Chương 49

Đang lúc Bát Phương quân khí thế dâng cao như thác lũ, chiến thắng liên tiếp không cách chi ngăn cản thì tình thế bắt đầu có chuyển biến mới, có phần bất lợi.

Khi nỗi choáng váng khϊếp hãi ban đầu đã tạm lắng xuống, các quốc gia giàu có hùng mạnh lân bang bắt đầu trấn tĩnh lại, nghiêm túc phân tích tình hình: Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ cùng đoàn quân tiên phong thiện chiến sắc bén, bách chiến bách thắng như vậy, nếu cứ khoanh tay giương mắt chờ bọn họ đánh sập vương triều, nuốt chửng đất đai Hung Dã thì chỉ e, mục tiêu không may kế tiếp họ nhắm đến không chừng lại chính là mình!

Ngay cả vị danh tướng lừng danh bất bại Thác Bạt Mục Hoành cũng thảm bại cay đắng dưới tay hai người bọn họ, thì thế gian liệu còn ai có thể chống đỡ được liên thủ Tuyệt thế song kiêu? Nếu không tức tốc ngăn cản, thì rõ ràng là đại họa ngập đầu!

Ý thức rõ điểm đó nên các quốc gia lập tức họp bàn kế sách, và đã xảy ra một điều chưa từng có tiền lệ: ‘Giảo sát đồng minh’ (1) được hình thành.

Hung Dã tân vương Mộ Dung Lệ, đương kim hoàng đế Thiên Tấn Tân Quý Hoắc Bội Tập, thủ lĩnh Uy Nô khét tiếng vùng duyên hải Hồng Đô, phía Nam có Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Táp, ngoài những tên tuổi lẫy lừng trên còn vô số các nước chư hầu khác – Nhưng phải nói rõ rằng, địch thủ của bọn họ chỉ là hai thiếu niên mà thiên hạ gọi là Tuyệt thế song kiêu, trong tay không quá trăm vạn binh mã. Cái bọn họ sợ, không phải là Đại Khánh, mà chính là hai vị thiếu niên vừa qua tuổi mười tám ấy!

Giảo sát liên quân theo bốn phương tám hướng tràn lên tấn công, theo Đông Nam, theo Tây Bắc, cập biển đánh vào, từ đất liền đánh tới, băm vằm các ngả đường huyết mạch dẫn đến bình nguyên Tô Khắc Tát. Đại quân liên minh với lực lượng khổng lồ chưa từng có, dàn trải trên trận địa mênh mông không thấy điểm dừng, lương thảo, quân nhu như núi, binh mã hùng tuấn thiện chiến, thương mâu sắc bén, khí thế uy dũng muốn che cả bầu trời, lấp cả triều dương.

Biết rõ thực lực song phương có cách biệt rất xa, nhưng Phương Quân Càn không hề nhụt chí, hắn càng trở nên bình tĩnh, nghiêm nghị, đường hoàng đối đầu không chút sợ hãi. Bát Phương quân của hắn cô độc chiến đấu không hề được viện binh, nhưng lại có thể đánh ngang ngửa với lực lượng khổng lồ của liên minh bốn nước chưa kể chư hầu, thậm chí còn chiếm thượng phong! Chỉ trong vòng ba tháng sau đó, mặc mười tám lộ liên quân hùng hậu bủa vây, Bát Phương quân anh dũng đánh tan mười một lộ, đẩy lui bảy lộ còn lại. Trên bình nguyên Tô Khắc Tát mênh mông, Bát Phương quân đã ghi một dấu son chiến tích huy hoàng lừng lẫy tự cổ chí kim, vô tiền khoáng hậu!

Tuyệt thế song kiêu giờ đây đã gần như mang một vầng hào quang thần thánh, óng ánh, rực rỡ chói lòa. Tài năng trác tuyệt khiến thiên hạ không ai không kiêng dè nể sợ, nhưng hai người lại trở thành cái gai nhức nhối trong mắt các nước lân bang hùng cường. Bởi vậy, lại càng khiến cho những kẻ đối địch ngày đêm nung nấu quyết tâm tiêu diệt họ.

Bọn chúng sợ hai người, và cũng chính bởi vì quá khϊếp hãi, bọn chúng không tiếc dùng bất cứ giá nào để trừ khử hai người. Tuyệt thế song kiêu còn nhởn nhơ sống ngày nào, là ngày đó bốn quốc gia giàu có quyền quý kia còn bất an lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên!

Bát Phương quân ở bình nguyên Tô Khắc Tát tung hoành ngang dọc, đập tan trận thế của liên quân vô số kể, nhưng đánh ngã lớp này liền có lớp khác lên thay ngay, Giảo sát liên minh đã tập hợp được lực lượng quá đỗi hùng mạnh, khí thế trào dâng cuồn cuộn như sóng thần hung hãn, không gì ngăn cản.

Tuyệt thế song kiêu càng đánh đâu thắng đó, càng đao thương bất nhập thì kẻ thù của bọn họ lại càng trở nên hung hãn liều mạng, càng ngoang cường nhẫn nhục tử chiến, bốn nước liên minh vô tình nhờ vậy mà trở nên đoàn kết nhất trí, tạm gác qua hết mọi hiềm khích thù hận vốn có. Giảo sát liên quân càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh – Lúc này, cục diện xoay chiều, hai người chống lại bốn cường quốc, có thể nói, cuộc chiến của Bát Phương quân đang lâm vào thế vô vọng!

Bát Phương quân giờ đây, đánh không phải để thắng, mà là đánh để không phải chết!

Soái trướng.

Tiếu Khuynh Vũ đang bóp thuốc cho Phương tiểu hầu gia.

Phương Quân Càn nằm sấp trên giường, rùng mình bởi cảm giác lạnh như băng của những ngón tay thon dài thanh mảnh chạm vào người, nhẹ nhàng chà xát, hơi thở hắn chợt có chút dập dồn…

Xúc giác cảm nhận sự lạnh lẽo băng tuyết, nhưng đồng thời sự ma sát lại mang đến hơi nóng hừng hực, thật không biết làm sao nói cho hết cảm giác bứng rứng lúc này…

Thật là, một sự tra tấn quá đỗi hương diễm kiều mị…

Nhìn ánh mắt của hắn, lúc này Tiếu Khuynh Vũ mới ý thức được hàn khí quá mức lạnh giá từ những ngón tay của mình: “Thật có lỗi, lẽ ra ta nên hơ ấm bàn tay trước mới phải!”

“Tay của Khuynh Vũ vì sao lại lạnh băng như vậy?”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn bình thản, lạnh nhạt trả lời: “Sát nghiệt ta quá nặng, trên người lúc nào cũng đầy sát khí!”

Sát khí quá mạnh, dễ khiến người ta tổn thọ.

Phương tiểu hầu gia trong lòng dâng đầy đau xót!

Quay đầu lại, nhìn chăm chăm người kia: cho dù dấn thân nơi Tu La sa trường (2), Tiếu Khuynh Vũ vẫn một thân bạch y trắng muốt, vô nhiễm hồng trần, vệt chu sa giữa trán vẫn thắm đỏ kiều diễm, mà sao vẫn băng lãnh như kiếm đao?

“Không phải vậy!” – Phương Quân Càn bật thốt lên, “Khuynh Vũ là trích tiên giáng thế, chính bổn hầu mới là tên yêu nghiệt hai tay nhuốm đầy huyết tinh, sau này chết đi chắc chắn bị đày tận mười tám tầng địa ngục!”

“Xác chất thành núi, máu chảy thành sông, thần tiên có thể gây ra chuyện đó sao?” – Tiếu Khuynh Vũ tự giễu cợt mình, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, hiền hậu như Phật tổ từ bi nhìn xuống chúng sinh, “Huynh cùng ta đã tạo ra nghiệt đạo Tu La gϊếŧ chóc, hai ta thân đều nhuốm máu tươi… Bất quá, Tiếu mỗ chỉ có thể làm được việc nhỏ này, vì tiểu hầu gia, vì Bát Phương quân tụng niệm kinh Phật hầu giảm bớt sát nghiệt tội lỗi…”

Phương Quân Càn lặng người, chỉ còn biết chăm chú nhìn y không chớp mắt, chợt hồi tưởng lại cảnh tượng ba ngày trước, khi đại chiến vừa qua…



Trận chiến khốc liệt đã tạm lắng, chiến trường chỉ còn lại núi thây biển máu, mùi máu tanh, mùi xác chết đậm đặc trong không khí khiến người ta không thể thở được, chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn. Khắp nơi, vô số xác chết không toàn vẹn hình hài, những mảnh tay chân rời rạc chất chồng như núi, tầng tầng lớp lớp hình thành một cái đầm máu đỏ quạch, không thể hình dung nổi. Bên cạnh, la liệt thương mâu vũ khí mất chủ nằm chỏng chơ, câm lặng trên mặt đất. Chỗ nào cũng thấy não tương (3) cùng máu hòa với bùn, cát thành một thứ chất lầy nhầy, đặc quánh. Những mảnh xương thịt nát vụn tung tóe khắp nơi, chẳng thể nào biết được là của ai, với ai. Tử địa mênh mông, vô tận…

Giữa chốn điêu linh, Phương Quân Càn khuỵu xuống.

Dưới chân, một khe máu nhỏ róc rách chảy, nhìn sang bên cạnh là người lính, tuổi vẫn còn trẻ, bị chém vào đầu.Thanh niên như hắn, tràn đầy hoài bão quyết tâm, mà cũng bồng bột nông nổi, lý ra, những kẻ như vậy phải có tiền đồ rạng rỡ tươi đẹp mới phải…

Vậy mà bây giờ, người đã không còn sự sống, nằm lặng bên chân Phương Quân Càn, óc trắng phọt đầy đất, con ngươi mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Hắn cảm thấy buồn nôn, ngộp thở, nỗi tuyệt vọng dâng trào, sự u ám, lạnh lùng cùng mùi máu tanh bủa vây trùng trùng chung quanh…

Đủ loại cảm xúc tiêu cực dồn dập tấn công Phương Quân Càn khiến hắn muốn ngã quỵ! Chỉ cảm thấy đôi chân run rẩy, vô lực như muốn nhũn ra, ngay cả việc gượng dậy, cũng không còn sức lực nữa…

Sau đó, hắn mơ hồ thấy một mảnh trắng muốt xuất hiện giữa không gian toàn máu đỏ – Một màu trắng thanh sạch, thuần khiết, chói lóa.

Vì thế, cảnh gϊếŧ chóc trước mắt càng trở nên đẫm máu, màu trắng kia càng trở nên nổi bật, càng thanh khiết vô nhiễm.

Hắn nghe chính thanh âm của mình khàn khàn nói với màn sương thuần bạch kia: “Đừng đến đây!”

Không muốn y phải vì mình mà bước vào nơi chỉ toàn gϊếŧ chóc này, lại càng không muốn thấy một thân bạch y như tuyết trong sạch ấy bị ô uế bởi huyết tinh.

Bao nhiêu thứ xấu xa ghê tởm, bao nhiêu tội nghiệt trần gian, hết thảy, hết thảy hãy chỉ để một mình mình gánh chịu là được! Một mình mình gánh chịu là được!

“Phương Quân Càn!” – Mơ hồ nghe được một thanh âm thanh lãnh đạm nhã nhẹ nhàng truyền đến.

Ánh mắt dừng lại ở cảnh tượng chung quanh Phương Quân Càn – ao máu đỏ bầm không ngừng trào ra lênh láng, nhãn quang Tiếu Khuynh Vũ trở nên phức tạp.

Đột nhiên, y kích hoạt luân y lao thật mạnh vào vũng máu, này thì trường bào, này thì gấu quần trắng tinh bất nhiễm ngay tức khắc bị máu tươi bắn vào, nhuộm đỏ.

Ngay tại đây, nơi núi thây biển máu, y ngồi ngay ngắn nghiêm nghị trên luân y, từ tốn tiến đến trước mặt hắn.

Rồi, mọi thanh âm đình chỉ, cả trời đất bao la, chỉ còn duy nhất lời nói trầm tĩnh đạm định, nhẹ như gió thoảng mà đầy sức lay động tâm linh của y: “Phương Quân Càn, đứng dậy!”

Ta sẽ mãi ở đây.

Dù bất cứ chuyện gì, ta cũng không bỏ đi.

Dù là Tu La địa ngục, ngươi cũng không cô độc, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.

Ngươi chưa từng khiến Tiếu Khuynh Vũ ta phải thất vọng mà.

Cho nên… Phương Quân Càn! Đứng lên!

Mắt hắn trừng lớn, nhìn đăm đăm nam tử một thân tuyết y trắng ngần, thanh khiết như ngọc không chút tỳ vết vì mình bước vào huyết hải dơ bẩn, đối diện mình mà nói: “Phương Quân Càn, đứng dậy!”

Trước mắt hắn, không còn thấy giang sơn vô hạn, chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt của y…

Khuynh Vũ, trừ huynh ra, con đường này còn ai có thể cùng ta bước tới, ai có thể cùng ta kết bạn trăm năm?

Phương Quân Càn hướng về Tiếu Khuynh Vũ, môi hé nụ cười, hai tay tì vào Bích Lạc kiếm, lảo đảo đứng lên.

Tiếp theo đó là câu nói quen thuộc – “Khuynh Vũ, ta đã về đây!”

—oOo—

(1): giảo: treo cổ

Sát: gϊếŧ

>>> giảo sát đồng minh: liên kết lại tiêu diệt kẻ thù

(2): A Tu La tiếng Phạn là Asura. A Tu La có nhiều tên gọi khác nhau: A tác la, A tô la, A tố la, A tố lạc, A tu luân. Trong Kinh thường nêu ra ba loại A Tu La: 1/ A Tu La thiên đạo. 2/A Tu La quỉ đạo. 3/ A Tu La súc đạo.

Theo Từ Điển Phật Học Huệ Quang, quyển 1, trang 84 giải thích: “A Tu La là 1 trong 6 đường, 1 trong 8 bộ chúng, 1 trong 10 giới, một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ.

Một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần và thường tranh đấu với trời Đế Thích không ngừng nên có danh từ A Tu La trường, A Tu La chiến v.v…

(3): óc