Liền ngay thời điểm đám người đứng trước phòng chuẩn bị rời đi, từ trong căn phòng đã bị lửa thiêu rụi ấy, một dáng người chậm rãi đi ra.
Người nọ không bị tổn hao gì, thậm chí ngay cả quần áo cũng đều không bị ngọn lửa thiêu đốt, ngay khi nhìn đến người nọ, mọi người đều bị doạ đến lùi lại một bước.
Bởi vì người nọ không phải ai khác mà chính là Tam tiểu thư, người mà đã được coi là chết trong biển lửa kia của họ......
Giờ phút này, Lãnh Lâm cũng chưa thể nào rời đi, bởi hắn cũng như những người đó, đều bị doạ đến mức không biết nói gì, tự nhiên cũng không có cách nào rời đi.
Lãnh Yên Nhiên cùng Lãnh Thiên Linh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm đi ra từ căn phòng ấy thì hai mắt mở to, mà trong ánh mắt ấy, đều là chứa sự hoài nghi, không tin tưởng vào những gì trước mắt.
Không thể như vậy được? Tại sao lại như vậy? Lửa lớn như vậy, nàng cư nhiên không bị thiêu chết?
Đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về phía Lãnh Yên Nhiên và Lãnh Thiên Linh liếc một cái, Lãnh Nguyệt Tâm một câu cũng chưa nói.
Lúc này Lãnh Lâm mới hoàn hồn, đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm và nói: “Đây, đây là đang xảy ra chuyện gì?”.
Thật ra, Lãnh Lâm muốn hỏi chính là tại sao lửa lớn như thế mà ngươi vẫn không có chuyện gì, nhưng ngẫm lại cảm thấy không ổn lắm mới chuyển câu hỏi.
Lôi Tuyết liếc nhìn Lãnh Lâm, nàng nhớ lại khi trước, thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm còn là thiên tài xuất sắc của đế quốc, chỉ cần nàng muốn cái gì, hắn đều có thể cho nàng, tất cả mọi chuyện đều dựa vào nàng. Cho đến khi nàng mất hết linh lực, biến thành phế vật mọi người chê cười, ban đầu hắn còn an ủi nàng, sau lại dần dần bỏ mặc, không quan tâm đến nàng nữa. Nếu không nhờ có Thái Hậu tạo áp lực cho Lãnh Lâm, nói không chừng hắn sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà, gạch tên ra khỏi gia phả Lãnh gia.
Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyệt Tâm tự nhiên đối với Lãnh Lâm sẽ không có sắc mặt tốt, lại không tức giận, bình tĩnh nói: “Người thật không biết chuyện gì sao?”
Lãnh Lâm đương nhiên là biết cháy, nhưng thứ hắn muốn biết chính là tại sao nàng lại có thể không tổn hao một chút nào trong khi lửa cháy lớn như thế.
Lãnh Lâm nhìn Lãnh Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, khi nhìn đến tay trái của nàng, hắn phát hiện nơi đó xuất hiện một chiếc nhẫn hồng thạch, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, hắn hỏi Nguyệt Tâm: “Nguyệt Tâm a, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, liền biết thứ Lãnh Lâm đang hỏi là gì, chính là chiếc nhẫn luôn theo nàng ở kiếp trước, đó là bảo vật gia truyền mà bà nội luôn xem là bảo bối trong tay, sau cha mẹ lần lượt qua đời, nàng bị mang đi, từ nhỏ đã phải tiếp thu huấn luyện. Chiếc nhẫn này chính là vào lúc nàng mười hai tuổi, bà nội qua đời đã giao nó cho nàng. Từ đó về sau, nàng vẫn luôn mang theo nó bên mình. Thời điểm xuyên đến đây, ngay trong đám lửa, khi nhìn thấy nó cũng xuyên đến đây với mình, nàng cũng thấy hoảng sợ.
Nhưng mà Lãnh Lâm này vừa mở miệng, không phải là quan tâm, hỏi han nàng có bị thương chỗ nào không, mà là hỏi về lai lịch của chiếc nhẫn này, nếu Lãnh Nguyệt Tâm đã chết mà nghe được lời nói này, không biết nàng ta sẽ nghĩ như thế nào!
Chiếc nhẫn này của nàng cũng có chỗ kỳ lạ, nếu nàng không làm rõ chuyện này, Lãnh Lâm sẽ không hết hứng thú, tòm mò đối với nó.
“Cha nói đùa rồi, chiếc nhẫn này là khi trước có một công tử thế gia tặng cho nữ nhi, nói là tặng làm lễ vật, bất quá chỉ là một chiếc nhẫn thôi, cũng không có gì kỳ quái.” Lãnh Nguyệt Tâm thần sắc bình tĩnh nhìn Lãnh Lâm.
Lãnh Lâm nhăn nhăn mày, thật sự là như thế, trước kia, khi nàng còn là một thiên tài, có rất nhiều thế gia công tử đến phủ tặng lễ vật cho nàng, hơn nữa đều là những đồ vật cực kỳ trân quý, ngay cả hoàng đế cũng ban thưởng cho nàng rất nhiều.
Một chiếc nhẫn, cũng không có gì là ghê gớm!
Nghĩ đến đây, Lãnh Lâm sắc mặt không tốt, tức giận hỏi: “Vậy viện của ngươi vì sao lại thành ra như vậy? Vì sao lại đột nhiên cháy?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, liền bật cười, nói: “Cha, cái này người phải hỏi đại tỷ cùng tứ muội vì sao lại đánh ngất nữ nhi, nếu không phải ta giữa chừng tỉnh lại, phát hiện phòng đang cháy, liền trốn đi từ địa đạo dưới gầm giường, chỉ sợ ta đã sớm bị thiêu chết.”