“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi cười....” Một tiếng cười khẽ làm cho Ngưng Nhi từ trong hồi ức tỉnh lại.
Nhìn theo tiếng cười, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, mặc áo gấm đang đi tới bên này, mặt mày như vẽ, sắc môi như anh đào, một đôi mắt thanh tú, đen nhánh sáng ngời, không chứa bất kì tạp chất gì, trong suốt thấy đáy. Màu da trong suốt như ngọc, tóc dài xanh đậm theo gió khẽ lay động, hiện ra u quang. Một cái ngọc bội màu lam nhạt bên cạnh áo choàng, bên hông một dải lụa trắng dài, trông rất hòa hợp với khối ngọc bội, theo từng bước hắn đi mà qua lại đong đưa khuôn mặt tuấn tú nhưng lại có chứa một tia đáng yêu.
“Tiếu Phong, làm sao ngươi tới đây.” Ngưng Nhi khẽ cười nhẹ.
“A, nay Thiên đại ca trở về, nương để cho ta tới gọi ngươi đấy, đi coi một chút đi, chúng ta đi xem đại ca nói một chút chuyện trong học viện sự, lần trước đại ca trở về, tỷ vẫn còn ngơ ngác ngồi ở phía trước đại ca, đần độn mà nghe, a.”
Giống như là biết rõ mình nói sai, nương không bao giờ để cho người khác nói tỷ ngốc, Âu Dương Cảnh Phong gấp rút che miệng lại, lộ ra một đôi mắt đen quay vòng vòng.
“Hắc hắc, tỷ, chúng ta đi nhanh đi, nương vẫn đang chờ, nhanh lên, nhanh lên.” Nói xong còn lộ ra hai cái răng khểnh, nhe răng cười một tiếng, liền kéo ống tay áo Ngưng Nhi đi lên phía trước.
“Ngươi a.” Ngưng Nhi, khuôn mặt như ngọc lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ cùng với sủng ái, khẽ vuốt đầu tiểu đệ, liền đi theo.
Hỗn loạn mười một năm, ngu ngốc mười một năm, người ngoài xem thường nàng, phỉ nhổ nàng, nhục mạ nàng, xem Âu Dương gia vì nàng mà bị sỉ nhục. Nhưng người trong Âu Dương gia chưa từng xem thường nàng, còn đối với nàng rất tôn kính, đi ngang qua cũng sẽ gọi nàng một tiếng “Nhị tiểu thư“.
Đặc biệt là cái đệ đệ ngốc này, người Lâm gia mắng nàng, hắn liền nhào tới đem người ta đánh gãy tay gãy chân, nhưng chính mình cũng biến thành mặt mũi bầm dập. Còn quay đầu đối Ngưng Nhi nói: “Tỷ, đi, chúng ta về nhà đi.”
“Tỷ, ngươi về sau cứ ở cùng một chỗ với ta thì sẽ không có người bắt nạt ngươi nữa.”
“Tỷ, đau quá a, về nhà sẽ bị lão cha mắng cho coi.”
ngươi nếu ngươi không ngốc hẳn là tốt rồi”
Âu Dương Cảnh Phong ở phía trước dẫn đường, vui vẻ nói chuyện của đại ca, một chút cũng không có cảm thấy được tỷ tỷ hắn khôi phục lại bình thường.
Âu Dương Tiêm Ngưng
(Ngưng Nhi) suy nghĩ tung bay, xem theo bóng lưng của đệ đệ, một dòng nước ấm khẽ chảy qua, len lpỉ tiàn thân. Khuôn mặt như ngọc sứ nho nhỏ lộ ra tia ôn nhu, tươi cười. Kiếp trước hết thảy cũng theo gió mà đi.
- phân cách tuyến --- -----
Tỉnh lại lần nữa, Mộ Ngưng Nhi phát hiện mình nằm ở trên một cái giường, y phục bằng gấm, một chiếc giường lớn điêu khắc gỗ hoa phát ra mùi thơm thoang thoảng, màn lụa hai bên giường dùng dây màu vàng nhạt kết vén lên, ở trong gió chập chờn khẽ động. Bên cửa sổ vang lên một trận chuông gió dễ nghe.
“Đing, đing, đing....” Nhưng lại không lọt ta chút nào. Lông mi run rẩy vài cái, Mộ Ngưng Nhi mở hai mắt ra, lưu quang màu tím cực nhanh, chớp chớp con mắt khô khốc, nằm ở trên giường, thừa dịp không có ai nàng phải hảo hảo mà sửa sang lại suy nghĩ một chút.
Thiên Vũ Đại Lục, là một thế giới cường giả vi tôn ( người mạnh là vua thế giới), mọi người đều có thể tu luyện linh lực.
Linh lực chia làm 13 cấp bậc mỗi cấp gồm 3 giai ( nhất giai, nhị giai và trung giai):
● Linh Đồ
● Linh Nhân
● Linh Sĩ
● Linh Sư
● Đại Linh Sư
● Huyền Linh Sư
● Thánh Linh Sư
● Vương Giả
● Hoàng Giả
● Tôn Giả
● Tôn Vương
● Tôn Hoàng
● Thần Giả ( đây là bậc cao nhất tại Thiên Vũ Đại Lục, nhưng cho tới bây giờ không có người đạt tới qua).
Linh lực lại chia làm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Hắc Ám, Quang Minh ngoài những nền tảng đặc thù, còn có phát sinh ra thuộc tính Thời Gian, Không Gian, Sinh Mạng, Lực Lượng.
Ở Thiên Vũ Đại Lục tổng cộng có tứ đại gia tộc: Âu Dương gia, Lâm gia, Nam Cung gia, Vương gia. Mà nàng bây giờ, Âu Dương Tiêm Ngưng, chính là nhị tiểu thư của Âu Dương gia. Âu Dương Tiêm Ngưng khắp trên đại lục mọi người đều biết là một đứa trẻ đần độn, vừa sinh ra kinh mạch hỗn loạn, không hề có linh lực, là một cái củi mục, phế vật. Ở trên Thiên Vũ Đại Lục, thiên hạ không ai không biết Âu Dương ngốc tiểu thư, chính là Âu Dương Tiêm Ngưng.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát Âu Dương Tiêm Ngưng sẽ thâný đuọc nàng chẳng những không phải người ngu, củi mục mà ngược lại là trời sinh linh thể, trời sinh thiên tài. Lúc còn ở trong bụng mẫu thân đã có thể tu luyện, hấp thu linh lực. Nhưng lúc mới vừa sinh ra vẫn là một đứa trẻ, không biết xảy ra vấn đề gì lại phát sinh ngoài ý muốn. Lúc còn là đứa trẻ, nàng không có có ý thức, không hiểu khống chế linh lực, linh lực hấp thu sau khi đi vào, liền mạnh mẽ đâm tới, làm cho kinh mạch hỗn loạn, xông tới đầu dây thần kinh, tinh thần hỗn loạn, cho nên cả ngày ngây ngây ngô ngô, ý thức không rõ, sẽ không nói chuyện, lại trở thành người đàn độn trong miệng mọi người.
Qua mười một năm điều trị, tinh thần lực chấn chỉnh lại, hiện tại đã tỉnh táo lại. Mò chiếc nhẫn trước ngực, Âu Dương Tiêm Ngưng rũ mắt xuống, nếu như không phải là chiếc nhẫn này, nàng còn tưởng rằng hết thảy đều là đang nằm mơ đâu. Vậy mà có một đôi mắt thâm thúy ôn nhu như vậy, là thật mà lại là nương của nàng, Gia Nhĩ là ai, này hết thảy đến tột cùng là thế nào. Khi đó mặc dù sương mù, thế nhưng lời nói của nữ nhân đó nàng vẫn là nhớ rất rõ ràng.
Khẽ hạ mắt, đem nhẫn thả lại vào trong vạt áo.
Đứng lên, bốn phía màu sắc rực rỡ, linh lực đua nhau chen lấn tràn vào thân thể, vào trong cơ thể rất có trình tự, đi một vòng cơ thể rồi sắp hàng tự động tiến vào trong đan điền. Chân vừa mới giẫm, một đạo trận văn từ dưới chân sáng lên, vòng tròn một lớn một nhỏ, ở trung tâm chậm rãi hiện lên một ngôi sao, hai ngôi, ba ngôi sao, tới viên thứ ba từ từ sung mãn mới dừng lại. Tượng trưng cho Linh Sĩ Tam Cấp đỉnh phong, trận văn rơi xuống, Âu Dương Tiêm Ngưng hỗn loạn mười một năm sau đó, chính thức thăng cấp Linh Sĩ Tam Cấp đỉnh phong. Nếu như các lão già ở trong học viện chứng kiến, nhất định sẽ gọi “Thiên tài a, không, quái tài a, không, yêu nghiệt a.”, sau đó muốn tranh muốn đoạt lấy nàng để thu làm đồ đệ.
Âu Dương Tiêm Ngưng chân không đứng trên mặt đất, mở to hai mắt, bị trận văn sáng lên làm cho kinh hãi. Ngơ ngác đứng.
“Tiểu thư, ngươi đến, mau mau mau, ngồi lên trên giường đi, nếu không cảm lạnh thì phu nhân và lão gia sẽ lo lắng. Hạnh Nhi giúp người mặc quần áo.” Một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy vào, đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn như trái táo, đồng dạng đỏ bừng. Nàng lập tức xông qua, đến đem Ninh nhi mang đến bên giường ngồi xuống.
Tiểu nha hoàn cầm lấy một bạch y thuần khiết, liền giúp Ngưng Nhi mặc vào. Một bên mặc còn không quên càu nhàu: “Chao ôi, tiểu thư thật xinh đẹp, nếu không phải là tiểu thư thần chí không rõ, khẳng định so với Lâm Vũ Nhi xinh đẹp hơn nhiều, còn Thiên Vũ Đại Lục đệ nhất mỹ nữ liền cùng tiểu thư một sợi tóc đều không bằng...” Tiểu nha hoàn thao thao bất tuyệt thật lâu, vẫn chưa thỏa mãn dừng lại.
“A, tiểu thư đói bụng không, ta đi lấy điểm tâm lại đây.” Còn chưa nói hết liền chà xát tay hướng xa xa chạy tới, thật sự là đến cũng vội vã đi cũng vội vã a.
Âu Dương Tiêm Ngưng mang giày xong, sửa lại quần áo, chậm rãi đứng lên, đón gió đi ra ngoài. Gió nóng Thổi lên, làm cho tóc dài đen như mực đen nhánh giương cao, ở trong gió chập chờn. Màu sắc rực rỡ linh lực lượn lờ ở xung quanh, vì nàng mà thêm vào một tầng thần thánh chói lọi.