vừa tối, trong Quốc công phủ đã đốt đèn sáng rực, các tỳ nữ xinh đẹp đang dâng món ăn cầu kỳ bắt mắt, từng người nối đuôi nhau mang vào.
Yến hội trong vườn hoa, chỗ ngồi rộng rãi cùng các loại mỹ thực và rượu ngon.
Bàng quốc công ngồi ở chủ vị, Dương thị ngồi ở bên cạnh, kế tiếp là ba vị di nương.
Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ tiếp đón các tiểu thư kia. Chỉ vì Bàng Sách còn chưa thành thân, l.q.d lại là thanh niên anh tuấn đa tài, thêm việc Bàng quốc công có một nhi tử như vậy, ngày sau vị trí Quốc công khẳng định sẽ là của Bàng Sách.
Phu nhân Quốc công thế nhưng cũng dễ gần, mấy vị phu nhân có giao tình tốt cùng Dương thị hữu ý vô ý đều hỏi thăm sở thích của Bàng Sách, nếu cùng với nhi nữ nhà mình thì thật là may mắn.
Dương thị đương nhiên không bỏ lỡ, nhi tử nhà mình không phải là nàng tự khen, nếu muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn học thức có học thức, nhân phẩm thanh cao, lại có trách nhiệm. Chuyện hôn sự của nhi tử nàng đương nhiên phải bận tâm, cũng may mấy vị phu nhân này cũng đều là xuất thân hào môn, gia giáo gì đó đương nhiên không cần nói nhiều.
Bên này đang vui vẻ, bên kia quản gia hô lên: “Dự vương điện hạ đến.”
Mặc dù Bàng quốc công đã chuẩn bị biết Dự vương sẽ đến, thế nhưng không ngờ sẽ đến sớm như vậy, vội vàng đứng lên hành lễ: “Cựu thần tham kiến điện hạ.”
Dự vương đương nhiên không dám nhận lễ của Bàng quốc công, vội vàng nói: “Quốc công gia quá khách khí, l.q.d hôm nay là yến hội của huynh đệ Bàng Sách, ta định đến chúc mừng, trước khi ra cửa mẫu hậu lệnh ta mang đến một ít lễ vật, mong Quốc công gia vui lòng tiếp nhận.”
Hai người nói lời khách sáo, lễ vật của hoàng hậu đương nhiên rất đáng giá, ngoài một ít đồ cổ chính phẩm ra còn có một bức Sơn Thủy đồ, Dương thị cho thủ hạ nhận lấy.
Bàng Sách tự mình đến tiếp đãi, nói với Quốc công gia: "Chính Dương cùng tôn nhi giống như huynh đệ, lúc hai người bọn con du học thường xuyên trò chuyện."
Bàng quốc công nói: “Trước sau điện hạ vẫn là điện hạ, Sách nhi không được càn quấy.”
Dự vương nói: "Sách huynh nói không sai, lúc hai người chúng ta đi du học tính tình rất hợp nhau, Quốc công gia không nên khách khí, ngược lại xin cho phép Chính Dương thường xuyên đến làm phiền."
Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ hành lễ đứng bên cạnh Quốc công gia.
Bàng quốc công nhìn nhìn đại nữ nhi đã cập kê của mình, nghĩ đến Dự vương còn chưa thành gia. Nếu như Vũ nhi làm Dự vương trắc phi, cũng không tệ lắm. Thế là giới thiệu: "Vị này chính là đại nữ nhi của ta, danh gọi là Lạc Vũ, năm nay vừa cập kê, là đứa nhỏ của ta cùng nhị phu nhân."
Bàng Lạc Vũ cúi đầu thi lễ: “Tham kiến Dự vương điện hạ, tiểu nữ là Bàng Lạc Vũ.”
Dự vương nói: "Chào Bàng tiểu thư, Bàng tiểu thư không cần phải khách khí." Dự vương làm bộ nghe không hiểu ý trong lời nói của Bàng quốc công, với lại chuyện hôn nhân của mình trước sau là do phụ hoàng mẫu hậu mình làm chủ.
Bàng quốc công chỉ tiện thì nói, cũng không quá phận mà yêu cầu quá đáng, hiện tại chỉ muốn mở đường cho Bàng Lạc Vũ, ông chính là rất xem trọng Dự vương điện hạ.
Bàng Sách nói: "Vị cô nương này chính là muội muội ta, Bàng Lạc Tuyết, Tuyết nhi, Chính Dương là huynh đệ tốt của ta."
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dự vương, quả nhiên là con trai của hoàng đế, Dự vương điện hạ rất giống hoàng đế, so với hoàng đế thì có hơn mấy phần anh tuấn tiêu sái.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Lạc Tuyết tham kiến Dự vương điện hạ."
Dự vương hưng thú tiện thể nói: "Không phải Tuyết nhi nên gọi ta một tiếng ca ca sao?"
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, theo lý thuyết Dự vương không phải là người lỗ mãng như vậy a, chẳng lẽ nàng hoa mắt rồi sao?
Bàng Sách cũng cau mày nói: "Chính Dương huynh, ta chính là ca ca cùng mẹ với Tuyết nhi, ngươi không phải muốn cướp muội muội của ta chứ?"
Dự vương lắc lắc đầu: “Hôm nay mẫu hậu có nói với ta, đã nhận tiểu thư con vợ cả của Bàng quốc công gia, Bàng Lạc Tuyết là nghĩa nữ, phụ hoàng hạ chỉ phong cho muội tử ngươi là Tuyết quận chúa, ta lớn hơn nàng, đương nhiên phải gọi ca ca, việc này hết sức chính xác, không thể chối cãi a.”
Mặc dù trong lòng Bàng Sách khó chịu, nhưng Dự vương nói cũng đúng, một năm không trở về, muội tử nhà mình vậy mà cũng đã trở thành quận chúa.
Bàng Lạc Tuyết cũng không phải người làm ra vẻ gì, lời nói của Dự vương cho thấy hoàng hậu rất thương nàng, tiếng ca ca này cũng không mất mát gì, thế là sửa lời nói: “Tuyết nhi tham kiến Dự vương ca ca.”
Ca ca nhà mình có phần hơi ghen, nên nói thêm tên của hắn vào.
Dự vương quả thật vui vẻ ra mặt nói: “Muội muội không cần đa lễ, mẫu hậu rất thích muội muội, hôm qua mẫu hậu cố ý căn dặn ta vài lần, ngày mai nhất định phải mang muội muội tiến cung đến thăm mẫu hậu.”
Bàng Lạc Tuyết đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Mặc dù Bàng quốc công cảm thấy Bàng Lạc Vũ không được Dự vương thích rất lấy làm tiếc, nhưng nhìn thấy nhị nữ nhi nhà mình trò chuyện cùng Dự vương rất vui vẻ nên cũng yên tâm, Tuyết nhi chính là đích nữ của Quốc công phủ này, nếu như gả cho Dự vương, vậy tương lai ít nhất cũng là chính phi.
Dự vương lần đầu tiên nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết liền có một loại suy nghĩ, cô bé này xem ra thật xinh đẹp, mặc dù cười ngây thơ rực rỡ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác băng lãnh.
Tay lấy ra một mảnh ngọc bội trắng tinh từ trong ngực, điêu khắc thành hình dáng hoa Phù Dung nói: “Hôm nay khi tới đây ta có cho người chuẩn bị cái này, đúng lúc tặng cho Tuyết nhi muội muội.”
Bàng Sách nhận lấy nói: “Không tệ, đây là bạch ngọc nổi danh, toàn thân óng ánh trong suốt, trắng tinh không một tia tạp chất, không khác gì băng tuyết. Càng kỳ lạ chính là nếu tay cầm vào thì khối ngọc này chuyển sang ấm áp, không còn cảm giác lạnh lẽo như bình thường, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.”
Dự vương nhanh tay đoạt lấy mang vào cổ Bàng Lạc Tuyết nói: "Đây là vật tặng cho Tuyết nhi muội muội, đương nhiên không phải vật phẩm tầm thường."
Tay Bàng Lạc Tuyết cầm ngọc bội hoa Phù Dung trước ngực lên ngắm, trên hoa lá có một chữ Tuyết tạo hình tỉ mỉ, càng thần kỳ chính là chữ Tuyết này dung nhập vào lá cây cũng không có vẻ lưu mờ, nhìn giống như là một mảnh lá cây, nếu như nhìn kỹ, chữ Tuyết này đột nhiên hiện ra, quả nhiên thật độc đáo.
Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết nhìn cẩn thận, lập tức làm bình giấm ca ca nổi lên, thân thủ nắm lấy muội tử nhà mình, “Bộ dáng kia thế nào, nhanh lên một chút cho ca ca ta xem.”
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết rút rút, nhanh tay cầm ngọc bội bỏ vào trong y phục.
Mắt Bàng Sách lập tức trừng lên, cái nha đầu phiến tử này thật giỏi, khối tuyết ngọc tốt như vậy cũng không cho ca ca ta đây cẩn thận nhìn một cái.
Bàng Lạc Tuyết làm sao không biết tâm tư của ca ca, trấn an nói: "Đợi sau này lúc ca ca đón dâu, Tuyết nhi nhất định sẽ dâng vật này lên, đến lúc đó ca ca muốn nhìn thế nào liền nhìn thế đó."
Bàng Sách không còn cách nào khác, một bên là muội tử ruột thịt của mình, bên kia là bạn tốt của mình, hai bên hợp lại làm cho hắn thật đúng là hết cách, bất đắc dĩ đành phải lắc lắc đầu, đi vào bên trong mời Dự vương ngồi xuống.
Triệu Chính Dương liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, theo Bàng Sách đến bên kia yến hội.
Bàng Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng biết tính nết của ca ca, tốt xấu gì thì hôm nay cũng đã lừa gạt.
Bên này Dự vương vừa mới ngồi xuống, bên kia quản gia lại hô lên: “Tấn vương điện hạ đến.”
Bàng quốc công cảm thấy kỳ quái, ông chỉ là dựa theo thường lệ đưa thϊếp mời đến chỗ Tấn vương, thông thường ông cũng không có giao thiệp gì cùng Tấn vương cả, thật không nghĩ Tấn vương cũng sẽ đến. Người tới đều là khách, Tấn vương cũng là thanh niên tuấn tú lịch sự, mẹ đẻ là Nghi quý phi cũng quyền cao chức trọng, chỉ bất quá khí thế đã xuống dốc, hoàng tử không được gia tộc chống đỡ, rốt cuộc cũng không có tiền đồ gì.
Bàng Lạc Vũ nghe thấy Tấn vương tới, hận không thể lập tức chạy tới ôm lấy hắn thật chặc, nói ra nỗi khổ nhớ nhung của mình. Chỉ tiếc mình chỉ có thể suy nghĩ cũng không thể làm như vậy, nàng cũng không phải đồ ngốc, nếu kiếp trước nàng ta đã có thể hãm hại Bàng Lạc Tuyết như vậy, đương nhiên tâm cơ rất thâm trầm, nàng biết Tấn vương có một phần thích nàng, nhưng quan trọng hơn là nam nhân này để ý nữ nhân bên cạnh, có thể cho hắn địa vị quyền thế, sở dĩ chính mình chán ghét Bàng Lạc Tuyết chính là bởi vì nàng có quyền thế này, mà chính mình lại không có, cho nên nàng chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể ẩn nhẫn, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ tự tay tính sổ với Bàng Lạc Tuyết, gạt bỏ triệt để.
Mặc dù Bàng Lạc Tuyết thân là chủ nhân, không muốn nhìn bộ mặt người phụ tình kia, nhưng cũng không còn biện pháp đành phải theo Bàng quốc công đến phòng yến hội nghênh tiếp Tấn vương.