Đêm tối, trong Lãnh phủ, người hầu đi qua đi lại gấp rút, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước, sắc mặt ai nấy cũng đều vội vàng.
Lãnh Lâm mang theo người hầu bước nhanh đi tới, sắc mặt doạ người, nhìn căn phòng trước mắt bị lửa thiêu đốt, lạnh giọng hỏi: “Đây là đang có chuyện gì?”
“Này.......” Quản gia có chút sợ hãi nhìn về phía Lãnh Lâm.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của đại tiểu thư Lãnh Yên Nhiên, ông chợt cúi đầu, có chút sợ hãi nói: “Hồi lão gia, chỉ sợ là tam tiểu thư không cẩm thận làm rơi đèn dầu xuống sàn dẫn đến bắt lửa lớn như này ạ”.
“Lại là đứa nữ nhi phế vật kia à?” Lãnh Lâm xoa xoa giữa hàng lông mày, tức giận nói: “Hôm trước thì rơi vào hồ sen, hôm nay thì lại thiêu cháy cả căn phòng, rốt cuộc thì nó có thể làm được chút gì đó có ích không?”.
Nói xong, Lãnh Lâm nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Lãnh Nguyệt Tâm đâu, liền lạnh giọng hỏi: “Con bé ấy đi đâu rồi? Phòng ở của mình đã cháy thế này rồi mà nó còn không biết tới dập lửa?”.
“Này.....!” Lão quản gia càng cúi đầu thấp hơn.
“Hồi lão gia, tam tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng không thấy ra ngoài, nhưng lửa lớn như thế này, chỉ sợ là...........” Một mama cắn chặt răng, trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Chỉ sợ là sớm đã bị thiêu chết rồi ạ!”.
Lãnh Lâm vừa nghe vậy, nhìn căn phòng đang chìm trong biển lửa kia, nhấc chân lên liền cho quản gia một đạp, phẫn nộ quát: “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, cháy mà không biết cứu người trước sao?”.
Nhìn sắc mặt của Lãnh Lâm, quản gia không dám nói thêm lời nào, chẳng lẽ muốn hắn nói với lão gia rằng đây là do đại tiểu thư cùng tứ tiểu thư cố ý phóng hoả gϊếŧ tam tiểu thư ư?
Huống chi trước đó tam tiểu thư đã bị đại tiểu thư đánh ngất...
Lãnh Lâm trong lòng đầy lửa giận, muốn nuốt cũng nuốt không trôi. Phế vật kia đã chết thì cũng không quan hệ gì với ta, nhưng còn Thái Hậu bên kia thì ta phải biết ăn nói làm sao a, cũng phải cho Thái Hậu một cái công đạo rõ ràng chứ.
Bởi vì lúc trước nàng (Lãnh Nguyệt Tâm) đã cứu sống tôn tử của nàng (Thái Hậu), huống chi nàng (LNT) còn có hôn ước với Tam hoàng tử, hiện giờ nàng đã chết, chắc chắn Thái Hậu sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu a!
“Phế vật, chỉ có một người mà cũng không cứu được, các ngươi đều là một đám phế vật.” Lãnh Lâm càng nghĩ càng tức giận, ông hận không thể đem hết đám người vô dụng này kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.
“Cha, nàng dù sao cũng chỉ là một phế vật, chết thì cũng đã chết rồi, hà tất gì người phải tức giận như vậy chứ!”.
Người vừa nói không phải ai khác mà chính là đại tiểu thư dòng chính của Lãnh gia - Lãnh Yên Nhiên.
Nghe người nữ nhi này nói xong, Lãnh Lâm liền liếc nhìn Lãnh Yên Nhiên, trong thoáng chốc, ông nghi ngờ chuyện này cùng nữ nhi này của mình cơ hồ có chút quan hệ với nhau.
Chỉ là Lãnh Yên Nhiên sắc mặt bình tĩnh, dường như cùng chuyện này không có quan hệ gì, hắn cũng không có chứng cứ, mà cho dù có chứng cứ, hắn cũng không thể mang ra mà trị tội nàng được!
Trong phòng, bên trong ngọn lửa, nữ tử lẽ ra đã bị lửa thiêu cháy đến thay đổi hoàn toàn bộ mặt giờ phút này lại hoàn toàn không có tổn thương gì nằm ở đó, trên ngón tay trái của nàng, có một chiếc nhẫn hồng bảo thạch toả ra ánh sáng lập loè chói mắt ở bên trong ngọn lửa.
Giây tiếp theo, nguyên bản nữ tử đang nhắm chặt đôi mắt chợt mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như giếng cổ, tràn ngập hàn khí, khiến người ta phải run sợ.
Trên đầu truyền đến một trận đau đớn, nơi bị đánh cũng đau đến muốn chết đi sống lại.
Lôi Tuyết nhíu mày, đây là đâu, không phải là mình đã đưa đám Phong Linh về rồi sau đó liền đã chết sao? Nếu mình đã chết vậy thì nơi này là nơi nào? Mình còn sống ư?
Không đúng.
Giây tiếp theo, Lôi Tuyết đột nhiên trợn to đôi mắt, từ bên trong ánh mắt của nàng, trước mắt nàng là một ngọn lửa lớn cháy hừng hực.
Theo bản năng, Lôi Tuyết định đứng lên, nhưng người lại không còn chút sức lực nào cả...
Nàng mới phát hiện mình đang ở bên trong ngọn lửa...
Bất quá lúc này, trong đầu Lôi Tuyết lại chợt truyền đến cơn đau, nàng nhíu chặt mày lại!
Trong đầu nàng, hàng loạt những hình ảnh xuất hiện như những thước phim chậm rãi phát ra.
Còn có những ký ức liên tiếp ùa về.
Đại lục Quang Diệu, với Lăng quốc là đế quốc lớn nhất, Tam tiểu thư con vợ lẽ phủ tướng quân, Lãnh Nguyệt Tâm.
Tuy rằng là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ thiên phú đã kinh người, cho nên địa vị ở trong nhà so với tiểu thư dòng chính còn cao hơn.
Năm mười hai tuổi, tại đại hội luận võ dành cho con cháu thế gia, nàng nhận thức Tam hoàng tử Lăng Sở Thiên. Từ đó, nàng bắt đầu chạy theo phía sau hắn như cái đuôi không rời.
Cũng năm ấy, hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho nàng và Thái Tử.
Nàng kháng chỉ không muốn tiếp chỉ, lấy cái chết của mình ra, làm cho hoàng đế phải thu hồi lại ý chỉ, lại theo ý nàng, ban hôn cho nàng và Tam hoàng tử, cho phép nàng đến khi mười sáu tuổi liền thành thân.
Nguyên bản trên đời này không ai dám lấy cái chết ra để uy hϊếp hoàng đế, nhưng chỉ vì nàng thiên phú kinh người, tám tuổi đã là ổn linh thất tinh, mười hai tuổi đã là luyện linh tam tinh, cấp bậc linh lực như vậy dù cho có người đến cuối đời vẫn không thể nào đạt đến được, nhưng nàng, một hài tử chỉ mới mười hai tuổi đã có thể đạt đến cấp bậc ấy thì việc lấy cái chết của bản thân ra để bức hoàng đế thu hồi ý chỉ cũng là một điều khá dễ dàng để thực hiện được.
Chỉ là niềm vui không được bao lâu, một năm sau, Tam hoàng tử lãnh binh chiến đấu với Từ quốc, quốc gia chỉ đứng sau Lăng quốc.
Khi đó, nàng đã là vị hôn thê của Tam hoàng tử, tưởng chừng được đi theo hắn cùng nhau xông pha lên chiến trường, nhưng hắn (Lăng Sở Thiên) không đồng ý, nàng phải đành nhờ cha vận dụng một ít mối quan hệ mới có thể nữ cải nam trang vào đội quân đế quốc theo hắn ra chiến trường.
Trận chiến khi ấy, bọn họ lẽ ra đã có thể thắng, nhưng đột nhiên giữa chừng Từ quốc không biết từ đâu ra mời đến một nhóm cao thủ, ngạc nhiên hơn là những cao thủ đó đều có thực lực cao hơn thực lực của nàng.
Mắt thấy Lăng Sở Thiên sắp phải chết trong tay đám cao thủ đó, nàng không màng tất cả, liều mạng đến cứu hắn, mang hắn về đến quân doanh.
Sau khi trở lại quân doanh, chưa kịp tiến vào quân trướng, nàng liền ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Lúc sau tỉnh lại, nàng liền được báo rằng linh lực của nàng đều đã bị đối phương đánh tan, hết thảy thực lực đã hoá thành hư không, từ đây về sau không thể tu luyện trở lại!
Nàng đã từng là thiên tài xuất sắc nhất của đế quốc, được vô số người ngưỡng mộ, chỉ trong một đêm, huyễn linh của nàng đều bị đánh tan, không thể tu luyện, nàng từ đây đã trở thành phế vật.....
Nàng thậm chí đã tìm đến cái chết, nhưng Lăng Sở Thiên đã đảm bảo với nàng rằng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ cưới nàng làm chính phi, từ đây về sau sẽ cưng chiều nàng, sủng nàng, để nàng có được những thứ tốt nhất trên đời này.
Chỉ là, lúc ấy là lúc ấy, đã ba năm trôi qua, tuy nàng không có thực lực nhưng nàng vẫn thông minh như cũ, trước hai năm còn đang rất tốt, đến một năm, mắt thấy nàng đã sắp mười sáu tuổi, Lăng Sở Thiên càng thêm ngồi không yên, hắn là nhi từ của Quý Phi, là nhi tử được yêu thích nhất của đương kim hoàng thượng, có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, như thế nào có thể để một tiểu thư phế vật trở thành chính phi của hắn kia chứ. Từ đó, hắn không ngừng ám sát, hạ độc, khiến nàng cửu tử nhất sinh, nhưng nàng vẫn có thể kiến trì sống tiếp tới hiện tại, cho đến ngày hôm qua, nàng bị tứ muội đánh ngất, nàng không còn biết chuyện gì đã xảy ra lúc sau nữa.....
Tất cả ký ức trong quá khứ đã ùa về hết, Lôi Tuyết nhíu chặt mi lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.