Khuynh Thế Cuồng Phi

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Nàng là thiên tài võ học của Cổ Võ Gia Tộc Nàng là thiên tài y dược của thế kỷ 21 Nàng là thiếu nữ thiên tài của Hoa Hạ Đế Quốc Nàng là Song Sắc Thiên Tài - Tuyệt Sắc Hồng Y ... Một lần trong lúc làm  …
Xem Thêm

Chương 6
Giọng nói non mềm vừa dứt, Mị Tâm Thánh Gương cũng xảy ra biến hóa. Chỉ thấy linh khí thiên địa ào ạt kéo về phía trung tâm của gương, hiện thành một đồ đằng uốn lượn phức tạp màu đỏ rực. Gió cuốn tung bụi mù cùng từng trận linh khí dày đặc che khuất Thánh Gương, linh khí dày và nồng đậm tới nỗi Mị không nhịn được bị đẩy lùi ra ngoài. Chỉ có Lam Linh Lạc cùng Phong Ngân Thiên vẫn thản nhiên uống trà, mà nơi bọn họ ngồi cũng vô cùng sạch sẽ, tựa như có một tấm chắn vô hình cản trở tất cả. Một bên là mờ mịt khói bụi cùng linh khí, một bên là cảnh sắc tươi đẹp thanh mát không chút vẩn đυ.c. Tình cảnh này nhìn thế nào cũng có chút... quỷ dị.

Mà ngồi ở giữa tình cảnh quỷ dị này, Lam Linh Lạc giống như đã định liệu trước, nâng mắt, nghiền ngẫm nhìn về phía Phong Ngân Thiên, khóe miệng khẽ cong

- Chậc chậc... không tệ nha, Thiên. Kết giới này... Không ngờ huynh lại có Thanh Tâm Thánh Gương. Còn là đã nhận chủ rồi a~~ - Giống như thưởng thức, lại giống như chế nhạo, Lam Linh Lạc lười biếng chống cằm đánh giá Phong Ngân Thiên từ đầu đến chân. Nàng mân mê khóe miệng, gật đầu - Độc ngấm sâu như vậy chứng tỏ bị hạ rất nhiều năm. Vậy mà huynh còn có thể sống cho đến giờ, lại có thể khiến Gương Thanh Tâm phục tùng... Haha~ thực có ý tứ a~

Ánh mắt như có như không đảo qua trường bào rộng rãi của Phong Ngân Thiên, lại nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn. Lam Linh Lạc không khỏi cảm thán. Tương truyền, thời kì Viễn Cổ Hồng Hoang, Tôn Thần Sáng Thế đã từng tạo ra một tấm gương có tác dụng thanh trừng tâm niệm, sau trận chiến Hồng Hoang, tấm gương đó bị vỡ thành ba mảnh. Hai mảnh đầu tiên chính là Gương Mị Tâm của nàng và Gương Huyễn Tâm của Dạ . Chúng khiến người ta chìm vào huyễn mị du͙© vọиɠ chấp niệm của bản thân. Nàng cùng Dạ chính là người duy nhất trong mấy vạn năm từ thời Viễn cổ không bị huyễn mị của chúng cắn nuốt, lại thấy linh hồn của gương bị mất trí nhớ lại rất đáng yêu nên mới vui vẻ thu về, thỉnh thoảng lấy ra chơi đùa... Mà Thanh Tâm Thánh Gương lại là một loại độ hóa tinh lọc chấp niệm chi sai của bản thân, khôi phục lại bản ngã... tuy nhiên quá trình tinh lọc còn thống khổ hơn so với bị huyễn mị cắn nuốt. Thanh Tâm Thanh Tâm... Phong Ngân Thiên. Một người sống ở nơi vẩn đυ.c như Hoàng gia, bị hạ độc như vậy... mà lại có tâm hồn thánh khiết đến mức Thanh Tâm Thánh Gương cũng chẳng dám tinh lọc, thật sự là hiếm thấy nha~

Thanh Tâm Thánh Gương nếu nghe được lời nàng nói e là sẽ vô cùng buồn bực gào khóc. Không có!! Không dám đâu!!! Nó là bị chủ nhân lừa về a... (TT^TT) Tâm hồn chủ nhân căn bản là quá phúc hắc... nó cũng không phải là đối thủ a...

Bên cạnh, Phong Ngân Thiên nghe thấy lời nói của nàng thì chỉ lắc đầu, khẽ cười

- Cũng chỉ là may mắn thôi... nếu Linh Lạc thích thì cứ lấy về chơi đi. - Giọng điệu yêu chiều thản nhiên, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung tươi đẹp. Phong Ngân Thiên hơi ngưng thần, trên tay thoáng chốc đã xuất hiện một chiếc gương màu bạc tinh khiết, bên ngoài không chạm trổ hình thiên tinh như Huyễn Tâm Gương hay hình nguyệt nha như Mị Tâm Gương mà là hình phong khởi lưu vân vô cùng tinh mỹ, khiến hai mắt Lam Linh Lạc không khỏi sáng lên.

Thực xinh đẹp!!!!!!

Bàn tay trắng nõn vừa muốn động thì đã bị một bàn tay nhỏ bé giữ lấy, tiếp đó giọng nói trong vắt lại mang theo ủy khuất tiến vào tai Lam Linh Lạc

- Chủ nhân tỉ tỉ... không cần... không cần lấy Thanh Tâm... Tiểu Tâm tốt hơn nhiều, đáng yêu hơn nhiều... - lọt vào tầm mắt mỗi người là một bé con đáng yêu chừng 7-8 tuổi. Đôi mắt hạnh đỏ tươi thật to hệt như Lam Linh Lạc lấp lánh ánh nước chọc người ta thương tiếc, mày thanh tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, hai má bầu bĩnh hồng hồng hơi phồng lên vô cùng khả ái... mái tóc màu phấn hồng mềm mại được chia thành hai phần buộc lại bằng chuỗi huyết ngọc tinh xảo. Y phục có kiểu dáng kì lạ: Tay áo rất dài che đến gần hết mấy ngón tay mập mạp nhưng váy lại rất ngắn, để lộ hai chân mũm mĩm trắng nộn... Tổng thể mà nói thì đây chính là một búp bê khả ái tinh xảo...

Lam Linh Lạc quay đầu, híp mắt véo hai cái vào đôi má phúng phính kia mới mãn nguyện chậm rì rì trả lời

- Ân... sẽ không... - Ai, mặc dù Gương Thanh Tâm nhìn rất xinh đẹp, nhưng mà Tiểu Tâm khả ái nhà nàng khẳng định sẽ không thích. Mà nếu Tiểu Tâm buồn thì sẽ tự bế trong không gian rất lâu a~ Đến lúc đó nàng làm sao có thể ôm cục thịt nhỏ này ngủ ngon được? Đành vậy...

Lam Linh Lạc quay lại gật đầu với Phong Ngân Thiên

-Cảm ơn huynh, Thiên... nhưng Tiểu Tâm sẽ không vui đâu! Thiên cứ giữ lấy đi... - Dường như nhớ tới điều gì, nàng khẽ reo lên, cười híp mắt- A, đúng rồi, bắt đầu từ tối nay trở đi, huynh hãy luyện tập cái này... - Tâm niệm vừa động, trong tay Lam Linh Lạc đã xuất hiện một tờ giấy trắng cùng một chiếc bút, nàng hơi cúi đầu, để cho mái tóc đen nhánh tùy ý chảy qua vai, vô cùng phấn khởi nhớ lại những công pháp cường thân kiện thể , bắt đầu viết.

Tròng mắt đen trầm tĩnh của Phong Ngân Thiên lộ ra tia sáng màu bạc.

Thật đẹp...

Nửa khắc trôi qua, Lam Linh Lạc hào hứng ngẩng đầu nhìn Phong Ngân Thiên, hào hứng đưa cho hắn tờ giấy kia, ánh mắt trong suốt mang theo ý cười vui vẻ - Thiên, nhớ là tập theo phương pháp mà ta ghi lại đó...

Phong Ngân Thiên hơi gật đầu, không nhanh không chậm đưa tay ra tiếp nhận. Mà ở một bên Mị kinh ngạc sững sờ, lắp bắp

- Đó... đó là loại bút lông gì? Không đúng! Không phải bút lông.. Tại sao có thể không dùng nghiên mực mà vẫn có thể viết được? Loại giấy đó là gì? Sao lại trắng được như thế?... - Đừng nói là Mị, ngay cả Si cũng chỉ hận không thể nhào lên cướp lấy " thứ bút kì lạ" trong tay Lam Linh Lạc để nhìn cho rõ... Nếu có loại bút tiện lợi như thế, mạng tình báo của chủ tử chẳng phải sẽ... Si Mị mang ánh mắt chờ mong lẫn tò mò nhìn về phía Lam Linh Lạc.

Mà Lam Linh Lạc nghe thấy lời nói của Mị thì thoáng quay đầu, sau đó... khóe miệng bắt đầu run rẩy, nàng liếc mắt nhìn sang Tiểu Tâm đang giả trang ngoan ngoãn đứng cạnh, khẳng định hỏi

- Tiểu Tâm là cố ý. Đúng không?

- Hừ, ai bảo hắn dám đối với chủ nhân tỉ tỉ bất kính! - Tiểu Tâm mang theo lòng sùng bái mù quáng với Lam Linh Lạc, nghĩa vô phản cố trả lời. Sau đó hung hăng khinh thường liếc xéo Mị một thân rách nát lại bị bụi bặm phủ kín giống như tượng gỗ để lâu ngày trong kho đứng ở bên kia. Hừ! Dám bất kính với chủ nhân. Nàng không dùng mị ảo cắn nuốt linh hồn với hắn là may lắm rồi.... nhưng mà... Tiểu Tâm giương đôi mắt ngập nước to tròn lên nhìn Lam Linh Lạc - chủ nhân giận sao? - lúc nãy, hình như chủ nhân khá coi trọng chủ tử tên đáng ghét kia. Hừ! Đúng là chủ nào tớ nấy. Đáng ghét như nhau. Ám vệ thì bất kính với chủ nhân tỉ tỉ. Kẻ gọi là Phong Ngân Thiên kia... chẳng qua là có gương mặt đẹp một chút vậy mà... rõ ràng là có ý định giành chủ nhân tỉ tỉ với nàng.

Tiểu Tâm càng nghĩ càng tức, nhân cơ hội này vội vàng ôm lấy cánh tay Lam Linh Lạc làm nũng. Giọng nói ngây thơ ngọt ngào muốn hơn cả đường mật - Chủ nhân đừng giận mà... - Gương mặt khả ái phồng lên, miệng nhỏ nhắn hơi chu, mắt hạnh trong suốt chớp chớp.

Hừ... nam nhân kia dễ coi thì sao? Chẳng lẽ hắn có thể làm nũng với chủ nhân tỉ tỉ, chẳng lẽ còn đáng yêu hơn nàng... Chẳng phải nam nhân đều có cái gọi là tự trọng tôn nghiêm gì gì đó sao?

Sự thật đã chứng minh, Tiểu Tâm đã đánh giá cao da mặt của Phong Ngân Thiên, nhất là khi người kia rơi vào lưới tình. Đương nhiên, sự thật này phải rất lâu sau Tiểu Tâm mới có thể hiểu được...

( YY: Thiên ca quá phúc hắc, còn là thuộc phái diễn xuất. Tiểu Tâm bị mất trí nhớ, mang tâm tính của đứa trẻ... căn bản không phải là đối thủ a...)

Quá... quá manh rồi a---

Vì thế, Lam Linh Lạc không nhịn được, ôm Tiểu Tâm đặt lên đùi, hung hăng hôn hai cái mới mãn nguyện buông ra. Huyết mâu xinh đẹp nheo lại thành hình nguyệt nha, gật đầu

- Không có, sao ta có thể giận Tiểu Tâm chứ!!! Tiểu Tâm làm rất đúng, rất tốt... - hoàn toàn không thèm nhìn gương mặt cứng ngắc đen sì của Mị....

Mà Phong Ngân Thiên nghe được lời nói của nàng thì khẽ cười, khiến gương mặt tuấn mỹ càng thêm nhu hòa. Hắn khẽ phất tay cho Mị lui ra. Tình cảnh Lưu Vân bị ném vừa rồi... hắn vẫn rất ấn tượng...

Tiểu Tâm vui vẻ vùi đầu vào lòng Lam Linh Lạc, sau đó nhân lúc nàng không để ý quay sang hung dữ trừng mắt nhìn Phong Ngân Thiên vẫn cười dịu dàng từ nãy đến giờ. Trừng a trừng.

Hừ hừ... muốn tranh với Tiểu Tâm hả? Không có cửa đâu...

Sau đó co đầu rụt cổ vào vòng tay Lam Linh Lạc...

... Tại sao nam nhân kia cười rất ôn hòa vô hại mà Tiểu Tâm lại thấy lạnh quá a. Nhưng mà...

Tiểu Tâm đắc ý quay sang Lam Linh Lạc. Có chủ nhân tỉ tỉ ở đây. Nam nhân đáng ghét kia làm gì được nàng chứ? Chủ nhân tỉ tỉ là tốt nhất, cường đại nhất... mắt Tiểu Tâm có xu hướng tạo thành hình trái tim...

Phong Ngân Thiên vẫn cười ôn hòa nhìn vào bé con đang nằm trong lòng Tiểu tinh linh nhà hắn, chỉ là tròng mắt thêm phần thâm thúy sắc bén. Một đứa trẻ mà thôi, chưa đáng để hắn lo lắng, kẻ tên Dạ kia mới là... Tuy nói là vậy, nhưng... Phong Ngân Thiên liếc nhìn đứa bé nào đó đang vui vẻ cọ cọ phía trước ngực Tiểu tinh linh, mắt lộ ra tia không vui. Thật chướng mắt...

Tiểu Tâm đang cọ đến vui vẻ đột nhiên cứng người. Lại tới nữa. Lạnh quá a....

Phong Ngân Thiên bỗng chốc giật mình. Sao hắn lại lo lắng không vui? Chẳng lẽ vì... khẽ khép mắt, vấn đề này cần được suy nghĩ kĩ lưỡng. Hắn... cũng không phải là kẻ biếи ŧɦái luyến đồng đâu...

Buổi sáng hôm đó kết thúc trong không khí quỷ dị và tâm trạng của Phong Ngân Thiên.

...

Buổi tối hôm đó, Lam Linh Lạc ngạc nhiên không nhìn thấy Phong Ngân Thiên, chỉ nghe nói hắn phái thêm vài nữ tỳ tới Tinh Hồng Viện cho nàng. Lam Linh Lạc có chút buồn bực gật gật đầu, không quan tâm lắm về vấn đề này. Sau khi nàng ôm Tiểu Tâm về phòng thì tiến vào Nguyệt Nha không gian lấy một ít đồ dùng cá nhân ra ngoài. Nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tâm đi ngủ.

Cách đó thật xa, tử y nam tử đang ngủ đột nhiên mở to mắt, môi cong lên đầy tà tứ.

Cuối cùng cũng đến rồi sao? Tiểu Linh Nhi của ta?...

Mà bên ngoài Tinh Hồng Viện, một nữ tử nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của Lam Linh Lạc. Hai tay nắm chặt...

Thêm Bình Luận