chợt nghe thấy một thanh âm trong trẻo ôn hòa như nước lại thanh lãnh như băng tiến vào tai nàng
-Nghe giọng điệu thì hẳn Vu Nhiễu kia là kẻ thù của cô nương. Tuy nhiên, nàng có thể yên tâm. Ta không biết người nàng nói là ai.....
Lam Linh Lạc kinh ngạc ngẩng đầu. Giọng nói trong sáng như vậy, thực...
Ngẩng lên, nàng lập tức ngây ngẩn. Một đôi mắt trong suốt dịu dàng nhìn náng, không hề có một tia tạp chất. Gương mặt tuyệt mỹ hơi tái nhợt có chút hồng lên vì ho, giữa mi tâm là vết bớt nhạt màu giống như cánh hoa đào...
Xinh đẹp thuần khiết, khuynh đảo chúng sinh. Lam Linh Lạc có chút thất thần nhìn ngắm.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh. Nàng khẽ cụp mắt. Đây là địch hay bạn còn chưa biết, trói nàng lại như vậy...
Giọng nói êm ái lại truyền vào tai nàng
- Xin lỗi, ta sẽ mở trói cho nàng ngay. Là bọn nô tài tự ý chủ trương, ta không hề có ý định làm khó nàng...
- Được rồi!
Nam tử dịu dàng ngồi xuống cạnh nàng. Che miệng nén cơn ho, thấy nàng nhíu mi nhìn hắn thì khẽ cười
-Ta không sao đâu... Nhưng... Nàng không sao chứ?