Chương 105: Ánh Sáng

Sau khi buông thả một lúc, Doãn Hiên cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh vốn có.

"Tiểu Nguyệt, có muốn quay trở lại Doãn gia không?" Nếu để ý, có thể phát hiện trong giọng nói của hắn ẩn hiện sự bất an.

Doãn Hiên cũng không rõ vì sao, chính mình đã đi đến mức này lại lựa chọn từ bỏ. Nhưng tảng đá đè nặng lên trái tim của hắn bao lâu nay cuối cùng cũng tan biến.

Hắn nhận ra, những ước muốn của kia sẽ không thành hiện thực và những câu hỏi kia sẽ không bao giờ có được câu trả lời. Cho nên, hắn lựa chọn từ bỏ. Thay vì chờ đợi câu trả lời, hắn muốn tự tìm thứ mình mong muốn.

Bạch Băng Nguyệt không quá để ý lắc đầu.

"Không nha, Tiểu Nguyệt muốn về nhà."

"Vì sao?"

Câu trả lời này khiến cho Doãn Hiên không vui, Doãn gia đối sử với cô bé rất tốt. Sau khi có được sự quan tâm của Doãn gia chủ, địa vị của cô bé lại được nâng lên một tầng cao mới.

Tốt như thế vì sao không ở lại?

Vì sao đâu?

Có lẽ là vì hắn đi, là vì hắn tàn nhẫn khiến cô bé mất đi lòng tin.

Chỉ cần nghĩ đến đó, Doãn Hiên vô lực gục đầu xuống. Cảm giác tội lỗi bủa vây lòng ngực.

Đương nhiên là vì hắn rồi...

Đột nhiên thấy nam nhân tâm trạng không tốt. Bạch Băng Nguyệt thoáng thở dài. Bắt chước bộ dáng của mấy lão gia gia trên ti vi, một tay để sau lưng, một tay nhẹ vỗ lên vai hắn, Ưu thương nói.

"Tiểu Nguyệt nhớ A Ly."

Cô bé muốn về nhà, cho nên ca ca không cần nhớ cô bé nha.

Bạch Băng Nguyệt một mình tự suy tự diễn, lại suy ra Doãn Hiên sẽ nhớ cô bé. Nhưng cho dù như thế, Doãn Hiên vẫn cảm thấy như được an ủi phần nào.

Khẽ mỉm cười, hắn mặt dày áp sát, thanh âm đầy mê hoặc.

"Tiểu Nguyệt đúng rồi, em đi rồi ca ca sẽ buồn chết mất, sẽ không ăn không ngủ, không có bồi thường cho ca ca sao?"

Doãn Hiên nói một hơi dài. Đối với những từ khác, Bạch Băng Nguyệt đều hiểu, cô bé chỉ là không biết "bồi thường" có nghĩa là gì.

"Bồi thường...là gì?"

Nhìn đến biểu hiện ngây ngô của Bạch Băng Nguyệt, Doãn Hiên không cố kỵ bật cười. Nước mắt ẩn hiện trên khóe mi, cánh môi tà mị kéo lên.

"Đây nha."

Nói, hắn đưa tay chỉ vào má phải của mình. Một lần nữa nhận lại ánh nhìn kỳ lại của Bạch Băng Nguyệt. Cô bé không hiểu, má ca ca bị đau?

"Thơm một cái nha, thơm một cái." Không phải bọn trẻ bình thường vẫn sẽ biết những thứ này sao? Như sợ cô bé không hiểu, Doãn Hiên còn vui vẻ lập lại một lần.

Doãn Hiên nói đúng, nhưng Bạch Băng Nguyệt lại không phải là một đứa trẻ bình thường. Từ nhỏ đến lớn, những người tiếp xúc với cô bé luôn nằm trong phạm vi của Bạch gia.

Ở trong danh gia vọng tộc, họ đều là những kẻ nghiêm túc lại khắc nghiệp. Làm gì có ai sẽ đùa trẻ con như thế?

Cho nên, Bạch Băng Nguyệt sẽ không hiểu...

Nhìn đến cặp mắt lấp lánh của người trước mặt, cô bé nén lại sự ngại ngùng. Như một chiến sĩ chuẩn bị xuất trận, nhắm chặt mắt "bẹp" lên má đẹp một cái thật lớn.

Đến nhanh lại đi nhanh như một cơn gió, khiến Doãn Hiên còn chưa kịp hưởng thụ.

Bạch Băng Nguyệt nhanh chóng úp mặt vào ghế, không chịu nhìn lên. Thấy cô bé ngại ngùng, Doãn Hiên cười như không cười, đưa tay vuốt ve một đầu tóc đen óng mượt. Cảm xúc mềm mại nơi bàn tay khiến tâm trạng hắn trở nên tốt hơn, khẽ thì thầm.

"Chào mừng người, ánh sáng."

--

Hôm nay không vui cho nên chương không tốt, đọc giả cố hưởng thụ nha.

Hóng a~