Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Danh nghĩa lục phu này cuối cùng cũng tiến vào vương phủ, lui không được, lại không thể không có danh mục liền đem người tống cổ ra ngoài.
Nội tâm Phượng Khuynh lo lắng sầu muộn không chỗ phát tiết, cuối cùng toàn bộ hạ nhân của vương phủ đều ăn phạt.
Vừa vào phủ liền khiến cho gà bay chó sủa, hơn nữa thái độ của Cảnh Vương đã rõ ràng, người trong vương phủ liền ngầm oán trách sáu vị phu kia.
Cũng may những người này lai lịch bất phàm, lại dùng không quen người hầu Đại Dận, một đám mang theo không ít người hầu của mình tiến vào phủ, lúc này Cảnh Vương phủ cũng xem như nhân khẩu thịnh vượng.
Đối với mấy người này Phượng Khuynh thật sự không có tâm tư nào đi quản, mặc kệ bọn họ tiến vương phủ đến tột cùng là có cái chủ ý quái quỷ gì, nước sông không phạm nước giếng đã là thái độ tốt nhất rồi.
Trong lúc đó, cũng chỉ có Mặc Kinh Hồng cầu kiến hai lần, nhưng đều bị Phượng Khuynh từ chối không gặp.
Nàng phát sầu a!
Vốn dĩ sau khi hai người thổ lộ tình cảm, Vân Mạc đã không còn xa cách nàng như trước nữa, hai người tuy không tính là đường mật ngọt ngào, cũng coi như là nhận thức đối với người kia đều gần hơn một bước, tuy rằng đến bây giờ cũng chưa từng thẳng thắn gặp nhau, nhưng mà tình cảm cũng có thể từ từ bồi dưỡng không phải sao?
Sáu người này lại cố tình đi tới.
Phượng Khuynh phát hiện, Vân Mạc tựa hồ lại trở về thế giới trước kia của hắn.
Dậy sớm luyện công, đánh quyền, thuận tiện còn mang người luyện theo cùng. Nhiều giờ ở thư phòng xem binh thư, sau đó ăn cơm, ngủ.
Như một con ốc sên, lùi về vỏ của chính mình.
Căn bản là không có sức lực và thời gian tới nói lý với Phượng Khuynh.
Phượng Khuynh sốt ruột đến phát hỏa, nàng biết A Mạc của nàng có bao nhiêu kiêu ngạo, coi như nàng có phân phát hậu viện, lại cũng không ngờ rằng......
“A Mạc!”
Nàng mới vừa đi vào thư phòng, Vân Mạc liền xoay người đi ra ngoài.
“Chúng ta nói một chút, nói một chút được không?” Phượng Khuynh vội kéo hắn lại.
Lãnh ý đầy mặt: “Vương gia thỉnh tự trọng!”
“Ngươi là Vương quân của ta, ngươi lại nói xin ta tự trọng......” Phượng Khuynh có chút bất đắc dĩ.
Vân Mạc ngồi xuống, tựa hồ không muốn tiếp tục thảo luận cái đề tài này.
“Được, nếu Vương gia đã nói như vậy. Vân Mạc cũng có chuyện muốn nói với Vương gia.”
Tiện thể ngồi xuống, “Vương gia, Vân Mạc muốn đi Lan Thành.”
“Đi Lan Thành?” Phượng Khuynh thần sắc cứng đờ, “Ngươi thật sự không tin ta sao? Cứ như vậy muốn rời khỏi ta thật xa?”
“Không. Năm nay Lan Thành hạn hán kéo dài, thường có bạo động. Người Nhung còn thường xuyên quấy rầy biên cảnh, ta muốn đi......”
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phượng Khuynh không nghĩ tới, nguy cơ của Lan Thành lần này thế nhưng lại đến trước thời hạn, hơn nữa Vân Mạc vẫn như kiếp trước chờ lệnh đến Lan Thành.
Nhớ đến kiếp trước hắn một thân máu nhuộm vải trắng được cáng khiêng về, hốc mắt Phượng Khuynh liền đỏ lên, nàng quyết không cho phép lịch sử tái diễn!
Hơn nữa thời điểm này ở kiếp trước hắn vẫn đang ở cấm vệ quân thao luyện, qua một khoảng thời gian nữa mới chờ lệnh đi Lan Thành, hiện tại lại muốn trực tiếp liền đi như vậy......
Phượng Khuynh nghĩ cũng không dám tiếp tục nghĩ!
Nếu Vân Mạc lại xảy ra chuyện, nàng nên làm gì bây giờ?
Quan tâm tắc loạn. Kỳ thật nàng cũng không nghĩ, coi như lúc này Vân Mạc muốn đi Lan Thành, Phượng Đế có thể để hắn đi?
Phượng Khuynh nỗ lực khắc chế bản thân run rẩy, hai mắt nhìn thẳng Vân Mạc: “A Mạc, ngươi... Vẫn là không chịu tin tưởng ta sao?”
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, khi kể cho Vân Mạc nghe chuyện kiếp trước qua giấc mộng, nàng cũng không nói rõ những việc này, địa danh chiến sự càng sơ lược, thay đổi này của Vân Mạc, chỉ có thể là do sáu người kia.
Cho nên, nàng dò hỏi vô cùng gian nan, có lẽ, chuyện nàng làm được còn chưa đủ, cho nên mới khiến A Mạc không tín nhiệm như vậy?
Vân Mạc bị nàng quát lớn một tiếng, lại nhìn thấy bộ dạng này, một Phượng Khuynh có chút yếu ớt lại có chút hèn mọn, trong lòng cũng hoàn toàn không dễ chịu.
Không tín nhiệm sao?
Có lẽ là vậy.
Hắn vốn nghĩ là tiểu kiều thê của hắn, kết quả sáu người kia đến, thiên nhân chi tư, thân phận tôn quý.
Hắn cuối cùng vẫn lùi bước.
Phượng Khuynh nữ nhân này, cảm tình đối với hắn đến tột cùng là như thế nào? Cũng chỉ vì giấc mộng vớ vẩn kia?
Cũng chính vì loại tự ti, suy đoán này, khiến hắn cuối cùng vẫn xuất ra bước đầu tiên.
Cũng có lẽ, là vì hắn thấy được Phượng Khuynh khó xử.
Hắn vốn dĩ cũng không phải nam nhi khuê các, vì cái gì lại xoắn xuýt như vậy? Vì cái gì muốn nhượng bộ?
Không, không phải nhượng bộ, hắn muốn xông đến mảnh thiên địa của chính mình. Nam nhân đội trời đạp đất, phải bảo hộ nữ nhân của bản thân mới đúng!
Đủ loại tâm tư phức tạp đan xen, Vân Mạc liền nói không nên lời.
Hắn vốn dĩ cũng không phải người giỏi biểu đạt gì.
Nhưng mà sự chần chờ của hắn đã làm Phượng Khuynh nhẹ nhàng thở ra.
Nàng biết Vân Mạc là cái tính tình gì.
Trong lòng khó mở lời như vậy, cũng là vì để ý.
Tâm tình của nàng lập tức lại tựa như trời quang ngày sáng.
“A Mạc, ngươi đừng gấp. Nếu ngươi thật sự muốn đi Lan Thành, ta liền đi cùng ngươi.”
Đây là quyết định mà nàng vừa mới nghĩ ra.
A Mạc của nàng không phải chim hoàng yến trong l*иg, mà là một con hùng ưng. Như vậy, nàng liền bồi hắn cùng nhau bay lượn!
“A?” Vân Mạc còn chìm trong suy tư của chính mình, nghe Phượng Khuynh nói như vậy, vừa phản ứng liền có chút không dám tin.
“Điện hạ, Minh Châu Quận Vương cầu kiến!”
Thanh âm Cố Lam Phong vô cùng dồn dập, đây đã là lần thứ ba!
Minh Châu Quận Vương?
Phượng Khuynh vung tay áo, đứng dậy: “A Mạc, không được tiếp tục suy nghĩ miên man. Chuyện này, chờ ta trở lại bàn bạc kỹ hơn!”