Nàng không có nghe lầm, vừa rồi hắc y nhân kia nói nàng là mục tiêu của bọn họ, nói như vậy, chính là Lăng Thiên muốn gϊếŧ nàng!
Chỉ là trừ bỏ sự tình lần trước ở Ngự Hoa Viên (mn có còn nhớ khúc nữ 9 đốt đồ của lục hoàng tử này với tứ công chúa ở Ngự Hoa Viên khi hai người đó bắt nạt nữ 9 á), nàng cũng không cùng với Lăng Thiên có quá nhiều tiếp xúc, huống chi, ba năm trước đây, đó mới là lúc Lăng Thiên hận nàng nhất khi nàng cứu người hắn muốn gϊếŧ, nhưng mà lúc ấy, hắn đâu có gϊếŧ nàng, hiện tại lại đi gϊếŧ nàng, lại là vì cái gì?
Lăng Thiên trầm mặc một hồi lâu, cười nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, ngươi có biết nương của ta là người như thế nào không?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, không nói gì.
Có quỷ mới biết nương của hắn là người nào!
Trong nháy mắt tiếp theo, Lạc Ảnh mặt mày lạnh lùng, như là phát hiện cái gì không thích hợp, đem Lãnh Nguyệt Tâm kéo về phía sau, lạnh lùng nói ra: “Bán ma.”
Nghe được Lạc Ảnh phun ra hai chữ này, Đông Phương Ẩn vẫn luôn không nói gì có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Thiên cũng gia tăng một ít.
Bán ma?
Cái chủng tộc mà mọi người trong thiên hạ đều chán ghét kia sao?
Lãnh Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, như thế nào nàng cũng không nghĩ tới nương của Lăng Thiên cư nhiên lại là bán ma.
Lăng Thiên lạnh nhạt nhìn Lạc Ảnh nói: “Ngươi làm sao mà biết được?”
Lạc Ảnh nghe vậy, nhăn nhăn mày, nói: “Ta đã từng đi qua địa phương là nơi cư trú của bán ma nhất tộc, vừa rồi trong nháy mắt, khí tức của ngươi cùng với khí tức của người bán ma nơi đó giống nhau, nếu ta đoán không nhầm, những người phía sau ngươi đều là người mà nương ngươi mang từ nơi đó ra?”
Lúc trước bán Ma tộc đã bắt muội muội của công tử, bởi vì nơi đó địa hình quỷ dị, những người khác đi đều không có biện pháp cứu tiểu thư trở về, cuối cùng công tử liền mang theo hắn đi.
Ở thời điểm nhìn thấy những bán ma đó, hắn cũng từng tiếc thương cho bọn họ, hảo hảo ma không làm, một hai phải cùng với con người hoặc là yêu ở bên nhau, không được ma tộc tiếp nhận, không được con người tiếp nhận, cũng không được yêu tiếp nhận, thật không biết có ý tứ gì!
“Ngươi biết rất nhiều, cho nên ta càng không thể để cho ngươi còn sống mà rời khỏi nơi này.” Lăng Thiên nói chuyện, những người phía sau hắn liền tiến lên chuẩn bị động thủ.
Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm quát lên một tiếng chói tai: “Chậm đã.”
Lăng Thiên nghe vậy, phất phất tay, ý bảo bọn họ dừng lại, ngay sau đó nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: “Thế nào? Có di ngôn?”
Di ngôn?
Di muội ngươi chứ di ngôn a…..
Nhăn nhăn mày, Lãnh Nguyệt Tâm hỏi: “Ngươi muốn gϊếŧ ta, cũng phải cho ta chết minh bạch chứ, đúng hay không?”
Lăng Thiên nghe vậy, vòng tay ôm ngực, nói: “Cái này a, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngươi cùng cột sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện kia có quan hệ, tuy rằng ta không biết ngươi rốt cuộc cùng cái cột sáng đó có quan hệ gì, nhưng mặc kệ thế nào, ta cũng đều không thể lưu mạng ngươi lại.”
Dứt lời, Lăng Thiên lui về phía sau vài bước, nói: “Gϊếŧ bọn họ cho ta.”
Những cái hắc y nhân đó nghe vậy, đồng thời phi thân hướng tới ba người Lãnh Nguyệt Tâm mà đi.
Một mảnh đen nghìn nghịt, Lãnh Nguyệt Tâm đem bao tải to trong tay mở ra, liền hướng những người đó ném qua.
Tức khắc, nguyên bản những con rắn độc ở bên trong bao tải vừa thấy ánh sáng, liền nghĩ mọi cách hướng tới trên người những hắc y nhân đó mà trườn đi.
Một bên Lạc Ảnh cùng Đông Phương Ẩn thấy vậy, khóe miệng giật giật, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới, thứ trong bao tải của Lãnh Nguyệt Tâm cư nhiên là rắn độc, hơn nữa lại là mười mấy con……
Chỉ trong giây lát, những cái hắc y nhấn đó liền tới gần bọn họ.
Ba người đồng thời lấy ra vũ khí, đón nhận những hắc y nhân đó.
Tức khắc, kiếm quang bắn ra tứ phía, một người tiếp theo một người ngã xuống, mùi máu trong không khí phiêu tán ra, kí©h thí©ɧ vị giác của người khác!